***

Nguyễn Bành Thái dẫn đầu mọi người rời khỏi thị trấn Diễn Châu, được mười ngày thì đến Diễn Bích.

Diễn Bích là địa giới rộng lớn nhất trong tám địa giới thuộc Nghệ Bắc, bảy phần đều là rừng đồi hoang vu, hiểm trở, đất đai kém màu mỡ. Thị trấn chỉ có hơn vạn hộ, kinh tế dựa nhiều vào săn bắt, trồng trọt dược liệu. Chính vì địa giới phức tạp thành thử nơi này sinh ra không ít sơn tặc cướp đường. Các đoàn thương buôn thường không mấy khi dám lưu lại đây nghỉ ngơi.

Bọn Nguyễn Bành Thái đi thêm hai ngày một đêm mới vào trung tâm thị trấn Diễn Bích, đến nơi thì trời đã sâm sẩm tối. Thấy phía trước không xa vẫn còn một khách sạn sáng đèn thì đi tới.

Khách sạn rất tiện nghi, có dịch vụ ăn uống cho khách lưu trú và khách vãng lai.

Cả bọn xem qua biển hiệu một lượt mới đi vào tiền sảnh, tìm tới một cái bàn trống rộng rãi, sạch sẽ nằm phía tây, có cửa sổ nhìn ra sau vườn. Lúc nay trong tiền sảnh phải có hơn trăm thực khách, phần lớn đều là khách thập phương tới thuê phòng.

Bọn Nguyễn Bành Thái vừa ngồi vào bàn, một nhân viên phục vụ trẻ tuổi nhanh nhẹn chạy lại hỏi lớn: “Các vị là khách nghỉ trọ, hay chỉ ghé qua dùng bữa tối thôi ạ?”

Nguyễn Bành Thái đáp: “Chúng tôi muốn trọ lại đây tối nay.”

Tay nhân viên cười khì khì nói: “Khách sạn có hai loại phòng, loại thượng hạng và loại thường. Các vị chọn loại thượng hạng khách sạn sẽ chi trả bữa tối miễn phí, loại thường thì các vị ăn bao nhiêu trả bấy nhiêu.”

Nguyễn Bành Thái không đợi hắn nói nhiều, phất tay chọn luôn hai phòng thượng hạng.

Tay nhân viên nhanh nhảu gọi vọng xuống bếp: “Khách bàn số mười tám! Hai phòng thượng hạng! Sáu người! Mau dọn bàn!”, Hắn nói dứt chào hỏi niềm nở rồi bỏ đi ngay.

Không bao lâu, hai nhân viên chạy bàn mang bữa tối đến. Hơn chục món thức ăn, món nào cũng đều là đặc sản của địa phương. Thịt chim xào với thảo dược, thịt rừng quay, gà hầm, giò lợn hấp, rau xào thập cẩm, cơm trộn nấm…

Cả bọn chục ngày qua trên đường chỉ ăn lương khô, uống nước lã. Bữa tối vừa dọn ra đã chảy nước miếng. Bỏ qua màn chào hỏi, ăn uống ngon lành.

Mạc Vũ thấy đĩa thịt chim rất ngon, chọn gắp lấy một miếng thật ngon bỏ vào bát Lê Anh Thư, cô chau mày bực dọc lại gắp bỏ lại đĩa.

Suốt mấy ngày đi đường Mạc Vũ lân la tìm cách chăm sóc cho Lê Anh Thư, cô đều từ chối ra mặt. Mạc Vũ bản tính cái gì càng khó đạt được lại càng ưa thích, thấy cô bực dọc gắp thịt ném trả lại đĩa không làm giận mà còn tươi cười nói đùa vui vẻ.

Lê Long bực dọc lắc đầu nói: “Cô không nên đối xử lạnh nhạt với anh ấy như vậy làm gì, khéo lại gây ra chuyện bất hòa. Anh ấy quan tâm đến cô không có ác ý gì khác! Cô không thích cũng không nên tỏ vẻ ra mặt. Cô còn không mau xin lỗi anh ấy đi!”

Mạc Vũ thấy Lê Anh Thư mặt ỉu xìu thì xua tay nói: “Chú Long đừng giận cô ấy làm gì, lỗi tại tôi cả. Tôi xin lỗi cô nhé!”

Lê Anh Thư không thèm trả lời, hờn dỗi ném bát đũa lên bàn. Lê Long khó chịu nói: “Cô càng ngày càng bướng bỉnh. Cô cứ như vậy tôi sẽ không quan tâm đến nữa đâu.”

Lê Anh Thư sụt sịt nói: “Nhưng tôi có thích gì anh ấy đâu! Tại sao cứ phải làm phiền đến tôi mới được.”

Mạc Vũ thấy hai anh em họ sắp nổi điên lên vì mình, cười khổ nói: “Hai anh em đừng cãi nhau nữa! Tôi biết mình sai rồi! Lần sau tôi không mắc phải sai lầm đó nữa. Cô thấy được hay chưa?”

Lê Anh Thư nghe Mạc Vũ nói càng thêm chán ghét: “Anh em tôi cãi nhau thì có liên quan gì đến anh. Tôi chẳng thấy được gì cả!”

Mạc Vũ cười xóa: “Đúng là không liên quan gì.”

Nguyễn Bành Thái và Đinh Bật hai người chỉ một mực nói chuyện tâm đắc về quá trình luyện thể của mình, không mảy may để ý đến Mạc Vũ. Nguyễn Thị Hồng chăm chú lắng nghe, lúc lâu lại xen vào hỏi mấy câu thấy khó hiểu. Nghe Mạc Vũ làm ồn thì quay lại mắng: “Cậu Vũ chỉ lo đến chuyện không đâu.”

Mạc Vũ thấy mình lạc lõng ở giữa, buồn tủi bưng bát ăn một mình.

Ăn xong bữa, Lê Anh Thư cùng Nguyễn Thị Hồng về phòng nghỉ trước. Nguyễn Bành Thái ra ngoài cho hai cỗ xe vào chỗ đậu, thuê thêm người canh giữ cẩn thận mới quay lại tiền sảnh cùng Mạc Vũ, Lê Long và Đinh Bật gọi thêm rượu ra uống.

Tiền sảnh khách sạn về đêm khách khứa lại càng thêm đông đúc, cả bọn thấy vui vẻ, bao nhiêu mỏi mệt, buồn ngủ trên đường trước đó biến đâu mất cả.

Nguyễn Bành Thái xưa nay ít ra ngoài giao du, không rành rõ như Đinh Bật. Tính cách còn bộc trực lắm, vừa rồi y trả xong tiền phòng trọ, tiền thuê người giữ xe. Đinh Bật chọc y ngây thơ quá chừng. Hai người cười cười nói nói lại quay sang nhắc tới tình hình tặc khấu Hắc Cốt Sơn. Chợt ngoài cửa một thiếu nữ trẻ tuổi, mặc y phục đen, đầu đội nón vải che kín mặt đi vào, cô vừa hạ nón vải, khách khứa đang say sưa ăn uống đều ngước mắt lên nhìn, bảy phần trầm trồ khen ngợi.

Bên phía đông tiền sảnh, hai trung niên dáng vẻ rất giống người trong giang hồ, miệng há hốc, đưa ngón cái lên: “Mỹ nhân! Đẹp! Đẹp lắm!”

Một người liền cười khì khì, lớn tiếng nói: “Cô gái mặc áo đen xinh đẹp! Bàn bọn tôi còn rộng rãi, mời cô đền ngồi cùng cho vui.”

Thiếu nữ áo đen không thèm để mắt tới, sãi bước đi đến cái bàn phía tây cách chỗ bốn người Mạc Vũ một dãy bàn, ung dung ngồi xuống cho gọi nhân viên phục vụ lại dặn dò.

Cô ta cũng chọn một phòng thượng hạng, tay nhân viên phục vụ miệng reo réo gọi lên một bình rượu, một đĩa thịt nạt, một đĩ rau xào theo yêu cầu khách, rồi cười hì hì cáo lui.

Nguyễn Bành Thái, Đinh Bật chỉ hướng mắt nhìn cô một lượt, rồi quay lại nói chuyện đang bỏ dở: “Bọn tặc khấu Hắc Cốt Sơn hành động rất kỳ lạ. Chúng thình lình tiến đánh chúng ta, rồi thình lình rút đi. Không biết chúng muốn giở trò gì! Chỉ khổ cho những người sống bằng nghề buôn bán làm lời như chúng ta.”

Đinh Bật thở dài nói: “Loạn ngoại xâm, chúng ta biết làm sao được.”

“Chỉ mong được yên ổn ít năm, đợi Lê gia có chỗ đứng ở Tiềm Quy Quốc, phát triển cơ sở ổn định. Lúc đó mới không còn phải lo lắng gì nữa.”, Nguyễn Bành Thái hớp một ngụm rượu thở dài nói.

Đinh Bật ‘ừ’ một tiếng. Hai người không nói ra khỏi miệng nhưng thừa biết chiến tranh sớm tối sẽ quay lại. Xạ Viễn Quốc hơn trăm năm trước xảy ra nội chiến với phiến quân Hổ Bạch. Vương thất hy sinh mười mấy vương tử, quốc lực từ đó suy yếu. Hiện Tại lại xảy ra chiến loạn với giặc ngoại xâm Hắc Cốt Sơn hùng mạnh hơn rất nhiều. Tình thế Xạ Viễn Quốc trước mắt phải nói là ngàn cân treo sợi tóc. Không biết giữ được bao lâu.

Mạc gia mấy năm trước cũng đến Tiềm Quy Quốc tìm mối làm ăn nhưng không được suôn sẻ như Lê gia, từ đó tới nay không nhắc tới nữa.

Lê Long chăm chú lắng nghe hai người nói, trong bụng không khỏi bồi hồi. Mạc Vũ thì hướng nhìn thiếu nữ áo đen si mê si ngốc, không sao chớp mắt cho đành.

Thiếu nữ áo đen quay sang Mạc Vũ, mắt hiện sát khí. Mạc Vũ giật thót mình quay đi chỗ khác. Vừa lúc hai trung niên hảo hán sóng vai đi đến bàn cô cười nói: “Cô không nể mặt hai anh em chúng tôi chút nào cả. Ngồi ăn uống một mình, sao bằng có thêm hai anh em chúng tôi ngồi bên cạnh ôm ấp, tình tứ.”, Nói tới đây cả hai cười ầm lên.

Thực khách trong tiền sảnh nghe lời chối tai nhưng không muốn lo chuyện bao đồng. Nguyễn Bành Thái, Đinh Bật vốn lõi đời nhìn qua đã biết cô gái áo đen không phải tầm thường. Bàng quan hướng mắt nhìn, không tỏ vẻ ra tay muốn giúp đỡ khi hai tên hảo hán tách ra vây cô gái áo đen ở giữa. Cả hai vừa ngồi vào ghế đã nghe:

“Hai tên thối tha, giữa thanh thiên bạch nhật mà giở trò đồi bại, ức hiếp người yếu đuối như thế hả?”

Cả hai giận dữ hướng nhìn về phía Mạc Vũ quát hỏi: “Thằng ôn con mi dám xen vào chuyện của hai anh em ta! Muốn chết chăng?”

Cả hai đứng cả dậy, chợt Nguyễn Bành Thái và Đinh Bật cùng một lúc lừ lừ nhìn tới, lại đâm thoái y quát: “Chuyện của hai anh em chúng ta. Mi xía vào làm gì!”, Nói rồi ngồi xuống ghế bên cạnh cô gái áo đen.

Mạc Vũ lại cười nói: “Chị ấy đã cho hai ông ngồi chưa. Xen vào chuyện ăn uống của người ta là đại bất kính. Trời đánh tránh miếng ăn. Hai ông già đầu lý nào lại không biết đạo lý này.”

Lê Long cười nói: “Đúng rồi! Hai ông làm phiền người khác lại bảo chúng tôi chớ xía vào làm phiền. Vậy có buồn cười không?”

Hai người trung niên thấy Mạc Vũ và Lê Long chỉ là hai nhóc con, vắt mũi chưa sạch lại lên giọng trả treo thì tức lắm, hiềm nổi Nguyễn Bành Thái và Đinh Bật ngồi cạnh đó thần thái khác người, rõ là người luyện thể, mới không ra tay trị tội hai cậu.

Cả hai không thèm lý sự thêm, một tên mặt mày nham nhở khoác lấy vai cô gái. Tay chưa chạm đến tà áo cô gái, thân mình khẽ run một cái đã té vật ra đất, miệng sùi bọt mép, mắt trợn ngược. Tên còn lại thấy đồng bọn của mình tự nhiên té vật ra, không biết rõ nguyên nhân ra sao, hoảng hồn dìu hắn đứng dậy chạy ra cửa, miệng quát ầm ĩ: “Bọn mi đợi đó, chúng ta sẽ quay lại tính sổ với bọn mi.”

Tên quản lý khách sạn nghe vậy không khỏi buồn bực chửi luôn mấy câu tục tĩu.

Cô gái áo đen phì cười quay sang Mạc Vũ gật đầu một cái. Mạc Vũ trước đó thấy cô nổi sát ý với mình tưởng vạn tên xuyên tim, trống ngực đập thình thịch. Cảm giác như đang đối diện giữa sinh tử trước Khả Tam, Mai Đình Tú, Lò Tam Thăng trước kia. Vừa rồi Mạc Vũ lên tiếng bênh vực cho cô có mấy phần tính toán, muốn cô bỏ qua cái tội thất lễ vừa rồi. Mạc Vũ qua mấy lần trải nghiệm sinh tử, bản năng tự sinh ra ý niệm quyết đoán tức thì. Nhầm lẫn còn có Nguyễn Bành Thái và Đinh Bật ra mặt, bằng không ngược lại cô có thực lực hơn người chẳng phải vô tình rước họa vào thân. Chỉ cần dùng mấy lời nói đúng chỗ, liền giải đi mối hiểm họa. Mạc Vũ vừa thấy người trung niên té vật ra đất, không khỏi đổ mồ hôi đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play