Đổng Khiết ngồi bên cạnh Mai Lăng ôm lấy cô, tay vỗ nhẹ sau lưng cô, thở dài "Bé ngoan, dì tới giờ đều không có trách ngươi, ngươi cũng không nên tự trách. Yên tâm đi, Lâm Tuấn sẽ trở về, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi"

"Vâng, dì, ngài thật tốt, nhiều năm như vậy, thật sự giống như cha mẹ của con" về sau thật muốn gả cho Lâm Tuấn, muốn chính thức gọi ngài một tiếng mẹ.

Nửa câu sau là điều mà Mai Lăng muốn, tuy nhiên vào thời điểm này sẽ không nói ra thành lời.

"Đứa nhỏ ngốc, từ khi ngươi bước vào căn nhà này, ta đã xem ngươi là con gái ruột thịt" Đổng Khiết buông Mai Lăng, ôn nhu nói.

Mai Lăng cũng không phải người Lâm gia, nên quản gia Dương cùng hạ nhân mới gọi nàng Mai tiểu thư chứ không phải tiểu thư.

Năm đó cha của Mai Lăng và Lâm Tuấn là quân nhân, chức vụ của họ giống nhau, trong một lần làm nhiệm vụ, cha Mai Lăng vì cứu cha Lâm Tuấn nên mất mạng, trước khi chết đem Mai Lăng gửi gắm cho Lâm gia.

Mà mẹ đẻ Mai Lăng, tại thời điểm sinh cô, kỹ thuật vẫn chưa hiện đại như bây giờ, nên đã mất vì khó sinh.

Con nối dỗi của Mai gia trước nay đều mệnh bạc, đến thế hệ này chỉ còn lại một mình cha Mai Lăng, trước khi buông tay cũng chỉ có thể đem con gái bảo bối của mình gửi gắm cho người anh em mà hắn tin tưởng nhất.

Cứ như vậy, thời điểm Mai Lăng chỉ là một đứa bé, đã tới Lâm gia, ở cũng đã hai mươi năm.

Từ nhỏ cũng chỉ có Lâm Tuấn hơn cô một tuổi cùng nhau lớn lên, hai người đã phát triển đến một mối tình cảm sâu sắc.

"Quản gia Dương, mau đem điện thoại của Mai tiểu thư đưa cho con bé"

"Vâng"

Mai Lăng nhận lấy điện thoại, có một chút kỳ quái, cô không đem theo điện thoại chỉ có mình cô biết rõ, tại sao lại ở trong tay quản gia Dương, dì chắc không làm loạn đồ đạc cô đi.

"Lăng nhi, tối qua thấy đã muộn mà ngươi chưa về, liền gọi điện thoại cho ngươi, mới biết ngươi không mang theo điện thoại. Sáng nay, cũng không biết ai gọi cho ngươi, gọi cả tiếng đồng hồ, tiếng ồn làm ta đau đầu, ta mới gọi quản gia Dương lấy điện thoại ngươi tắt đi. Bây giờ ngươi đã về, mau nhìn xem, có phải có chuyện gì đó quan trọng không, lỡ như là chuyện công tác gì đó, nên xử lý sớm chút"

"Hắc hắc" Mai Lăng dí dỏm le lưỡi một cái, thì ra là như vậy, vội vàng mở điện thoại, ngoài miệng còn nói theo: "Dì, yên tâm đi, con xin công ty nghĩ nửa tháng, hiện tại mới qua mười ngày, còn sớm lắm, hẳn không phải là chuyện công ty, dì, hiện tại ngài còn đau đầu không?"

"Đã hết đau, haizz, một chút tin tức về Tuấn nhi cũng không có, ngươi cũng đừng đi tìm nữa, cha của hắn cũng không tìm, Lăng gì ngươi tìm cái gì, chờ thêm một ít thời gian, thằng ranh con này sẽ tự trở về"

Lời nói của Đổng Khiết rất nhẹ nhàng, trong nội tâm rõ ràng biết, lúc này nếu muốn Lâm Tuấn trở về cũng không đơn giản, đối với việc con trai dùng cách bỏ nhà đi, kỳ thật với tư cách là mẹ nàng rất tán đồng.

Dù sao hạnh phúc tương lai là của hắn, đòi hỏi hắn phải tự mình chiến đấu.

Mai Lăng vội vàng khởi động máy, tìm nhật ký cuộc gọi, trong nội tâm thầm nghĩ không phải là tên nam nhân yêu nghiệt trong khách sạn tỉnh dậy, thấy tờ giấy chính mình để lại, sau đó cảm thấy tiền đưa hắn quá ít, muốn nàng đối hắn phụ trách đi.

Sáng sớm thức dậy liền sợ hãi với những gì cô đã làm tối qua, nhìn kỹ mỹ nam bên cạnh, không còn gì để nói.

Hơn nữa mình cùng ngươi ta cái kia đã qua, đối với hắn phụ trách cũng không thiệt thòi gì, vì vậy Lâm Tuấn đã có thể trở về.

Nghĩ đến việc chỉ muốn gả cho Lâm Tuấn, tâm lại đau.

Gả cho Lâm Tuấn là nguyện vọng từ nhỏ của cô.

Nhật ký cuộc gọi làm cô thất vọng, cũng không phải số lạ, tất cả đều là Lộ Diêu gọi cho mình.

Nhiều như vậy, cô nhẫn nại đếm, trong một buổi sáng cô đã có hơn một chục cuộc gọi

"Dì, tất cả cuộc gọi đều từ Lộ Diêu gọi tới".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play