Edit by Link & Beta by Hy

-

"Em gái An, không ngờ em là đồng đội của anh đấy." Hạ Cẩn cười nói: "May là anh muốn giữ em tới cuối rồi mới xé."

"Còn không phải sao." An Văn cười nói, lại cầm tay anh ta một chút.

Hai người bật cười thành tiếng. Bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhõm.

"Thế này đi. Lát nữa, chúng ta tới một chỗ rẽ, em dẫn anh Dục Văn tới để anh xé." Hạ Cẩn nói.

"Được!" An Văn đồng ý.

"Em gái An, anh nhất định sẽ để em sống đến cuối cùng!" Hạ Cẩn nói.

"Cảm ơn đại ca."

Kế hoạch vốn đã bàn xong hết nhưng kết quả, vừa mở cửa, họ đã đụng phải hai người Trần Dục Văn. Hạ Cẩn nhíu mày, nói: "Xem ra hôm nay vận may của đại ca không tốt rồi."

Trần Dục Văn nói với bọn họ: "Bọn tôi không chạy, xé một chọi một, chơi không?"

Xé một chọi một với Trần Dục Văn, đó không phải tương đương với tự sát sao?

"Được, con gái làm khán giả." Hạ Cẩn đồng ý.

Đã đụng phải rồi cũng không tiện chạy, dù sao không cần biết là chạy thế nào, cuối cùng cũng đều phải xé.

"Em gái An, chờ anh tặng bảng tên của anh Dục Văn cho em." Hạ Cẩn nói.

An Văn ngoan ngoãn gật đầu. Đã lập hiệp ước quân tử nên cô không thể tham chiến.

Hạ Cẩn và Trần Dục Văn thăm dò công kích lẫn nhau, bước một bước rồi lùi lại. Đột nhiên, Trần Dục Văn phát động tấn công mạnh. Hạ Cẩn nhảy lên, với lấy bảng tên sau lưng anh ta, hai người đều sờ đến bảng tên của đối phương. "Roẹt" một tiếng, bảng tên của Hạ Cẩn bị kéo xuống.

Phát thanh vang lên: "Hạ Cẩn OUT!"

Hạ Cẩn bị dẫn đi, chỉ còn lại An Văn đối đầu với Trần Dục Văn và Triệu Ngưng.

Ba người có một khoảng thời gian yên tĩnh.

Trần Dục Văn xua tay, hỏi: "Được rồi, bây giờ hai người nói xem, ai là người của tộc Vân?"

"Trần Dục Văn, anh ngốc à? Toàn bộ hành trình, em ấy đều đi bên cạnh Hạ Cẩn mà còn sống sờ sờ đến bây giờ, em ấy không phải người của tộc Vân thì là ai?" Triệu Ngưng hỏi.

An Văn che bảng tên của mình lại. Cô nhìn bọn họ, nói: "Anh hỏi trong hai người bọn em ai là người của tộc Vân, vậy còn anh?"

Thế là Triệu Ngưng nói: "Điều này đã rất rõ ràng. Bây giờ em ấy còn quét tới anh, anh xem đó mà làm thôi."

"Cũng có thể em ấy bị Hạ Cẩn lừa gạt, Đường Đình và em ấy đều bị Hạ Cẩn tẩy não." Nói đến đây, anh ta nhìn thoáng qua An Văn. Một cô gái nhỏ trắng trắng mềm mềm, nhìn thế nào cũng giống bị Hạ Cẩn lừa.

Triệu Ngưng tức đến mức đau đớn, nói với Trần Dục Văn: "Vậy bây giờ anh muốn xé tôi à?"

"Hai người xé lẫn nhau đi. Nếu loại bỏ một người mà trò chơi vẫn chưa kết thúc, vậy tôi sẽ loại bỏ người còn lại. Dù sao cũng đều thắng." Trần Dục Văn nói.

"Được!" Triệu Ngưng nói.

Triệu Ngưng là nữ khách quý thường xuyên duy nhất của chương trình này, kinh nghiệm phong phú, sức lực lại lớn, nhìn thế nào cũng thấy An Văn như cừu non đi nhầm vào đàn sói, kết quả là cừu non này bắt lấy tay Triệu Ngưng.

Triệu Ngưng hô lên: "Sức lực của em ấy lớn quá!"

An Văn chợt buông tay ra, chộp tới sau lưng chị ấy. Triệu Ngưng cũng chộp ra sau lưng An Văn nhưng vẫn chậm. Bảng tên của Triệu Ngưng bị xé.

"Triệu Ngưng OUT!"

Trò chơi vẫn tiếp tục.

"Không ngờ là em thật." Trần Dục Văn kinh ngạc nói.

An Văn cười với anh ta, khóe miệng hơi cong, vô cùng đẹp mắt, nói: "Người của tộc Hiên Viên, đã đến lúc quyết phân thắng bại rồi!"

Cô gái mới 15 tuổi, ngày thường còn duyên dáng yêu kiều, khác hoàn toàn với hình tượng con gái cưng xinh đẹp hiện tại. Bình thường, cô vô cùng mạnh mẽ, chính là loại mỹ nhân khiến người ta kinh ngạc không dám nhìn thẳng.

"Mặc dù em là một cô gái nhưng vì người trong tộc của anh, anh sẽ không nương tay với em." Trần Dục Văn nói.

Cô gái nhỏ thản nhiên cười một tiếng, nói: "Vậy em cũng không khách khí!"

Trần Dục Văn tấn công cô, An Văn đối đầu chính diện. Chưa được bao lâu, Trần Dục Văn đã bị An Văn quật ngã xuống đất, xé bảng tên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play