Ăn bữa sáng xong Mạc Vũ lập tức chạy đến đại bản doanh Dược Sư tìm Lý Tiềm Xuân, đợi hơn nửa ngày vẫn không thấy cô quay về thì mất hứng lắm.
Trong lúc đợi chờ, Mạc Vũ sốt ruột đem ảo cảnh Rèn Luyện Trường ra chăm chăm nhìn kỹ một lúc thì quyết định ngồi xuống giường. Mùi vị dược liệu trong căn phòng vậy mà vẫn không sao át đi được mùi hương thoang thoảng quen thuộc trên người Lý Tiềm Xuân vấn vương trên vải mùng.
Mạc Vũ tiện tay vén mùng qua một bên, hít lấy một hơi, khóe miệng mỉm cười, ngồi xếp bằng trên giường, hộp ngọc ảo cảnh Rèn Luyện Trường để trước mặt, cậu rút ra đoản kiếm đỏ như lửa, cắt mau một đường trên đầu ngón trỏ, máu theo đó nhỏ giọt xuống ảo cảnh Rèn Luyện Trường, chớp mắt đã nhuộm đỏ cả bề mặt vàng kim của nó.
Mạc Vũ bịt lại vết thương trên ngón trỏ, mắt quan sát dị biến xảy ra trên ảo cảnh Rèn Luyện Trường không dám rời. Giây lát sau điểm sáng trắng trên ảo cảnh chớp chớp lóe lên, máu huyết theo đó bị điểm sáng trắng nhanh chóng hút lấy không còn một giọt nào, quá trình đồng hóa vậy mà đã bắt đầu.
Ảo cảnh Rèn Luyện Trường lúc vàng kim, lúc đỏ như than hồng, lúc lại chuyển sang màu trắng nhàn nhạt rồi dần dần chuyển sang màu đen tuyền. Qua nửa ngày, ảo cảnh Rèn Luyện Trường mới trở lại màu vàng kim vốn có của nó. Nhìn kỹ lớp vỏ ngoài vàng kim không còn như trước, mà phập phồng như sinh vật sống. Bấy giờ Mạc Vũ cảm giác lồng ngực mình như đập cùng nhịp với ảo cảnh Rèn Luyện Trường ‘thình thịch, thình thịch’, mắt càng chú tâm nhìn vào ảo cảnh Rèn Luyện Trường càng cảm nhận rõ hơn. Mạc Vũ mỉm cười gật đầu một cái. Ảo cảnh Rèn Luyện Trường vậy mà đã chính thức trở thành một bản thể của chính cậu, máu huyết liên thông.
Mạc Vũ hít sâu một tiếng, ngón tay trỏ khẽ chạm lên điểm sáng trắng, lập tức hô hấp nặng nề, thân thể như bị hút vào một lỗ hổng không gian nào đó vô cùng tận. Ảo cảnh Rèn Luyện Trường theo đó tan biến thành vô vàn những điểm sáng vàng kim li ti, bay phủ kín cả căn phòng, chớp mắt kết tụ quanh người Mạc Vũ thành một cái kén hào quang vàng kim, xoay tít, thân ảnh Mạc Vũ dần dần theo đó biến mất.
Mạc Vũ thấy đầu óc quay cuồng, chân tay bải hoải, tưởng như vừa trải qua một cơn co giật kinh niên dữ dội, khi mở mắt ra mới biết mình không còn ngồi trên giường Lý Tiềm Xuân nữa. Xung quanh là một bãi cỏ xanh mơn mởn trải dài tít tắp, hướng mắt nhìn lên bầu trời trong vắt một màu vàng nhờn nhợt, mặt trời trắng đục tỏa sáng quỷ dị.
Mạc Vũ lúc bấy giờ mới hay biết mình thật sự đang ở trong ảo cảnh Rèn Luyện Trường, chỉ là quang cảnh xung quanh trống trải đến kỳ lạ, không giống với những gì cậu tưởng tượng ra trong đầu trước kia.
Mạc Vũ ngẩng đầu nhìn lại phía sau, thấy xa xa phía chân trời có một vòng xoáy vàng kim như được khảm vào đó. Cậu không khỏi mừng rỡ, sải bước đi tới, lập tức không gian chấn động, mặt cỏ xanh dao động dữ dội như gợn sóng mạnh. Từng con thú nhỏ mặt mày hung tợn theo mỗi cơn chấn động nhẹ liền đó xuất hiện, như thể chúng từ giữa không trung rơi tọt ra, nhe nanh mua vuốt, hướng về phía cậu tiến lại.
Mạc Vũ kinh hãi đưa tay sờ khắp người, rút lấy đoản kiếm màu đỏ huyết hướng ra trước thủ thế. Một con chồn mắt đục ngầu, nhe răng gừ gừ lao tới, cậu lách người sang một bên tránh đi, đồng thời vung đoản kiếm chém xéo xuống lưng nó. Con chồn rú lên một tiếng hóa thành một làn khí mỏng manh màu vàng nhạt, lập tức bị thân thể cậu hấp thụ lấy.
Mạc Vũ thấy vậy ‘ồ’ lên một tiếng, thì một con chồn khác lại lao tới. Cậu vung tay chém xả đoản kiếm xuống vậy mà trúng ngay đầu nó, không khác gì con chồn đầu tiên, nó hóa thành làn khí mỏng manh bay về phía cậu.
Mạc Vũ đánh giết một hồi hơn mấy trăm con quái thú, đủ loại hình hài dị dạng, chỉ một nhát kiếm lập tức đắc thắng.
Lúc bấy giờ cậu mới hiểu rõ tại sao trước khi tiến nhập ảo cảnh Rèn Luyện Trường mọi người phải trải qua rèn luyện thân thể, tinh thân thật sự hưng phấn mới có thể xông pha chém giết ảo ảnh di thú trước mắt. Đánh liền một hồi hơn mấy trăm con thì chẳng đáng nói làm gì, nhưng đến vài nghìn con quái thú ảo ảnh Mạc Vũ thấy đầu óc bắt đầu nóng ran, tay chân bải hoải, sơ sẩy một thoáng lập tức bị một đầu rắn hổ xà mổ thủng một lỗ dưới chân, máu theo đó chảy ra lênh láng.
Mạc Vũ thất kinh, hóa ra trong ảo cảnh sơ ý trọng thương vậy mà đau xé ruột, xé gan.
May mắn đám ảo ảnh dị thú hung hăng dữ tợn như vậy nhưng đều là một đám ô hợp, thân hình bé nhỏ, Mạc Vũ miễn cưỡng giết liền thêm mấy trăm ảo ảnh dị thú nữa.
Càng tiến về phía vòng xoáy vàng kim, mật độ xuất hiện dị thú ảo ảnh càng nhiều. Mạc Vũ vừa hạ đoản kiếm cắt phăng một đầu rắn hổ chúa thì khuỵnh xuống thở hồng hộc, hai mắt nổ đom đóm tưởng như sắp ngất tới nơi, nhìn lại phía sau hóa ra mình chỉ mới đi được khoảng hơn trăm bước chân là cùng.
Mạc Vũ vừa ngẩng đầu lên thấy trước mắt bỗng tồi sầm xuống, một con đại bàng sải cánh rộng lớn che khuất cả tầm mắt, sà ngay xuống vồ lấy đầu cậu.
Mạc Vũ hú lên một tiếng, lăn người tránh đi, trống ngực đập thình thịch. Cậu còn chưa kịp kêu may mắn, con đại bàng liền đó quay ngược lại, hai chân móng vuốt xòe ra chụp xuống. Cậu xoay người lăn một vòng, đoản kiếm chém lên không vậy mà cắt phăng một chân của nó. Con đại bàng rú lên một tiếng, miệng mổ phập xuống, vậy mà khoét thủng một lỗ trên ngực cậu dễ như không. Cậu đau đớn thét lên một tiếng đã thấy lồng ngực trống hoác, đại bàng lôi tuột cả tim phổi, ruột rà cậu ra ngoài, lập tức vỗ mạnh cánh phóng vút lên cao biến mất không thấy tung tích gì nữa.
Mạc Vũ mắt trợn trừng, nhìn lồng ngực toang hoác, phèo phổi đỏ lửng rơi rớt cả ra. Hô hấp đình trệ, lồng ngực máu huyết theo đó phụt ra thành dòng.
Mạc Vũ rú lên một tiếng kinh hãi ngã vật xuống lịm dần vào trong bóng tối.
Mạc Vũ giật mình mở choàng mắt ra, ngồi chồm dậy, vội đưa tay sờ khắp người thấy không sao mới thở phào một tiếng. Cậu vẫn biết đó chỉ là ảo ảnh Rèn Luyện Trường gây ra nhưng vẫn phập phồng lo lắng.
Bấy giờ Mạc Vũ mới để ý mình vẫn còn nằm trên giường Lý Tiềm Xuân, tấm chăn mềm vừa bị hất tung ra còn phủ kín dưới chân thì ‘à’ lên một tiếng.
Mạc Vũ bước xuống giường, nhổm người đứng dậy, đầu óc lập tức choáng váng ngã nhào xuống sàn, toàn thân mềm nhũn không sao lật người lên được. Vừa lúc cánh cửa phòng mở ra, Lý Tiềm Xuân bước vào nhìn thấy cảnh tượng đó kêu lên một tiếng, cả thau nước rơi cả xuống nền nhà đánh ‘choang’ một tiếng.
“Cậu làm sao vậy?”, Lý Tiềm Xuân lo lắng đỡ Mạc Vũ ngồi dậy, thấy giữa trán sưng vù một cục bấm tím. Cô loay hoay mãi mới đưa cậu ngồi lại lên giường được, quan tâm hỏi: “Cậu có đau lắm không?”
Mạc Vũ cau mày ‘à’ lên một tiếng lắc đầu: “Không sao!”
“Cậu mới tỉnh lại sao đã đi ngay xuống giường rồi.”, Lý Tiềm Xuân bôi cao lên vết bầm ở trán cho cậu xong mới trách.
Mạc Vũ thấy chân tay mất hẳn cảm giác thì sợ hãi lắm nói: “Tôi tàn phế rồi chăng!”
Lý Tiềm Xuân lắc đầu nói: “Cậu mới ốm dậy, máu huyết chưa được lưu thông, qua một lúc nghỉ ngơi chân tay sẽ hoạt động lại được bình thường ngay thôi. Nào, cậu nằm xuống nghỉ ngơi một lúc hãy ngồi dậy!”
Mạc Vũ thẩn thờ một lúc mới hỏi: “Tôi đến đây người vẫn khỏe mạnh như thường, sao lại ốm được.”
Lý Tiềm Xuân bĩu môi nói: “Cậu ốm mê man suốt ba ngày, ba đêm rồi đó! Đáng đời cậu nhé! Tiến nhập ảo cảnh Rèn Luyện Trường đâu phải chuyện đơn giản, tùy tiện muốn vào là vào, muốn ra là ra được đâu. Cậu chưa chuẩn bị kỹ càng đã hấp tấp như vậy, ốm qua một trận đã là nhẹ lắm rồi.”, Cô đỡ Mạc Vũ nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, cười nói: “Câu chắc đói lắm. Tôi nấu cháo cho cậu nhé!”
Mạc Vũ bần thần, đầu khẽ lắc một cái, thầm nhủ: “Hóa ra mình đã ôm suốt ba ngày, ba đêm rồi! Chẳng phải giống chị Hồng trước kia sao?”.
Lý Tiềm Xuân thấy mặt mày Mạc Vũ ngơ ngơ ngác ngác thì lắc đầu một cái, đi ra cửa dùng khăn thấm nước cô vừa làm đổ, vắt vào thau, mang ra ngoài.
Sau nửa giờ Lý Tiềm Xuân mang bát cháo nóng đi vào, cười nói: “Trong cháo tôi có thêm một ít nhân sâm đỏ, rất tốt cho người mới ốm. Cậu ngồi dậy ăn một miếng cho chóng khỏe!”
Mạc Vũ lúc này đã có thể tự ngồi dậy được, nhưng vẫn không cầm lấy bát cháo mà cười khổ nói: “Tay tôi không nhấc lên được, cầm thìa làm sao đây.”
Lý Tiềm Xuân bĩu môi nói: “Cậu giỏi lắm!”, Nói là vậy, cô vẫn dùng khăn lót bàn tay cho đỡ nóng mới bưng bát cháo lên, dùng thìa khuấy đều, miệng thổi phù phù.
Mạc Vũ thấy cô chu môi thổi thì bật cười khì khì nói: “Chị khéo lại phỏng đó.”
Lý Tiềm Xuân cau mày, không thèm thổi nữa, múc một thìa cháo đưa tới trước miệng Mạc Vũ: “A nào!”
Mạc Vũ phì một tiếng nói: “Chị có thôi đi không, tôi đâu phải trẻ con!”, Dứt lời há miệng ùm trọn lấy thìa cháo, hai tròng mắt trợn ngược, má phồng lên, nuốt ực thìa cháo xuống bụng mới kêu lên một tiếng: “Nóng quá! Nóng quá! Phỏng miệng mất rồi!”
Lý Tiềm Xuân thấy Mạc Vũ giãy nảy thì hối hận lắm nói: “Sao cậu không phun ra!”
Mạc Vũ lắc đầu nói: “Giường của chị sạch sẽ như vậy, tôi làm bẩn đi thì còn ra thể thống gì nữa, chịu phỏng một chút không sao đâu.”
Lý Tiềm Xuân cú lên trán cậu một cái nói: “Cậu ngốc lắm! Chăn mền có bẩn thì giặt giũ đi lại sạch ngay thôi, còn phỏng miệng thì khó chịu lắm.”
Mạc Vũ gật đầu một cái nói: “Vậy chị phải cẩn thận một chút nhé.”
Lý Tiềm Xuân múc thìa cháo thổi thật nguội mới đưa tới miệng Mạc Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT