Giờ phút này Mục Nghiên Chi rất muốn đem cô gái nhỏ trước mặt túm lại đây đánh mông một trận rồi mới nói tiếp.
“Cái gì mà thích đàn ông hả.”
Mục Nghiên Chi rất nhanh thì bị chọc tức điên lên. “Mệt em cho nghĩ ra cái này.”
Anh ngẩng đầu lên, không khách khí cốc vào đầu Nguyên Nhị. “Em đấy! Đầu óc suốt ngày nghĩ cái gì không. Cái gì gọi là anh thích đàn ông, anh con mẹ nó như thế nào lại thích đàn ông hả?”
Nguyên Nhị che lại chỗ bị cốc, sợ tới mức phải trốn sau cây cột, trốn xong lại mang theo sợ hãi thò đầu ra nhìn. “Nghiên… anh Nghiên Chi, anh nói lời thô tục nha.”
“…”
Mục Nghiên Chi nghiến răng nghiến lợi.“Trọng điểm không phải là cái này có được không hả.”
“Nhưng mà...theo ý của anh thì anh không thích khác cô gái khác, vậy chẳng phải sẽ là đàn ông sao? Chẳng lẽ…”
Nguyên Nhị bày ra vẻ mặt hoảng sợ, giây tiếp theo lại giống như là phát hiện ra chuyện khó lường gì đó. “Chẳng lẽ anh lại thích loại đồ vật kia? Di! Anh Nghiên Chi, khẩu vị của anh cũng thật nặng.”
Mục Nghiên Chi nghe đến đây liền có chút ngốc. “Loại đồ vật kia là cái gì?”
Rốt cuộc thì cô đang nói cái gì vậy.
Nguyên Nhị lớn mật tiến lên phía trước rồi vẫy vẫy tay với anh. “Anh ghé lỗ tai lại đây đi.”
Mục Nghiên Chi nhất thời có điểm mờ mịt, nhưng mà vẫn ghé lỗ tai lại gần. Mới vừa lại gần thì Nguyên Nhị đã thần thần bí bí ở bên tai nói mấy chữ. Chờ cô nói xong thì vẻ mặt của anh hoàn toàn là khiếp sợ.
“Nguyên Nhị.”
Mục Nghiên Chi lại nhịn không được dùng sức cốc đầu cô. Sau khi ngẩng đầu lên nỗi bực tức lập tức tuôn trào rào rạt. “Trong đầu em không lẽ đều là mấy loại đồ vật vớ vẩn này, em không thể nghĩ tới cái gì đó bình thường hơn sao?”
Nguyên Nhị làm sao có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ để anh mắng. Cô che đầu chạy trốn ra xa, trốn trở lại sau cây cột vừa rồi sau đó lại lộ ra nửa cái đầu, chớp chớp đôi mắt nhìn người đang chống nạnh ở cách đó không xa. Vẻ mặt người đàn ông lúc này đang tràn ngập thịnh nộ.
Đôi mắt của cô vừa đen lóng lánh lại ướt dầm dề, bên trong còn mang theo tràn ngập vô tội. “Vậy…Vậy rốt cuộc thì anh thích cái gì?”
Thanh âm mềm mềm mại mại, Mục Nghiên Chi nghe giọng nói của cô cả người liền tê dại, ấn đường thình thịch nhảy lên. “Đừng làm nũng với anh, làm nũng cũng vô dụng.”
Làm nũng?
“Không có, em mới không thèm làm nũng đâu.”
Lại một dòng điện lướt qua trái tim, Mục Nghiên Chi trừng mắt nhìn cô gái nhỏ.
Mẹ nó, như thế mà còn không gọi là làm nũng vậy thế nào mới gọi là làm nũng hả.
“Nguyên Nhị, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
“Em đâu có không nói chuyện nghiêm túc chứ.” Ngữ khí kia tràn ngập ủy khuất.
Anh xoa xoa ấn đường, không thể nề hà. “Được rồi.”
Vẫn là không thể nhìn bộ dáng ủy khuất của cô. Đã vậy anh còn có thể làm thế nào nữa đây.
Lấy lại bình tĩnh, anh nhìn Nguyên Nhị rồi vẫy tay, giọng nói nhỏ nhẹ hơn rất nhiều. "Trước tiên em hãy đi lại đây đã, từ từ anh sẽ nói cho em biết anh thích ai.”
“Anh… Nói thật?”
Nguyên Nhị không quá tin tưởng lời anh nói. Cô chớp đôi mắt, lại liếm liếm đôi môi có chút khô ráo. “Anh…Sẽ nói cho em biết thật sao?”
Đầu lưỡi hồng nhạt xẹt qua trên môi, mang theo một tia thủy quang. Mục Nghiên Chi nhìn hành động vô tình của cô trong lòng hiện lên rung động khác thường, chỉ có chính anh biết đó là cái gì.
Mục Nghiên Chi thở hắt ra, buồn cười hỏi lại: “Có chuyện gì mà anh không nói cho em biết sao?”
Ngần ấy năm, có chuyện gì mà anh không nói cho cô không biết chứ.
Nguyên Nhị nghĩ nghĩ rồi gật đầu. “Cũng đúng! Vậy được rồi, em sẽ lắng nghe anh nói.”
Cô đi qua ngồi vào cái ghế cách Mục Nghiên Chi một khoảng rồi đặt tay trên đùi, sau đó ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ. “Anh Nghiên Chi, anh nói đi.”
Mục Nghiên Chi đi qua rồi ngồi xổm xuống trước mặt Nguyên Nhị. Anh ngửa đầu nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô, trầm mặc một lúc mới cầm tay cô rồi nói. “Nguyên Nhị, chẳng lẽ ngần ấy năm mà em vẫn không cảm nhận được điều gì sao?”
Giọng nói của anh trở nên khàn khàn, mạc danh có vài phần gợi cảm, không chờ Nguyên Nhị trả lời anh lại nói: “Anh cưng chiều em ngần ấy năm đều là vô ích sao?”
Mặc kệ cô nghĩ như thế nào thì anh cũng đã quyết định, anh muốn nói cho cô biết tình cảm của mình. Bằng không cũng không biết lần sau cô lại nói anh thích yêu ma quỷ quái gì nữa.
Nguyên Nhị cúi đầu nhìn đôi tay đang cầm tay của mình. Đôi tay ấy rất to, năm ngón tay thon dài, móng tay được cắt đến chỉnh chỉnh tề tề, không lưu lại chiếc móng nào. Cô trầm mặc một lát rồi thốt ra một câu thật không đúng trọng điểm chút nào. "Tay của anh sao lại đẹp như vậy. So với tay của đứa con gái là em thì còn đẹp hơn.”
“…”
Mục Nghiên Chi bất đắc dĩ bật cười. “ Tư duy của em có thể đừng như vậy không?”
“Hả? À...em biết rồi.”
Mục Nghiên Chi lại là một trận bất đắc dĩ.
Thôi, cô không phải vẫn luôn như vậy sao?
Sớm đã thành thói quen.
Giây tiếp theo, một lần nữa Mục Nghiên Chi lại nhìn vào hai mắt của Nguyên Nhị, biểu tình nghiêm túc vạn phần. Anh nắm tay cô thật chặt, dưới ánh trăng giọng nói của anh vô cùng dịu dàng lại nhiều hơn vài phần sủng nịch. “Nguyên Nhị, nhiều năm như vậy nếu không phải vì có một phần cảm tình ở trên người em thì em cảm thấy anh sẽ đối đãi với em như vậy sao? Em cảm thấy anh sẽ đem em đặt ở vị trí đầu tiên sao? Người anh thích từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình em. Sao em có thể không có lương tâm mà nói anh thích người khác? Chẳng lẽ…tình cảm của Mục Nghiên Chi anh dễ dàng giao phó cho người ngoài như vậy sao?”
Chờ Mục Nghiên Chi nói xong thì cô gái nhỏ trước mặt đã sớm mất đi năng lực phản ứng, một đôi mắt trừng to tựa như sắp rớt ra ngoài, miệng mở ra thành chữ “O” thế nhưng lại không phát ra chút thanh âm nào. Bộ dáng của cô như vậy muốn nói có bao nhiêu ngốc liền có bấy nhiêu ngốc, muốn có bao nhiêu manh liền có bấy nhiêu manh.
Mục Nghiên Chi đã sớm đoán được cô sẽ có loại phản ứng này. Nhưng mà điều anh không nghĩ tới chính là, khi nhìn thấy cô lộ ra biểu tình này anh chẳng những không có một chút sợ hãi nào về việc cô sẽ cự tuyệt mình, ngược lại thì anh còn muốn cười.
Ý nghĩ vừa xuất hiện anh liền không nhịn được xì một tiếng. Anh giơ tay nắm khuôn mặt nhỏ mềm mại rồi kéo kéo, sau đó lại cười nói: “Biểu tình này của em thật sự là quá đáng yêu.”
Giờ phút này, nội tâm của Nguyên Nhị sao có thể chỉ dùng từ chấn động để hình dung. Cô quả thực tìm không được từ nào để hình dung tâm trạng của mình ngay lúc này.
Người mình thích vừa vặn cũng thích mình. Tất cả giống như tình tiết mộng ảo trong tiểu thuyết đột nhiên phát sinh ở trên người mình, ngẫm lại liền cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Trời ạ! Ông trời ơi! Ông trời ơi.
Đây là chuyện gì? Mệt cho cô còn tưởng rằng Mục Nghiên Chi thích người khác, hóa ra người anh thích lại chính là cô. Hơn nữa anh vẫn luôn nói với người bên ngoài rằng anh thích cô, cái này chẳng phải đã nói lên một điều rằng anh thích cô từ lâu rồi sao?
Trời ạ.
Nguyên Nhị quả là sắp điên rồi, sau khi phản ứng lại cô liền khoa tay múa chân nửa ngày, rồi lại nôn nóng đến một chữ cũng nói không nên lời.
Mục Nghiên Chi buồn cười mà cầm tay cô, thấp giọng trấn an: “Không sao đâu. Em không cần vội, cứ chậm rãi nói.”
“Em…em…”
“Anh… Nghiên… Nghiên Chi...”
Gấp đến độ vất vả mới tìm lại giọng nói vậy mà cô lại bắt đầu nói lắp.
Mục Nghiên Chi nhịn không được bật cười, ngày thường há mồm không phải rất lợi hại sao? Như thế nào đến lúc này lại như vậy.
“Miệng lưỡi sắc bén ngày xưa đều đi đâu rồi?” Anh cười trêu chọc.
Nghe vậy khuôn mặt của Nguyên Nhị lập tức đỏ bừng. Cô rút tay đẩy anh một cái, thế nhưng người ngồi xổm trước mặt lại không chút sứt mẻ, thân hình vững như Thái Sơn. Anh đem tay cô một lần nữa nắm lại rồi nói: “Từ giờ trở đi, em chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu, biết không nào?”
Nguyên Nhị gật đầu. “Ừ.”
“Thích anh không?”
Không chút suy nghĩ, Nguyên Nhị dùng sức gật đầu.
Tuy rằng đã sớm đoán được đáp án nhưng Mục Nghiên Chi vẫn nhịn không được mà cao hứng, con ngươi thâm thúy nổi lên ý cười nhè nhẹ.
“Được, tiếp theo là vấn đề khác.”
Anh cong cong khóe miệng, tiếp tục hỏi: “Muốn cùng anh ở bên nhau không?”
Nguyên Nhị chần chờ một lát, trong lòng nghĩ nếu gật đầu thì có phải bản thân không biết rụt rè hay không, nhưng nếu lắc đầu liệu anh có tức giận hay không, rồi lỡ như sau này anh không để ý tới cô nữa thì phải làm sao. Trong lòng giãy giụa một phen cuối cùng cô vẫn gật gật đầu.
“Khẳng định?”
“Ừ.”
“Vậy được rồi.”
“Được?”
Được? Được cái gì?
Giây tiếp theo, trong lúc Nguyên Nhị không hề phòng bị thì trước mắt bị bóng tối bao phủ. Lời cô chuẩn bị nói ra trực tiếp bị chặn lại, cảm giác ấm áp trên môi rõ ràng vô cùng. Cô cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt đã bị đình chỉ, tiếng gió rất nhỏ đột nhiên trở nên phá lệ rõ ràng, gió nhẹ thổi qua nhưng cũng không làm giảm độ ấm trên người cô. Giữa miệng và mũi đều là hơi thở của anh, thân thể tựa như càng nóng.
Nguyên Nhị bị dọa sợ, trừng lớn hai mắt nhìn người gần trong gang tấc, từ góc độ của cô chỉ có thể thấy lông mi vừa dài vừa dày hơi rung động.
Lòng bàn tay đang bị Mục Nghiên Chi nắm lấy hơi hơi run rẩy, cuối cùng cuộn thành nắm đấm. May mắn là cô không để móng tay, bằng không sớm đã đâm vào da thịt.
Mục Nghiên Chi nhận ra cô khẩn trương thì cong môi, đôi môi lại tiếp tục dán lên môi cô, sau đó thì khinh thanh tế ngữ nói: “Nhắm mắt lại.”
“Hả?” Nguyên Nhị sửng sốt, đột nhiên lại “à ” một tiếng, sau đó thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Ừm! Lỗ tai nhỏ thật ngoan.”
Mục Nghiên Chi thiếu chút nữa lại nghẹn cười, anh lại cong môi rồi hơi dùng sức dán chặt lên môi cô. Anh không xâm nhập vào bên trong mà chỉ liếm môi cô một lát rồi thôi.
Hai đôi môi dính sát vào nhau, môi cô gái nhỏ vừa mềm vừa nóng, làm người không nỡ tách ra. Mục Nghiên Chi buông tay cô ra rồi đưa hai tay ôm lấy vòng eo của cô.
Một tiếng kinh hô vang lên, cả người Nguyên Nhị bị anh nhấc lên. Anh xoay người ngồi vào chỗ cô gái nhỏ vừa ngồi, còn cô thì được đặt ở trên đùi của anh.
Lại một nụ hôn dài khác diễn ra. Nguyên Nhị sớm đã mất đi tri giác, cả tâm hồn đều sa vào nụ hôn ôn nhu của Mục Nghiên Chi. Qua hồi lâu, anh mới buông cô ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào người con gái trước mặt.
Sắc mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, thân hình mềm mại dựa vào trong lòng anh, đầu tựa vào chiếc cổ ấm áp của anh.
Nguyên Nhị mở to mắt, lọt vào tầm mắt chính là yết hầu đang chuyển động của Mục Nghiên Chi, nhớ tới lúc trước ở lớp học trong lúc vô tình cô đã nhìn thấy phim cấm trên di động của nam sinh, trái tim cô bỗng nhiên đập thình thịch. Bỗng dưng cô nâng cằm, đôi môi sưng đỏ chuẩn xác dán lên yết hầu sau đó thì há mồm hàm răng khẽ cắn.
Mục Nghiên Chi không kịp phòng bị đã bị hành động của cô làm rối loạn, hít thở không thông. Anh tìm lại hô hấp, bàn tay đặt chỗ eo cô gái nhỏ tăng thêm lực độ, nhéo nhéo coi như trừng phạt.
Nguyên Nhị ui da một tiếng, khi ngẩng đầu lên thì đụng phải hai tròng mắt đen nhánh sâu không thấy đáy của anh. Bên trong còn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, tựa như giây tiếp theo liền có thể đốt cháy một người.
Mục Nghiên Chi híp híp mắt rồi giơ tay, ngón tay cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai mềm mại của cô, từ viền tai đến dái tai.
Vì thường xuyên huấn luyện cho nên lòng bàn tay của anh mang theo vết chai mỏng, lúc nhẹ nhàng cọ xát vành tai tựa như cọ xát vào trái tim Nguyên Nhị, khiến cho cô không biết phải làm thế nào.
Mục Nghiên Chi cong khóe môi, đôi môi hôn lên lỗ tai ấy rồi chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, còn mang theo vài phần tình cảm khó có thể khống chế.
“Lỗ tai nhỏ, em muốn chết sao?”
Lời editor: Tui đã edit gần xong truyện nhưng lại lười beta quá rồi 😫
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT