Nguyên Nhị đứng tại chỗ, đôi tay ở sau lưng nắm chặt. Từ xa xa cô nhìn thẳng vào anh, đột nhiên cô nghiêng đầu, đôi mắt chớp mắt, môi nở nụ cười.

Tuy rằng rất tối nhưng không hiểu vì sao Mục Nghiên Chi vẫn có thể tinh tường nhìn thấy biểu tình của cô giờ phút này. Cô gái nhỏ mỉm cười nhợt nhạt, đôi mắt cong cong, hai bên khóe miệng hơi hơi giơ lên.

Lư biên nhân tựa nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết. (*)

Đây là câu thơ duy nhất Mục Nghiên Chi có thể nghĩ đến vào lúc này.

Cô gái nhỏ giống như càng lớn càng xinh đẹp, xem ra anh phải làm tốt phòng bị, đề phòng sau này sẽ có những anh chàng đẹp trai theo dõi cô gái xinh đẹp của anh.

"Qua đấy làm gì?" Nguyên Nhị cười hỏi.

"Em lại đây trước đi. Anh cũng không ăn thịt em đâu." Mục Nghiên Chi trả lời.

Nói xong anh lại vẫy tay với cô. "Nhanh lên nào."

"Hả...được rồi!"

Nguyên Nhị chạy chậm lại, nhảy lên một cái rồi đứng im. "Làm gì vậy?"

Mục Nghiên Chi nhướn mày. "Hỏi em chuyện này."

Nguyên Nhị lẩm bẩm, còn học theo anh nhướng mày. "Có chuyện gì vậy?"

Mục Nghiên Chi giơ tay xoa đầu cô. "Em muốn đi chỗ nào chơi?"

Nguyên Nhị vừa nghe xong thì cao hứng đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nhưng chỉ hai giây cô lại bày ra vẻ mặt mất mát. Cô ngước mắt nhìn khóe miệng mang ý cười của người đàn ông trước mặt, mắt to tràn ngập ủy khuất. "Anh có thể đi không? Dù sao thì anh cũng bận rộn như vậy, mỗi ngày còn phải huấn luyện, có thể rút ra thời gian đi ra ngoài chơi cùng em sao?"

"Hả..."

Mục Nghiên Chi cố lộng huyền hư. "Cái này sao! Vậy thì phải xem thành ý em rồi, nếu đủ thành ý thì có lẽ anh có thể đi."

"Sao cơ? Anh có ý gì đấy?"

Mục Nghiên Chi duỗi tay chọt chọt vào miệng mình. "Em nói đi?"

Ý tứ rất rõ ràng, cũng không biết cô có hiểu hay không.

Nguyên Nhị rất nhanh thì hiểu ý anh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nắm tay nhỏ đấm lên ngực anh một quyền, hờn dỗi nói: "Anh thật lưu manh!"

Như thế nào lại thích hôn như vậy chứ. Nhưng mà cô cũng rất thích.

Khuôn mặt Mục Nghiên Chi mang theo ý cười, anh hừ một tiếng "Không muốn hả?"

Nguyên Nhị cúi đầu, xấu hổ muốn chết.

Không phải là không muốn, chỉ là...cô thẹn thùng nha.

"Bỏ đi..."

"Không bỏ."

Nguyên Nhị đột nhiên ngẩng đầu, dịch người về phía trước, hai chân nhón lên, đôi tay ôm lấy cổ Mục Nghiên Chi, không có chút do dự nào hôn lên miệng của anh, còn dùng sức hôn một cái, lúc muốn rời đi thì phát hiện không thể động đậy.

Cô cúi đầu nhìn thấy một đôi tay đang gắt gao ôm vòng eo của mình, còn có thể thấy rõ mạch máu phía trên.

"Anh, anh muốn làm gì?" Nguyên Nhị sợ tới mức cũng phải cà lăm.

"Em, em nói xem anh muốn làm gì nào?" Mục Nghiên Chi học cô nói chuyện, nói xong đến bản thân anh cũng bị chọc cười.

"Mục Nghiên Chi."

Nguyên Nhị lập tức nổi giận, "Em còn chưa đủ mười tám đâu."

Còn chưa đủ mười tám, chưa qua tuổi vị thành niên đâu.

Mục Nghiên Chi nghe vậy cũng phải bật cười. "Anh biết mà! Nhưng mà anh có nói là anh muốn làm cái gì sao?"

"Anh anh anh..."

"Em em em em..."

"Anh cái gì hả?"

Nguyên Nhị thẹn quá hóa giận, giơ tay đấm anh một quyền.

"Em cái gì?"

Mục Nghiên Chi lại học theo cô ném ra một quyền, chỉ là đôi tay đưa ra thì ngừng ở giữa không trung, sau đó năm ngón tay mở ra, buồn cười mà xoa xoa đầu dưa của cô.

Nguyên Nhị thấy anh không dám đánh, lập tức giễu cợt. "Ai da! Mục đại thiếu gia cũng biết sợ nha."

"..."

Mục Nghiên Chi cũng không thèm náo loạn với cô, nhún vai thầm nghĩ, sợ thì sợ thôi!

"Được rồi." Anh nhéo khuôn mặt nhỏ của cô. "Không náo loạn nữa. Em cẩn thận ngẫm lại muốn đi đâu chơi, sắp xếp xong công việc anh còn có thể rút ra một ít thời gian."

"Thật sự hả! A...anh Nghiên Chi thật tốt."

Nói xong Nguyên Nhị nhảy vọt lên người của anh, giống như chim gõ kiến hôn lên khuôn mặt anh, chỉ một lát khuôn mặt ấy đã đầy nước miếng.

Mục Nghiên Chi cũng không chê mà ngược lại còn đưa tay đỡ eo của cô vì sợ cô ngã, vòng eo thon nhỏ, hai bàn tay lớn của anh cơ hồ có thể nắm hết.

Kiên nhẫn chờ Nguyên Nhị bình tĩnh lại, anh mỉm cười nắm tay cô cùng nhau đi về tòa nhà phía Bắc.

Màn đêm âm trầm, Nguyên Nhị đang ngồi trước máy tính, trên màn hình là trang giới thiệu các điểm du lịch, nhưng kỳ này đang là mùa du lịch thịnh vượng, người khẳng định cũng đặc biệt nhiều, ngay từ đầu cô đã nhìn trúng hai điểm du lịch thật lãng mạn ở nước ngoài nhưng lại ngại thân phận Mục Nghiên Chi không thể tự mình xuất ngoại, cuối cùng đành phải thôi. Nguyên Nhị lại xem xét thật nhiều địa phương, cuối cùng thấy Nam Thành có một khu du lịch suối nước nóng mới khai thác, sau là núi trước là biển, phong cảnh hợp lòng người, chỗ tốt chính là ở đây mới khai phá cho nên người không nhiều lắm, hơn nữa cách thủ đô không xa, ngồi máy bay cũng chỉ hơn một giờ. Cô lưu lại thông tin rồi đưa toàn bộ Mục Nghiên Chi xem.

Nguyên Nhị: anh Nghiên Chi, chúng ta đi nơi này đi.

Gửi xong cô nhìn nhìn thời gian thấy cũng đã gần 12 giờ đêm, tự nói với mình. "Anh ấy làm việc và nghỉ ngơi luôn đúng giờ, muộn như vậy hẳn là anh đã ngủ rồi."

Nguyên Nhị buông di động, duỗi cái eo. "A! Ngủ thôi, ngày mai là có thể gặp anh rồi."

Chỉ là cô vừa đứng lên thì di động lại reo lên, trong căn phòng thiếu nữ nhẹ nhàng điềm mỹ âm thanh vang lên có chút đột ngột. Nguyên Nhị cũng bị hoảng sợ, cô che ngực nặng nề thở hắt ra rồi nhận điện thoại.

"Sao em còn chưa ngủ?" Giọng nói của người đàn ông hơi khàn.

Nguyên Nhị sửng sốt, nói thầm: "Chẳng phải anh cũng chưa ngủ hay sao? Còn nói em."

"Anh ngủ rồi."

"Hả?"

"Lại tỉnh dậy."

Nguyên Nhị minh bạch, ngủ rồi lại tỉnh là có ý gì.

Trong đầu cô bỗng xuất hiện một chuyện. "Anh Nghiên Chi, nghe nói đàn ông thường xuyên đi WC vào buổi tối là có vấn đề nha."

"..." Mục Nghiên Chi khụ hai cái, không rên một tiếng liền cúp điện thoại.

"??"

Sao lại thế này?

Đang lúc Nguyên Nhị không rõ nguyên do cầm di động ngồi ở trên giường nghĩ xem vì sao anh lại đột nhiên tắt máy thì điện thoại lại reo lên, nhưng mà lần này không phải tiếng chuông điện thoại mà là âm thanh nhắc nhở cuộc gọi video.

"Anh Nghiên Chi, nhớ em à?" Cô nhìn người đàn ông xuất hiện trên màn hình điện thoại, cười hì hì hỏi.

"Nguyên Nhị." Mục Nghiên Chi không trả lời, ngược lại thì gọi cô một tiếng.

Nguyên Nhị. "Làm sao vậy?"

"Những lời vừa rồi em học ở đâu, là ai dạy em?"

Nguyên Nhị sửng sốt, vẻ mặt ngây ngốc. "Lời nào?"

Giây tiếp theo, cô lại a một tiếng, đột nhiên nghĩ tới. "Câu vừa rồi em nói ấy hả?"

Cô ngượng ngùng cười. "Em xem ở trên mạng."

Người đàn ông ở bên kia video nhíu mày, trên miệng lại nổi lên một nụ cười bất đắc dĩ.

Ai! Cô nhóc này sao lại thích xem những cái đó cơ chứ.

"Về sau không nên xem mấy thứ không dinh dưỡng như vậy. Với lại anh là bị tin nhắn của em đánh thức, chính em nhìn xem em đã gửi bao nhiêu tin, thật sự giống như trời mưa vậy. Anh muốn không tỉnh cũng khó."

"À! Không xem thì không xem. Đúng rồi, anh nhìn thấy tư liệu em gửi tới không? Có được không?"

Mục Nghiên Chi cười cười, nhắc nhở cô: "Anh vừa tỉnh liền gọi điện thoại cho em, còn chưa kịp xem đâu, nhưng mà chỉ cần em muốn đi thì đều được, tất cả mọi nơi anh đều sẽ đi cùng em."

Nguyên Nhị vui vẻ cười, nói chuyện cũng ngọt ngào hơn. "Anh Nghiên Chi thật tốt."

Nói xong không nhịn được đánh ngáp một cái.

Mục Nghiên Chi gật đầu. "Được rồi! Không nói nữa, bây giờ em nên ngủ đi."

"Vâng."

Tắt điện thoại, Nguyên Nhị ngoan ngoãn đi ngủ.

Ngày hôm sau cô mang theo tinh thần no đủ mà đi tới tòa nhà phía Đông, người ngày thường dậy sớm hôm nay lại phá lệ còn chưa rời giường. Cô chào hỏi với người giúp việc dưới lầu rồi tự mình quen cửa quen nẻo chạy lên trên lầu, đi đến phòng cuối hành lang lầu hai.

Cô xoay cửa phòng, thế mà lại khóa.

"Ha ha..." Từ trong túi cô móc ra một chuỗi chìa khóa. "May mắn em sớm có chuẩn bị."

Chìa khóa là Mục Nghiên Chi cho cô, gồm chìa khóa cửa lớn nhà chính, cùng chìa khóa tòa nhà phía Đông.

Cô cầm lấy cửa chìa khóa nhẹ nhàng cắm vào ổ, uốn éo mở.

Cô đẩy cửa ra, phóng tầm mắt nhìn xung quanh. Không gian trong phòng tối tăm giống như là đêm tối, cửa kính ở ban công bị tấm rèm cửa che mất ánh sáng, trong phòng cũng không bật đèn. Sợ quấy nhiễu người đang ngủ Nguyên Nhị sờ soạng đi vào, nhưng mà với trình độ quen thuộc với căn phòng này thì cô nhắm mắt lại cũng có thể tìm được vị trí giường.

Người trên giường vẫn không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ hẳn là ngủ thật sự say.

Nguyên Nhị ngồi vào mép giường quan sát trong chốc lát, thấy anh không có động tĩnh mới dám nhẹ nhàng bò lên trên giường, nửa người trên nằm trên giường. Nguyên Nhị không phải chưa thấy qua bộ dáng lúc ngủ của anh, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng giống như mỹ nam đang ngủ của anh.

Khuỷu tay chống ở trên giường, đôi tay nâng đầu, cô lẳng lặng nhìn anh ngủ, trong lúc lơ đãng còn lộ ra một ý cười thật sâu.

Anh giống như càng ngày càng đẹp trai.

Anh so với trước kia dường như đã thành thục hơn, có nhiều hơn hương vị của đàn ông trưởng thành.

Trong lòng nghĩ vậy ý cười nơi khóe miệng cô lại gia tăng vài phần.

Cùng lúc này ý niệm muốn hôn anh ở trong đầu bốc lên, giây tiếp theo thì cô đã hành động.

Cô dịch lên phía trước mấy cm, đôi tay nhẹ nhàng đặt trên gối bên cạnh, cúi đầu xuống, đôi môi không nhiễm một tia son phấn nhẹ nhàng mà dán lên môi anh, hoàn toàn dán lên đó.

Hôn một cái cô cười tủm tỉm rời đi, thấy anh không có phản ứng thế là lại hôn thêm vài cái.

Đang lúc đắc ý vênh váo cho nên Nguyên Nhị hoàn toàn không chú ý đến hầu kết đang lăn lộn cùng lông mi nhẹ nhàng rung động của Mục Nghiên Chi.

Cô tiếp tục hôn thêm một cái, vừa rời khỏi thì nghe được một âm thanh trầm thấp lại khàn khàn vang lên ở trong phòng, giọng nói trầm thấp giống như âm thanh của một chiếc loa siêu trầm.

"Lỗ tai nhỏ, hôn đủ chưa?"

(*) Bài thơ Bồ tát man kỳ 3.

Lư biên nhân tựa nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết.

Dịch:

Cô gái bán rượu bên lò lửa đẹp như trăng,

Cổ tay trắng ngần như đọng sương tuyết.

(Nguồn: Thivien)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play