“Hoang Đường!”

Tiếng hoang đường vang vọng không khác gì trăm vạn tiếng chuông cùng gõ một lúc, ép tới cỗ xe.

Ái Ái vừa thấy thanh âm ép tới đã lao nhanh ra ngoài chạy trốn.

Cỗ xe bình thường được thiết kế rất bền chắc, qua một lượt tên bắn thủng lỗ chỗ vẫn còn vững vàng vậy mà không chịu nổi thanh âm ép tới, bẹp dúm.

Hai con trâu bị thanh âm ép tới lập tức khụy xuống, máu theo miệng mũi phun ra phì phì, lập tức rống lên một tiếng, gượng đứng dậy lao đi một mạch, kéo theo Mạc Vũ nằm bất tỉnh trên sàn cỗ xe. Chạy miết.

Đám quân binh thấy cỗ xe bị vỡ, không để ý tới mà nhắm hướng Ái Ái bỏ chạy đuổi theo.

Ái Ái vừa lao đi chưa bao xa đã thấy chưởng ấn từ tầng không vỗ xuống đầu, không khỏi thất kinh, lập tức vung thủ chưởng đánh đở. Đất đá dưới chân vậy mà ầm ầm theo chưởng của cô lao lên, như cơn lốc xoáy chọc thẳng bầu trời, uy lực kinh thiên đại địa.

“Chỉ là một linh thú mà dám ngạnh kháng chưởng thuật của ta.”, Người kia lên tiếng xem thường.

Cơn lốc xoáy tưởng lật trời, dời biển vậy mà bị thủ chưởng dễ dàng đánh tan. Ái Ái hú dài một tiếng nói: “Lão nghĩ mình lợi hại lắm sao! Chỉ là một bại tướng của chủ nhân ta mà ra vẻ phách lối.”

Người kia lạnh nhạt nói: “Chủ nhân mi là ai?”

Ái Ái thấy người kia giọng nói bớt gay gắt thì cười mỉm nói: “Chu Ái Ái.”

“Chu Ái Ái!”, Lời người kia vừa dứt đã thấy y xuất hiện phía trước Ái Ái không xa. Y tướng mạo lùn ngủn, mập phệ, cổ ngấn mỡ, đầu tóc vàng hoe, mặc y phục quan nhân tím sắc, càng tô thêm vẻ nặng nề.

Ái Ái bước đến, hướng y vái một cái: “Ái Ái kính chào chấp chính sứ đại nhân Hồ Bảo Ân.”

Hồ Bảo Ân nheo mày, hừ lạnh một tiếng: “Mi còn dám nghênh ngang đứng trước mặt ta.”

Ái Ái không giận mà cười nói: “Ngài chấp nhất việc nhỏ, làm sao gậy dựng nên việc lớn.”

“Mi nói vậy là ý gì?”, Hồ Bảo Ân hướng về phía đám quân binh đang chạy đến, phất tay.

Đám quân binh theo cái phất tay của y lập tức dừng cả lại. Ái Ái thấy biểu hiện của y phì cười nói: “Xạ Viện Quốc sớm muộn cũng bị diệt vong. Tiểu thư Chu Ái Ái nhớ đến ân tình trước kia với ngài, sai bảo tôi đến mật báo cho ngài hay việc hệ trọng.”, Cô nói dứt lời liền lật tay lấy ra một phong thư ném về phía Hồ Bảo Ân.

Hồ Bảo Ân cầm lấy phong thư, mở ra xem, một lúc mới nói: “Tiểu thư đích thân, thân chinh hay sao?”

Ái Ái gật đầu nói: “Tiểu thư hiện tại đương chức quân chủ Hắc Cốt Sơn, vì đại nghĩa lập quốc không thể không mạo hiểm. Bên cạnh còn có quân chủ Tề Vĩ Duy làm quân sư hỗ trợ. Chắc chắn thành công!”

“Bọn mi xem thường Xạ Viễn Quốc của chúng ta lắm. Hiện tại trong nước rối ren thật nhưng liệu hai, ba năm tới, gió không đổi chiều!”, Hồ Bảo Ân cười khẽ nói.

Ái Ái ngẩn ra một lúc mới hỏi: “Ý ngài là gì?”

“Hắc Cốt Sơn hiện tại không bị các vương tử Lưỡng Quy Quốc để mắt tới, mới có chút rảnh rỗi nhòm ngó tới Xạ Viễn Quốc chúng ta. Vài năm tới thì chẳng biết thế nào.”, Hồ Bảo Ân chậm giọng nói.

“Ngài lo đến việc này không sai.”, Ái Ái gật đầu cười nói.

Hồ Bảo Ân thấy Ái Ái bật cười thì ngẩn ra hỏi: “Sao mi lại cười?”

“Việc Hắc Cốt Sơn đình chiến với Xạ Viễn Quốc do đích thân tiểu thư đề nghị tới đại vương. Bên trong sâu xa, ngài nghĩ chút tình cảm nam nữ giữa tiểu thư và thành chủ Hồ Vũ Nghĩa, có thể đem ra đánh đổi đại cuộc lập quốc sao!”, Ái Ái ra vẻ là người trong cuộc giải thích.

Hồ Bảo Ân khẽ gật đầu cho là phải. Y ngoài đương chức chấp chính sứ quản bốn viện ở thành phố Nghệ Bắc ra, còn là dòng dõi vương tộc, quyền uy thậm chí so với Hồ Vũ Nghĩa có phần vượt trội. Sự tình giữa Hồ Vũ Nghĩa và Chu Ái Ái y bảy phần đều biết rõ. Vừa rồi hai bên ký hòa ước đình chiến, y đều hay rõ lý do bên trong.

Quân Hắc Cốt Sơn đã có ý xâm lược Xạ Viễn Quốc từ lâu. Triều đình sao không hay biết, chẳng qua nhắm mắt làm ngơ. Quốc vương đương vị nhu nhược, bỏ bê công vụ, quyền thần bên dưới chỉ một mực vơ vét của công làm giàu túi riêng, ai còn lòng dạ nào nhòm ngó tới chiến loạn ở biên giới.

Hồ Vũ Nghĩa đã nhiều lần dâng sớ can giáng nhưng đều bị phớt lờ, ngược lại còn bị các vương tử khác gièm pha. Ngay đến cái chức thành chủ hiện tại cũng khó bề mà giữ được.

Hồ Bảo Ân đã lâu chán ngán tình thế hiện tại chỉ mong sớm ngày kết thúc. Đã khuyên nhũ Hồ Vũ Nghĩa nên sớm ngày ra quyết định nhưng y vẫn một mực không nghe. Hòa ước đình chiến vừa rồi Hồ Bảo Ân không mong muốn xảy ra chút nào, nhưng không thể ra mặt phản đối công khai. Lần này nghe Ái Ái nói, phần nào giải đi mối nghi ngại trong lòng: “Hóa ra đại vương Hắc Cốt Sơn đã có an bài từ trước.”

“Đó chẳng phải là cơ hội cho các ngài sớm ra quyết định hay sao, tránh tổn hại sinh linh mà vẫn tốt cho hai bên. Ngài vẫn là chấp chính sứ chức cao trọng vọng, thành chủ vẫn là thành chủ, thậm chí có thể trở thành phò mã.”, Ái Ái cười khì khì nói.

“Chuyện đó bàn sau! Xạ Viễn Quốc chúng ta tồn tại đã qua mười nghìn năm, phép tắc nghiêm minh, giết người đền tội, chưa đến lúc để đám mang rợ tặc khấu các ngươi quản tới. Cớ sao mi dám hoành hành ngang ngược, giết hại vô số quân binh triều đình ở thị trấn Diễn Bích?”, Hồ Bảo Ân chợt lạnh giọng nói, “Mi theo ta về Nghệ Bắc quy tội, lúc đó mới tính sau.”

Lời y vừa dứt đã vươn tay chụp lấy vai Ái Ái ghì chặt. Ái Ái phì cười nói: “Chấp chính sứ đại nhân ngài không bắt tôi đi, tôi vẫn phải đi! Ngài đâu cần giữ chặt lấy tôi làm gì. Tôi ngoan ngoãn theo ngài, chẳng phải là được hay sao.”

Hồ Bảo Ân hừ lạnh một tiếng, buông tay khỏi vai cô nói: “Được rồi! Đi thôi! Chớ có giở trò trước mắt ta.”

Ái Ái hướng mắt nhìn quanh tìm Mạc Vũ nhưng cỗ xe lúc ấy đã chạy mất rồi, lại không tiện đi tìm đành bỏ đi theo Hồ Bảo Ân.

Lại nhắc tới Mạc Vũ, sau khi thanh âm ép xuống thấy ngực khó thở, cả trần cỗ xe đổ ụp lên người, vô tình lại ấn mũi tên găm trên mông xuống đến tận xương, đau quá mới ngất đi.

Đám quân binh không để ý thấy Mạc Vũ, chỉ một mực truy đuổi theo Ái Ái mới qua khỏi vòng vây. Hai con trâu bị thanh âm chấn động, sợ hãi chạy bừa cả ngày, đêm xuống mới dám dừng lại nghỉ ngơi.

Trời về đêm, sương xuống dày, vừa rét vừa lạnh, vết thương bị động đau nhức không sao chịu được. Mạc Vũ rên khẽ một tiếng tỉnh lại, trở mình đẩy mái cỗ xe ngồi dậy. Đưa mắt nhìn quanh thấy đồng không mông quạnh, côn trùng kêu ra rả, không khỏi thở dài một tiếng: “Cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta.”

Mạc Vũ mang theo mũi tên rời khỏi cỗ xe, tìm một chỗ khô ráo bên dưới gầm xe nằm xuống. Nhìn lại vết thương, thấy máu đã đóng vảy, chỉ mỗi tội mũi tên vướng víu, khẽ động lập tức đau nhức đến tận xương.

Đúng là tai hại quá, trúng đâu chẳng được, lại trúng ngay mông thịt mềm, ngồi không xong, nằm cũng không xong.

Mạc Vũ năm úp, không dám cử động, đợi đến sáng mới đứng dậy quan sát. Thấy xung quanh đều là các thửa ruộng thảo dược xanh tốt mơn mởn, thầm nhũ địa giới nơi này chắc chắn cách không xa Diễn Long, chỉ cần ra tới đường mòn, hỏi thăm người qua đường sẽ đến được địa giới Diễn Ngọc.

Mạc Vũ nghĩ vậy mới dùng đoản kiếm cắt ngắn đuôi tên đi, nằm úp trên cỗ xe, đánh hai con trâu rảo bước đi men theo ruộng thảo dược, không bao lâu thì thấy phía trước có vài người nông dân đi tới thì hỏi, mới biết đây là thôn Ba Đất thuộc địa giới Diễn Mã.

Từ thị trấn Diễn Long đi lên hướng bắc có hai đường lớn, đường phía đông đi qua Diễn Mã, đường phía tây đến Diễn Ngọc. Đi hết Diễn Mã lên phương bắc chính là địa giới thành phố Nghệ Bắc.

Mạc Vũ được người nông dân đưa về thôn tìm dược sư địa phương đến lấy mũi tên ra, bịt thuốc, băng bó cẩn thận, nằm ngủ một lúc thì không còn thấy đau đớn gì nữa.

Mạc Vũ ngồi dậy, vừa bước xuống giường thì thấy một thiếu nữ đôi mươi xinh đẹp, ăn mặc giản dị, vén rèm đi vào phòng, tay mang khay thức ăn. Cậu ngước nhìn lên không khỏi ngạc nhiên, kêu lên một tiếng: “Chị Lý Tiềm Xuân đấy ư?”

Cô thiếu nữ đó không phải ai khác chính là Lý Tiềm Xuân, được Nguyên Hồng đưa đến thôn Ba Đất ngày đó. Tình cờ sáng hôm nay nghe người dân mang về thôn một thiếu niên bị trúng tên. Trong thôn ngày thường ít người ra vào, có việc gì đều hay rõ cả. Cô từ khi đến thôn sinh sống cùng mẹ và em trai tâm trạng khởi sắc lên rất nhiều. Cô hiếu kỳ đến xem thì nhận ra ngay Mạc Vũ, mới cho người đưa cậu về nhà chăm sóc. Mạc Vũ sau khi được vị dược sư mổ vết thương lấy mũi tên, uống thuốc thì mơ mơ màng màng thành thử không nhận ra. Lúc này vừa tỉnh lại đã thấy Lý Tiềm Xuân sao không khỏi mừng rỡ, nhìn cô chằm chằm không rời mắt.

“Cậu Vũ còn nhớ đến tôi ư?”, Lý Tiềm Xuân mỉm cười, bước đến đặt khay thức ăn lên bàn nói thêm: “Chắc là cậu đói rồi, có thể tự ngồi xuống ghế được không?”

Mạc Vũ gật đầu lia lịa, bước lại ghế đặt mông không bị thương ngồi xuống, thấy chẳng có gì là bất tiện cả. Lý Tiềm Xuân thấy vậy ngồi sang ghế bên cạnh.

Mạc Vũ vừa ăn, vừa kể chuyện nguyên do làm sao bị thương rồi lạc đường đến tận đây. Lý Tiềm Xuân nghe xong không khỏi bật cười nói: “Chúng ta thật sự là có duyên, đúng lúc tôi cũng sắp rời thôn đến võ quán Hữu Quan rèn luyện.”

Mạc Vũ nghe vậy không khỏi mừng rỡ: “Có thật như vậy không?”

Lý Tiềm Xuân gật đầu.

Ăn xong bữa cơm, cả hai nói chuyện một lúc thì vị dược sư đi vào xem qua vết thương cho Mạc Vũ thấy thịt đã liền, mới an tâm.

Lý Tiềm Xuân theo vị dược sư ra cửa, lúc đi vào mang theo một cuốn sách dày. Mạc Vũ làm lạ hỏi: “Cái gì vậy?”

“Đây là danh mục tất cả kỹ thuật điều chế dược phẩm và cao dược. Tôi đang theo nghề dược sư, sắp tới đi xa mới được vị dược sư vừa rồi quý mến truyền thụ cho chút ít kinh nghiệm.”

Mạc gia không kinh doanh dược phẩm, cao dược, nhưng vận chuyển dược liệu cho các cửa hàng thì có, thành thử quen biết không ít các vị dược sư danh tiếng.

Để trở thành một vị dược sư cũng trải qua không ít gian truân, thông thuộc dược liệu, xem người trị bệnh đều là kỹ năng, không phải muốn là có thể theo con đường này được

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play