Mạc Vũ quay về phòng cùng Trần Ý Yên dùng bữa sáng muộn, uống qua nửa bầu rượu thì trời đã gần trưa. Cậu muốn rời đi thì Trần Ý Yên níu lại nói.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Tôi có chút việc ra ngoài một chút.”
“Cậu không được đi!”, Trần Ý Yên hai má đỏ bừng, tay cầm chén rượu đưa lên nói thêm: “Cậu ở lại uống với tôi đến khi say mới thôi.”
“Cô say rồi đó còn gì!”, Mạc Vũ đang sốt ruột, chỉ muốn chạy ngay đến tìm Lý Tiềm Xuân. Càng vùng ra càng bị Trần Ý Yên siết chặt lấy.
“Chưa say! Mau uống với tôi đi nào!”, Trần Ý Yên vừa nói dứt, đưa chén rượu lên miệng uống ực một hơi cạn sạch. Cô kéo Mạc Vũ quay lại bàn.
Cánh tay Mạc Vũ bị bẻ ngoặt ra sau, đau không sao kêu lên được, mông vừa chạm xuống ghế, miệng còn chưa kịp nói câu nào đã bị bóp mạnh. Trần Ý Yên cứ thế rót rượu vào miệng cậu ọc ọc: “Nào uống đi hi hi.”
Mạc Vũ đưa tay đẩy người Trần Ý Yên ra, cô lập tức đưa tay chụp lấy, năm ngón tay bóp mạnh: “Uống đi!”
Mạc Vũ có muốn kháng cự cũng chẳng xong, thực lực của cậu với Trần Ý Yên chênh lệch một trời một vực. Rượu cứ ọc ọc chảy vào bụng, Trần Ý Yên buông ra cậu đã chếnh choáng ngã lăn quay ra đất, ho sặc sụa: “Cô làm cái trò khỉ gì thế!”
“Cậu đừng hòng ra khỏi đây!”, Trần Ý Yên hai mắt chớp chớp, ngón trỏ đưa lên miệng ra hiệu cho cậu hay.
Mạc Vũ hiểu ra lập tức nói lớn: “Vậy thì không ra, chúng ta uống tiếp vậy.”
Cả hai quay lại ghế ngồi, rót rượu ra chén.
Qua nửa giờ mới nghe tiếng chuông báo bữa trưa vọng lên, Mạc Vũ liền hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Có người thám thính cậu.”, Trần Ý Yên nghe tiếng chuông mới yên tâm, mở cửa ra xem, cô quay lại cười khẽ nói: “Chúng ta ra ngoài thôi.”
Mạc Vũ không hiểu cô giở trò gì, cả hai xuống đại sảnh phòng ăn, cậu thoáng quay đi tìm Đoàn Thế Xung, nhoáng cái đã không thấy Trần Ý Yên lẩn đi đâu mất rồi. Chẳng hiểu ra làm sao, cậu bước đến dãy ghế quen thuộc bên trái lão già khọm ngồi xuống, lão cười hì hì nói: “Mi giỏi thật đấy?”
Mạc Vũ cười khổ, không cần hỏi đã biết lão muốn đề cập tới chuyện gì rồi, lắc đầu nói: “Lão đừng nghe chuyện đồn thổi đó làm gì.”
“Mi chân ướt chân ráo mới bước vào võ quán đã muốn nổi trội hơn người. Ngu! Ngu chết đi được! Mi gây chuyện động trời chứ chẳng phải chơi đâu!”, Lão xích lại gần Mạc Vũ nói khẽ: “Mi từ nay phải cẩn thận đấy nhé!”
Mạc Vũ gật đầu cho xong chuyện.
Số học viên trong đại bản doanh Thú Sư tham gia Hiệp Hội Vệ Quốc đều có điều luật riêng của hội thì không nói tới làm gì. Chỉ ngặt một nỗi số học viên ngoài hội vì tin đồn thổi lân la tìm cách tạo quan hệ với cậu không phải ít. Vào đại sảnh phòng ăn liền đưa mắt tìm cho bằng được cậu, tiến lại chào hỏi cậu mấy câu mới chịu thôi. Hết người này đến người khác, cậu mất cả buổi mới đáp lễ xong. May là trong đại sảnh phòng ăn có giảng viên giám thị, luật lệ khắc khe thành ra đã bước vào chỗ ngồi thì không được làm ồn, chạy nhảy lung tung cho đến cuối buổi thành thử mới không làm loạn lên. Lão già thấy đám học viên đã tản đi hết lại nói: “Tên Trịnh Văn Hán đó thực lực không ghê gớm gì, nhưng lại có đầu óc, còn có người chống lưng. Mi gây chuyện với hắn chỉ rước lấy thiệt thòi mà thôi. Thắng thua mi đều chịu đủ.”
Mạc Vũ trầm ngâm không trả lời, vừa lúc đó Đoàn Thế Xung đi vào, mặt mày mệt mỏi, bước tới ngồi xuống cạnh cậu nói: “Mệt quá, con khỉ chết toi hư quá, nó ỉa bậy khắp phòng. Dọn mãi cả buổi mới xong! Chỉ nghe mùi chua loét đã phát ói rồi.”
“Cậu còn phiền trách ai được nữa!”, Mạc Vũ vỗ vai gã nói.
Lão già cười khạch khạch nói: “Mi chắc lại thúc giục huấn luyện con khỉ ấy quá đà chứ gì? Mi còn lâu mới vượt qua được vòng sơ loại cuộc thi ‘Tiềm Năng Nghề’, cố gắng chỉ uổng phí công sức mà thôi.”
Đoàn Thế Xung gãi gãi đầu cười khổ: “Nghe nói phần thưởng cho năm mươi người đứng đầu cuộc thi ‘Tiềm Năng Nghề’ lần này rất hậu. Tôi nhất quyết phải huấn luyện con khỉ chết bầm ấy cho tử tế mới được. Biết đâu tôi thắng cuộc thì sao! Hừm, chỉ tại con khỉ nó ngu quá thành thử phải mất chút công sức.”
“Hừm, mi ngu thì có!”, Lão già bĩu môi cười trừ.
Mạc Vũ vì chuyện cá cược với Trịnh Văn Hán đã đủ mệt lắm rồi, thành thử không muốn rước thêm chuyện khác vào đầu. Cậu nghe hai người nói chuyện lúc được lúc không, một hồi thì bữa trưa cũng mang tới, cậu ăn qua loa một vài miếng rồi thôi.
Cùng khi đó ở đại sảnh phòng ăn đại bản doanh Nông Sư, Trần Ý Yên lườm mắt nhìn Trương Tam Đại ngồi ăn phía đối diện: “Anh theo dõi cả tôi à?”
Trương Tam Đại làm thinh, gắp thức ăn bỏ vào miệng. Trần Ý Yên hừ lạnh nói: “Lần sau anh còn dám làm thế tôi sẽ báo chuyện đó lên cho hội trưởng hay.”
Trương Tam Đại bỏ đũa xuống, đưa khăn lên lau miệng, hít sâu một hơi nói: “Tôi chỉ lo lắng cho cô thôi.”
Trần Ý Yên càu mày nói: “Tôi không cần anh quan tâm.”
“Cô vì sao lại thay đổi chóng mặt như vậy chứ? Cái tên ngốc đó có gì hay? Hắn ngu lắm! Hắn bỏ cả đống kim ngân ra mua cái vị trí, ừm, phải nói là ngốc lắm. Tổng quản? Tổng quản con khỉ khô!”, Trương Tam Đại ném cái khăn lau miệng lên bàn, giận dữ nói.
“Anh dám nói thế!”, Trần Ý Yên gằn giọng nói.
“Có gì mà không dám.”, Trương Tam Đại nhìn chằm chằm vào mắt Trần Ý Yên: “Vì cô, tôi cái gì cũng dám làm.”
Mặt mày Trần Ý Yên đỏ bừng bừng, hơi thở gấp gáp, môi mím chặt. Trương Tam Đại đưa tay nắm lấy tay cô, giọng điệu trở nên ngọt ngào: “Tôi yêu cô thật lòng! Tôi…tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô! Xin cô đừng làm tôi đau khổ.”
Hai má Trương Tam Đại rung lên, mắt đỏ hoe, răng nghiến ken két: “Tên ngốc đó…tên ngốc đó…! Cô chỉ mới gặp hắn, tại sao?”
“Không biết!”, Trần Ý Yên rời khỏi ghế, thở dài một tiếng: “Tôi cấm anh làm hại cậu ta, anh nghe rõ chưa!”, Nói rồi sải bước đi ra khỏi đại sảnh phòng ăn.
Trương Tam Đại hai mắt lồng lên, gương mặt tươi tỉnh thường ngày của hắn tái nhợt, vẻ hung ác thoáng lóe lên.
Trần Ý Yên ra đến quảng trường, đứng thần người giữa cái nắng chói gắt, mắt hướng nhìn thẳng vào hào quang mặt trời nóng bừng bừng như quả cầu lửa. Cô không nheo mắt, cánh tay đưa lên trán, bàn tay còn lại áp lên ngực, thở dốc một tiếng: “Mình thay đổi nhanh như vậy sao? Cảm giác này thật sự là thế nào!”.
Mạc Vũ trong lúc chờ đợi Lý Tiềm Xuân quay về, ghé mắt nhìn qua các vại đựng Tâm Khí Dĩ Đơn. Dược phẩm đã có màu xanh lam đậm, mùi hương tỏa ra càng thêm thanh dịu, rất dễ chịu mừng rỡ ra mặt.
Mạc Vũ vui mừng thoáng chốc lại rầu rĩ thở dài một tiếng. Bữa ăn trưa Đoàn Thế Xung nhắc lại chuyện lúc sáng Lý Tiềm Xuân đến tìm cậu, mặt mày bực dọc, hầm hầm bỏ đi, chẳng biết là vì sao.
Tính khí Lý Tiềm Xuân Mạc Vũ đã hiểu rõ, mấy khi lại giận dỗi những chuyện không đâu, chuyện đồn đại bên ngoài cô chưa hiểu đầu đuôi ngọn ngành chắc chắn sẽ không giận đến mức bỏ đi. Mạc Vũ quay lại giường, nằm xuống, mùi hương thoang thoảng từ người Lý Tiềm Xuân lưu lại phần nào đẩy đưa đầu óc cậu chìm vào mơ màng, tưởng nhớ đến những ngày tháng hai người cùng bên nhau ở thôn Ba Đất, dưới thung lũng sâu, nét mặt cậu thoáng nở ra một nụ cười.
Mạc Vũ chìm sâu vào giấc mộng, đến khi nghe tiếng chuông báo bữa tối vang lên mới giật mình tỉnh dậy, kêu liền mấy tiếng: “Chị Tiềm Xuân phải không?”, Cậu đưa mắt nhìn quanh thấy căn phòng tối mù, mới mò mẫm đứng dậy đánh lửa thắp đèn.
Mạc Vũ không quay về đại sảnh phòng ăn, mà đi đi lại lại trong phòng, lo lắng không yên: “Chị ấy đi đâu vậy nhỉ?”
Mạc Vũ sốt ruột, hướng mắt nhìn ra cửa sổ tối mù, trời không ánh sao, gió vi vu lạnh lẽo thổi qua song cửa sổ. Cậu khép cửa, kéo rèm lại thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, mừng rở kêu lên: “Chị về rồi đó ư?”
Mạc Vũ mở cửa ra chẳng phải Lý Tiềm Xuân mà chính là Đoàn Thế Xuân, mặt mày gã lo lắng thò đầu vào nhìn: “Không có chị Xuân bên trong à!”
Mạc Vũ lôi gã ra ngoài hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cả ngày hôm nay tôi không thấy Lâm Vương Hạo, Vi Văn Vinh hai người họ đâu cả. Chẳng biết họ có xảy ra chuyện gì không?”
Mạc Vũ nghe ra thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai gã mấy cái nói: “Họ có việc khác rồi, còn cậu?”
“Bọn người phao tin cậu đúng là bọn hội kín Bội Thập, cậu hãy cẩn thận! Tôi được biết bọn người này vẫn thường xuyên gây ra những vụ mất tích bí ẩn trong võ quán Hữu Quan. Chính vậy Ngô Vũ Nam vẫn xem chúng như kẻ thù, chỉ cần có cơ hội họ sẽ tìm mọi cách thủ tiêu đối phương.”, Vẻ mặt Đoàn Thế Xung thập phần lo lắng.
“Cơ hội này tốt thật với họ nhỉ!”, Mạc Vũ trầm ngâm một lúc mới gật gù nói.
Đoàn Thế Xung ‘ừ’ một tiếng lại nói: “Cô Phan Thúy Bình dặn tôi, gặp cậu ở đây thì báo cậu mau quay về đại bản doanh Thú Sư bàn việc.”, Gã cười khì khì, hai mắt lim dim như chìm vào ảo giác.
Mạc Vũ lườm gã một cái nói: “Cậu làm sao vậy?”
Đoàn Thế Xung giật mình tỉnh lại, lắc đầu nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi!”
Khi ấy trong một căn phòng tối mù mịt, Vi Văn Vinh bị trói chặt vào tường, hai tên trung niên tướng mạo dữ tợn ra sức dùng roi quật vào mạng sườn hắn quát bảo: “Mi có nói thật không?”
Vi Văn Vinh mặt mày bê bết máu, toàn thân trần truồng đầy những vết roi xé rách, thịt máu nhày nhụa. Miệng ú ở nói: “Tôi…tôi…nói thật…các vị còn không tin!”
Một tên trung niên túm lấy đầu Vi Văn Vinh nhấc ngược ra sau cười khạch khạch nói: “Bọn ta làm sao tin mi được.”
“Tôi xin thề!”
“Hừm.”, Tên trung niên buông đầu hắn ra, liền vung roi đánh tiếp.
Vừa lúc đó bên ngoài cánh cửa mở ra, Trịnh Văn Hán bước vào, xua tay ngăn lại nói: “Thả hắn ra!”
Hai tên trung niên gật đầu, lập tức bước lại tháo dây trói cho Vi Văn Vinh. Vừa lúc đó người bước theo sau Trịnh Văn Hán bước vào chính là Lâm Vương Hạo. Hắn nhìn bộ dạng thê thảm của Vi Văn Vinh mặt mày tái ngắt, tay chân run rẩy.
Hai tên trung niên đẩy Vi Văn Vinh té lăn ra đất, hắn cố lắm mới ngẩng đầu lên được, phải căng mắt mới thấy rõ được mặt mũi Lâm Vương Hạo, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Mi…mi…”
Trịnh Văn Hán cười nói: “Xem ra bọn mi không nói dối.”
Lâm Vương Hạo run rẩy hướng hắn, cúi đầu nói: “Xin cậu Hạo tha cho hai chúng tôi! Chúng tôi chẳng qua vì chút lợi nhỏ mà làm việc, chứ nào dám chống lại cậu.”
“Bọn mi có lá gan đó sao.”, Trịnh Văn Hán cười lạnh, bước đến ngồi xuống ghế, một tên trung niên chạy lại mang trà dâng lên.
Hắn thư thả thưởng trà, mắt không thèm liếc nhìn lấy thân mình méo mó trần truồng nằm bệt dưới đất, lẫn máu thịt nhầy nhụa trên người Vi Văn Vinh. Lâm Vương Hạo bước đến đỡ hắn dậy, nước mắt chảy ròng ròng: “Tôi…tôi…xin lỗi…cậu!”
Vi Văn Vinh mím chặt môi, gắng gượng lắm cũng không sao nói được câu nào, gục xuống đất. Trịnh Văn Hán đặt chén trà xuống kỷ, xòe quạt ra phe phẩy hướng một trung niên nói: “Mang thuốc cao trị thương cho hắn.”
Tên trung niên dạ rang một tiếng, lập tức lấy một viên dược phẩm bóp miệng Vi Văn Vinh nhét vào, vết thương bên ngoài thì dùng thuốc cao bôi sơ một lượt.
“Hai bọn mi lưu lại đây đến khi nào kết thúc cá cược của ta với hắn mới được rời đi.”, Nói rồi lật tay cầm lấy một xấp kim ngân ném tung xuống đất: “Bọn mi nên biết làm việc cho ai thì tốt, rõ chứ?”
Trịnh Văn Hán cười khách khách bước ra khỏi cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT