Mạc Vũ xưa nay như cá trong chậu, tuy ra ngoài chơi bời nhưng hiếm được tự do tự tại. Quanh quẩn trong biệt phủ vui chơi với đám gia đinh, người giúp việc mấy trò dân dã chọi dế, đá gà chán chê lại nghe kể chuyện mãi thành ra cũng chán. Cậu không ham đánh bạc, xóc đĩa, mấy trò ăn thua trong đám gia đinh được xem là trò tiêu khiển thú vị nhất, cậu không quen trò này, không bị mắc lỡm cũng bị dụ cho thua sạch tiền thành ra càng không thấy thú vị gì. Hứng thú nhất với cậu vẫn là ngắm hoa thưởng nguyệt, ca tụng mỹ nữ thành thành thật thật vậy mà bị hạch cho cái tội hư hỏng khó bỏ, nhận phải đòn roi đau đến điếng người. Đám con gái đồng lứa trong biệt phủ thấy cậu như ma ám, chớm thấy cậu đằng xa đã lảng đi mất, cậu xem đó thật mất hứng.
Trong căn biệt phủ rộng lớn là vậy nhưng gò bó, túng quẫn trò hay, chỉ có ra khỏi biệt phủ Mạc gia cậu mới thấy thư thả. Lần đi đến thành phố Nghệ Bắc tuy nói không tự nhiên tự tại, được Mạc Minh giám sát nghiêm ngặt nhưng vẫn thích hơn ở nhà nhiều lắm.
Ra ngoài vui chơi không phải thường xuyên nhưng đám bạn bè của cậu không hề ít, chẳng qua chỉ có mỗi Lê Long là hợp tính nhưng cả hai không hiếm gặp nhau. Lần này Mạc Vũ để Lê Long lại quán rượu, còn bản thân chạy tới Bắc Mi Lâu muốn xem qua một lượt thế nào. Đám gia đinh rỉ tai cậu cho hay nơi này chẳng khác gì thiên đường, bao nhiêu là gái xinh ở Diễn Châu đều tập trung về đây tha hồ mà ngắm. Vừa thấy đám đàn bà con gái đứng trên lầu, cậu không khỏi đỏ mặt thích thú chỉ là mấy lời dọa dẫm của Đinh Bật cũng có trọng lượng không ít.
“Cậu Vũ chúng ta quay về quán rượu thôi!” Đinh Bật thấy vẻ mặt đỏ bừng bừng của Mạc Vũ không khỏi lắc đầu. Gã không ít lần ra ngoài cùng Mạc Vũ, bản tính cậu gã rất rành rõ. Lần này thấy Mạc Vũ lăng xăng chạy đến đây đã có ý nghi ngờ, đúng là cái tật khó bỏ. Gã định nhắc nhở thêm thì Mạc Vũ xua tay.
“Tôi lần đầu đến khu phố phía bắc này, dạo thêm một lát nữa chú vội cái gì.”
Đinh Bật chỉ biết lắc đầu, khoanh tay bước theo bên cạnh Mạc Vũ rời xa kỹ viện Bắc Mi Lâu. Gã không khỏi bĩu môi lầm bầm khi thấy phía trước còn có hai ba kỹ viện nữa. Nơi này gã không ít lần đi tới giải trí nhưng lúc này không có tâm trạng, gương mặt phải cố tỏ ra lạnh nhạt, ra dáng là người theo giám hộ. Gã không muốn Mạc Vũ nhìn ra mà hỏi này hỏi nọ, chẳng may gặp phải chuyện, bản thân vô cớ gánh phải tội không đâu.
Đinh Bật đến nương tựa Mạc gia chưa lâu nhưng tính cách ông chủ Mạc Lâm thì biết thừa. Người này bản tính nóng nảy, nghiêm khắc, thực lực luyện thể đã đạt thành tựu Rèn Luyện Trường thứ nhất vững chắc. Còn bản thân gã chỉ mới đạt được thành tựu Rèn Luyện Trường không lâu, thực lực miễn cưỡng chỉ đứng hạng mười trong biệt phủ Mạc gia mà thôi. Gã không sợ có chỗ nương thân tốt nhưng để Mạc Lâm trút giận thì sau này khó mà kiếm sống được ở thị trấn Diễn Châu. Bản thân gã thập phần sợ vị chủ nhân họ Mạc này.
“Tùy ý cậu vậy! Chỉ là không nên dây dưa đến đám phụ nữ này là được. Cậu mà có chuyện gì thì tôi không gánh nổi tội đâu đó.” Đinh Bật thở dài nói.
Mạc Vũ cười hì hì, mặt hừng đỏ, tướng mạo thiếu niên càng thêm phần tuấn tú. Đinh Bật thấy vậy khẽ hừ lạnh mắng thầm mấy tên gia đinh: “Bọn quỷ vật này hẳn mách cho tên quỷ sứ không biết sợ trời sợ đất này mò tới đây chứ chẳng phải ai khác. Hừm, lần sau mình nhất quyết phải bắt quả tang chúng trừng trị một phen mới được.”. Chỉ cần nghĩ tới mấy tay bất hảo trong nhà gã đã nổi cơn điên.
Mạc Vũ đi trên đường hai mắt láo liên, hết nhìn tây lại nhìn đông, xem chừng cao hứng lắm. Đến ngay các quầy hàng trên đường cậu không mó tay tới cũng ra giá hỏi chơi, tinh nghịch hết chỗ nói. Lần này ra ngoài tiêu diêu tự tại không giống như ở Nghệ Bắc phải khúm na khúm núm, sợ chạm phải đám người gia thế quyền quý. Cậu đưa mắt nhìn trước nhìn sau tám phần đều ngắm thiếu nữ xinh đẹp người ta, miệng không ngớt trầm trồ khen ngợi.
“Đẹp quá!”
Đinh Bật hướng mắt nhìn theo ánh mắt Mạc Vũ. Một thiếu nữ đôi mươi, tướng mạo sắc sảo, tay đeo giỏ mua sắm trên phố thì cau mày than thở: “Tên tiểu quỷ này càng ngày càng quá đáng.”
Ánh mắt chòng chọc của cậu không khỏi làm thiếu nữ bực dọc, người hầu gái đi theo bên cạnh hướng mắt nhìn về phía Mạc Vũ lườm mắt quát: “Tên mắt lác kia nhìn cái gì!”
Mạc Vũ không thấy buồn bực còn cười tươi cúi chào: “Chỉ là thuận mắt nhìn mà thôi. Không có ý gì cả, mong cô bỏ qua cho tôi vậy.”
Cô người hầu hai tay xách hai giỏ nặng… mặt mày đã khó đăm đăm nghe vậy càng thêm khó coi: “Thuận con khỉ! Ta móc mắt mi bây giờ.”
“Này, đừng nói bậy! Kệ họ. Chúng ta đi mau thôi!” Thiếu nữ mặt đẹp như thoa ngọc, mắt hướng nhìn Mạc Vũ một lượt rồi rảo bước bỏ đi.
Mạc Vũ thần người nhìn theo, Đinh Bật cũng hướng nhìn theo một lúc mới thu ánh mắt lại vỗ vai Mạc Vũ: “Đi thôi! Cô ta không phải người để người khác đắc tội đâu.”
Cả hai vừa xoay người lại thì thấy một người trung niên ăn mặc y phục đen, đầu chít khăn đen thêu chữ ‘Mai’, tướng mạo có phần cợt nhả. Theo sau y còn có hơn mười người ăn mặc theo lối gia đinh đầu đều chít khăn thêu chữ ‘Mai’.
“Mau lên!”
Mạc Vũ thấy vậy không khỏi làm lạ hòng xoay người đi theo đám người đó thì Đinh Bật nắm lấy vai cậu khẽ nói: “Đừng có dây dưa đến đám người đó. Chúng ta quay về thôi!”. Gã trông bộ dạng đám người này đã rõ chín, mười phần theo dõi phía sau cô thiếu nữ vừa rồi. Thấy Mạc Vũ có ý đi theo liền kéo vai bỏ đi theo hướng ngược lại.
Mạc Vũ lấy làm hiếu kỳ hỏi: “Họ là người Mai gia à?”
“Đúng rồi, chúng là gia tộc đứng đầu ở thị trấn chúng ta. Cậu không ra ngoài thường xuyên tự nhiên không biết đến ác danh của chúng. Hừm, tốt nhất chúng ta không nên gây chuyện với bọn họ làm gì.” Đinh Bật chau mày chán ghét nhìn theo đám người nhà họ Mai chậm rãi nói.
“Ác danh!”
Mạc Vũ không khỏi lấy làm hứng thú: “Tôi lâu nay không hay biết việc gì, lần này có chỗ hay như vậy sao không tới đó xem bọn họ muốn làm gì.”
Mạc Vũ trỏ đám người họ Mai nhất quyết: “Đi theo xem.”
Đinh Bật kéo vai cậu lại nói: “Cậu đi theo bọn chúng làm gì, chúng ta quay lại quán rượu với cô Hồng thôi.”
“Lâu lắm tôi mới được tự do ra ngoài một lần, chú chẳng giúp còn cản trở làm gì.” Mạc Vũ xua tay cười nịnh: “Chỉ lén lút bám theo thì có ai hay biết chứ.”, Nói rồi rút trong túi áo ra một tờ năm mươi kim ngân nhăn nhúm nhét vào tay Đinh Bật, sải bước bỏ đi ngay.
Đinh Bật ngẩn ra nhìn Mạc Vũ chạy theo sau đám người họ Mai, nhìn xuống tay thấy tờ kim ngân cũng không khỏi cười khổ nhét vào trong túi chạy theo sau Mạc Vũ.
Ngoài mặt Đinh Bật ra sức khuyên nhủ Mạc Vũ nhưng bản tính gã cũng có bảy phần hiếu kỳ. Chạy một đoạn ngoằn ngoèo trong các con hẻm rồi đi miết ra khỏi thị trấn, nhà cửa thưa thớt, người qua lại đã không còn thấy vãng lai mà đám người họ Mai vẫn chưa chịu dừng lại, thì thấy làm kỳ quái.
“Đúng là đám người này theo hai cô gái kia ra ngoài bìa rừng phía bắc thị trấn rồi. Ở đó hoang vắng có gì đáng xem.” Đinh Bật lầm bầm tự nói một mình. Mạc Vũ bám sát bên cạnh gã, lúc này mặt mày đỏ ửng, mồ hôi chảy ròng ròng, nghe vậy gật đầu hỏi:
“Không phải họ có ý định xấu chứ?”
“Đương nhiên là vậy rồi, cái tên Mai Đình Tú này tai tiếng dâm dật cả thị trấn này ai cũng khiếp. Không có ý định xấu thì theo hai cô gái đó làm gì!” Đinh Bật không biết hữu ý hay vô tình mắt nhìn về phía Mạc Vũ nói.
Mạc Vũ không lấy làm chột dạ, mặt trơ trơ như không biết hướng nhìn về phía xa xa. Đinh Bật thấy biểu hiện của cậu lấy làm buồn bực thầm nhủ: “Cái hay cái tốt không học, vốn là thói đời nhà khá giả. Chỉ may là nó có người cha bá đạo không thì người đã hỏng không mức cứu vãn được nữa rồi. Không biết vài năm nữa đến tuổi trưởng thành có thay đổi được tính xấu hay không thôi?”
Suy nghĩ trong đầu Đinh Bật, Mạc Vũ làm sao biết. Mắt thấy đám người phía trước đã gần mất hút thì kêu lên: “Mau thôi, bọn chúng đi xa quá rồi.”
“Cẩn thận một chút, ở đây không có người che chắn để chúng phát giác ra thì không hay ho gì đâu.”
Khi đó phía trước không xa, cô thiếu nữ rõ ràng đã phát hiện phía sau có người bám theo. Cô người hầu mặt mày đỏ bừng bừng, mồ hôi chảy đầm đìa, run giọng sợ hãi kéo áo người phía trước nói:
“Cô ơi, chúng ta làm sao đây?”
Cô gái phía trước mặc y phục xanh lam, tóc búi cao cài trâm bạc, đầu chít khăn trắng thêu hoa vàng đã có bộ dạng xuề xòa bụi bậm. Mặt mang chút nhợt nhạt nhưng vẫn mang nét đẹp hoa lệ mà trước đó Mạc Vũ không khỏi say mê hướng mắt nhìn. Ánh mắt căm giận quay về phía sau cau lại nói: “Đã đến đây rồi còn gì phải sợ nữa, đến thắp hương cho cha tôi rồi hãy tính!”
Cô nói dứt lời hất tay người hầu ra, sải bước đi mau về phía trước. Cô người hầu mặt mày đanh đá, hằm hừ ghê gớm trước đó trên phố vậy mà lúc này như gặp phải quỷ thần sợ đến thần thái tái nhợt.
Cả hai đi mau qua đám cỏ dại, rồi tới một con đường đất nhỏ đi mãi một đoạn khá xa nữa, qua hết khu rừng thưa thớt thì thấy phía trước là một tấm bia lớn “Yên Nghỉ Vĩnh Hằng”. Đi qua tấm bia thấy rải rác là những mô đất đặt bia đá nhỏ, chữ khắc bên trên đã bị mài mòn hoặc rêu xanh phủ kín không nhìn thấy rõ.
Cả hai không những chậm bước mà còn đi mau. Quẹo sang trái một đoạn đường đất thì thấy phía trước là một mộ phần còn mới. Trên bia mộ đề dòng chữ nhỏ mộ phần Lý gia, phía dưới ghi rõ tên tuổi rõ ràng là Lý Quang Phạm. Cô gái mặc y phục xanh này không phải ai khác chính là Lý Tiềm Xuân nhà họ Lý ở phía nam thị trấn, gia thế thuộc vào hạng giàu có. Cách đây không lâu vì đắc tội với Mai gia mà xảy ra án mạng, chỉ là không ai truyền tai nhau việc này nhưng đều bấm bụng cho là nhà họ Lý xấu số để nhà họ Mai nhìn trúng. Không nói ra nhưng đều thừa nhận Lý Quang Phạm chết thật oan uổng. Trấn chủ thị trấn Diễn Châu sau nửa năm tra án xử lý cũng không thấy xem xét thêm gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT