Mạc Vũ, Huỳnh Cam thấy khói bụi đã tan, mới cầm đuốc xông bừa tới. Tô Tử cùng hai cậu bé nhỏ hơn thấy cả hai chạy ra khỏi chỗ nấp thì mừng rỡ gọi lớn.

“Hai cậu vậy mà tới rồi!”

“Các cậu mau chạy đi thôi!”, Mạc Vũ ném ngọn đuốc cho Tô Tử, tay lại lăm lăm hai bọc hỏa pháo, que lửa đeo bên hông.

Huỳnh Cam chạy tới cạnh Ngô Nguyễn, Lưu Văn Khải, thấy cả hai nằm bất động, bụi đất phủ kín thì sợ hãi kêu lên một tiếng.

“Cậu kêu cái gì!”, Ngô Nguyễn họ lụ xụ mấy tiếng, ngồi chồm dậy, bụi đất rơi xuống lộp bộp. Bên cạnh Lưu Văn Khải rên khẽ một tiếng cũng ngồi choàng dậy.

Hóa ra cả hai bị móc câu đánh trúng ngực chỉ bị thủng mấy lỗ nhỏ không ảnh hưởng gì đến lục phủ ngũ tạng. Cả hai trọng thương nằm gục xuống đất, hỏa pháo phát nổ gần kề nhưng không ảnh hưởng tới.

Huỳnh Cam vội vàng đở cả hai đứng dậy: “Đúng là mồm thối kinh đi được.”

Bên kia Lâm Toàn loạng choạng đi lại, tay cầm móc câu đoạt được từ tên tặc khấu, sau lưng còn kéo theo Hà Đô.

Mạc Vũ, Huỳnh Cam thấy Hà Đô không cựa quậy, chạy lại xem thấy cơ thể cậu ta lạnh ngắt thì thất kinh kêu lên một tiếng. Lâm Toàn nước mắt rơi lã chã nói: “Cậu ấy mất rồi!”

Huỳnh Cam òa lên khóc thảm thiết, cả bọn chơi thân từ tấm bé, nói mất là mất sao không đau lòng cho được.

Mạc Vũ đưa tay áo quẹt nước mắt, chợt nghe tiếng ho lụ khụ của đám tặc khấu thì giục: “Chạy đi thôi!”

Trước đó đám tặc khấu đứng tụm lại chặn giữa Ngô Nguyễn, Lưu Văn Khải với bọn Tô Tử. Thuận tiện cho Mạc Vũ bất ngờ ném hỏa pháo, một kích đắc thắng. Cả bọn thương tích không nhẹ, một lúc mới tỉnh dậy được. Đến khi bò dậy tìm đuốc đốt lên thì Mạc Vũ cùng đám bạn đã chạy qua bên kia đỉnh núi rồi.

Bọn tặc khấu rối rít tìm đường đuổi theo thì Lò Tam Thăng hầm hầm chạy lại quát tháo, vung roi đánh loạn lên, cả bọn đau quá dập đầu xin tha.

“Bọn giặc khốn kiếp đó chạy đi đường nào rồi?”

Cả bọn bị roi đánh đau quá chỉ bừa phía trước, Lò Tam Thăng ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Đúng là một lũ vô dụng!”, Hắn chưa dứt lời, người đã phóng nhanh đi về phía đỉnh núi.

Bọn Lâm Toàn, Tô Tử đi trước. Mạc Vũ, Huỳnh Cam hộ thủ phía sau. Cả bọn chạy không được bao lâu thì nghe phía sau quát lớn: “Chúng bay chạy đâu cho thoát!”

Huỳnh Cam tay cầm đuốc, tay giương cung, vậy mà xoay lưng lại đã bắn luôn hai phát.

“Ái chà, gớm ghê cho cái bọn dân quê.”

Cái bóng người lù lù vừa thấy ở phía xa xa, chớp mắt đã tiến lại gần, hắn không ai khác chính là Lò Tam Thăng, hình thể xấu xí của hắn trong đêm tối lập lòe ánh đuốc trong thật quỷ dị. Mạc Vũ thấy hắn dễ dàng tránh tên, còn lao mau tới thì thất kinh ‘hú’ lên một tiếng ném bừa hai quả pháo về phía đó.

Hỏa pháo lóe lên sáng trưng, cùng một tiếng nổ lớn đinh tai nhứt óc.

Mạc Vũ, Huỳnh Cam lập tức xoay người bỏ chạy, vậy mà vẫn không kịp tránh ngọn roi quét tới, cả hai té nhào về phía trước. Mạc Vũ cả đời ăn không biết bao nhiêu đòn roi, trúng một roi đã đau quá không kêu lên nổi một tiếng nào. Huỳnh Cam da dày thịt béo, trúng roi còn tưởng sắp ngất đi đến nơi.

Ngọn Đuốc trên tay Huỳnh Cam rơi ra còn chưa chạm đất, Lò Tam Thăng đã chụp lấy soi xuống mặt cả hai ‘ồ’ lên một tiếng: “Hóa ra bọn mi chỉ là hai tên nhóc con vắt mũi chưa sạch.”

Huỳnh Cam thấy mặt mũi của hắn dí sát xuống mặt thì ọe lên một tiếng: “Tôi vắt mũi chưa sạch thì đã sao! Còn hơn khối cái tên quái thai, miệng thối hơn hố xí chó ỉa của mi.”. Huỳnh Cam từ bé nghe cha chửi bới thành quen, hể thấy ai chướng mắt đều thuận miệng chửi ngay chó thối miệng, chẳng cần biết ai với ai.

Lò Tam Thăng là phường bất hảo thô lỗ, nghe chửi lại càng lấy làm thống khoái, cười khanh khách: “Tên tiểu quỷ mập ú ụ này, miệng chửi leo lẻo sướng tai ta lắm.”

Huỳnh Cam từ trước đến giờ chẳng thấy ai khen mình chửi sướng tai bao giờ, nghe vậy tức quá kêu luôn mười tám đời tổ tiên nhà Lò Tam Thăng ra chửi.

Lò Tam Thăng cười khanh khách, chợt vung roi đánh xuống đầu Huỳnh Cam: “Mắng mãi chỉ có mấy câu ấy, làm sao sướng tai cho được.”

Huỳnh Cam bị roi đánh vào đầu đau quá, miệng không mở ra nỗi để chửi. Mạc Vũ bên cạnh bị một roi đau xé ruột, xé gan, thấy Lò Tam Thăng ra tay độc ác thì lao tới húc đầu vào người hắn. Hắn chỉ thuận tay gạt đi, Mạc Vũ đã té lăn quay ra đất.

Lò Tam Thăng không để ý gì đến Mạc Vũ, cắm ngọn đuốc xuống nền đất, cúi xuống tóm lấy cổ Huỳnh Cam cười khì khì: “Ta thấy mi rất vừa mắt. Mi chịu theo ta phục dịch, năm, mười năm sẽ trở thành người luyện thể ưu tú dưới trướng. Mi có muốn hay không?”

Huỳnh Cam giận dữ quát: “Ta thèm ỉa vào. Mi cứ giết chết ta đi cho xong!”

Mạc Vũ lom khom bò dậy, đã thấy bọn Lâm Toàn, Tô Tử, Lưu Văn Khải, Ngô Nguyễn cùng hai cậu bé nhỏ quay lại.

Lò Tam Thăng lướt mắt nhìn cả bọn một lượt cười rồ lên: “Đám nhóc con chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dám đốt cả trải của ta! Khá lắm…khá lắm! Trên đời ta thích nhất bọn liều mạng, xem cái chết như không. Tên nào ngoan ngoãn theo ta thì sống, ngược lại chỉ có chết mà thôi.”, Hắn vừa nói vừa trỏ tay từng đứa trong bọn Mạc Vũ hét lên: “Mi! Mi! Mi…”.

“Tặc khấu ác ôn bọn mi ai ai ở Xạ Viễn Quốc cũng muốn giết quách đi, có đâu lại theo mi chịu nhục.”, Lâm Toàn gằn giọng quát lớn.

Lò Tam Thăng nhìn Lâm Toàn gật đầu, tay bất thình lình vung mạnh cây roi đánh xuống đầu Lưu Văn Khải. Lưu Văn Khải chỉ thấy nhoáng lên, đầu đã vỡ toác, ngã vật ra đất chết ngay tức khắc. Cả bọn thấy vậy không khỏi thất kinh kêu lên một tiếng khiếp sợ.

“Thế nào! Bọn mi muốn chết nhanh như nó chăng?”, Lò Tam Thăng thu lại cây roi cười khách khách, tay trái hắn vẫn giữ chặt lấy Huỳnh Cam. Cậu ta nước mắt nước mũi chảy ròng ròng cố giãy giụa thoát ra, miệng căm tức thét lên: “Ta giết mi, ta giết mi!”

“Ha ha…xem mi làm gì được ta!”, Lò Tam Thăng lại lướt mắt nhìn bọn Mạc Vũ một lượt nữa, gằn giọng thêm: “Mau lên! Đừng để ta thay đổi chủ ý giết sạch bọn mi đi. Có theo ta hay không?”

Cả bọn Mạc Vũ không ai lên tiếng, chỉ lườm lườm nhìn Lò Tam Thăng đầy căm ghét. Tay hắn bất chợt lại vung lên, cây roi vậy mà quấn ngay lấy cổ Ngô Nguyễn. Cả bọn còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã thấy đầu Ngô Nguyễn lăn long lóc dưới đất. Lâm Toàn khụy xuống tay trỏ Lò Tam Thăng gầm lên: “Tên khốn kiếp mi, ta quyết không đầu hàng mi đâu.”.

Mạc Vũ, Tô Tử, Huỳnh Cam cùng lúc khụy cả xuống, nước mắt lã chã, cổ tắc nghẹn không kêu lên được tiếng nào.

Lò Tam Thăng khoan khoái nhìn cả bọn đau đớn, giãy giụa trong tuyệt vọng. Hắn cười khì khì nói: “Chết thật sảng khoái! Bọn mi ngoan cố không theo ta thì kết cục như vậy đấy.”, Hắn lướt mắt nhìn cả bọn một lượt, rồi dừng lại hai cậu bé nhỏ cười khì khì.

Cả hai đứa nấp phía sau Tô Tử thấy cảnh vừa rồi, toàn thân run rẩy. Ánh mắt Lò Tam Thăng nhìn tới không khỏi nhảy dựng lên, xoay người bỏ chạy. Tay Lò Tam Thăng vung lên, nháy mắt đã quật cả hai té vật ra đất: “Hai đứa bọn mi chạy đi đâu!”

Cả hai cùng lúc khóc rống lên khiếp sợ, quỳ gối hướng Lò Tam Thăng vái như tế sao: “Xin ông tha cho chúng tôi! Chúng tôi nguyện ý theo ông!”.

Lâm Toàn giận dữ đứng dậy tay trỏ hai cậu bé quát: “Hai đứa bọn mi phản bội anh em rồi. Chúng ta thà chết, có đâu lại hèn mạt như bọn mi! Quỳ gối cầu xin giặc cướp!”

Lò Tam Thăng cười khanh khách, gật đầu: “Vậy chẳng phải tốt hơn sao.”

“Câm cái mồm thối của mi lại!”, Huỳnh Cam vung tay, vung chân đánh vào người Lò Tam Thăng, miệng chửi ầm lên: “Mi có giỏi thì giết ta đi, cớ sao lại làm nhục anh em ta!”

Lò Tam Thăng vẫn giữ khư khư Huỳnh Cam, mặc cho cậu ta giãy giụa, gầm thét.

“Mi không chịu yên thân ta lập tức phanh thây chúng nó ra cho mi vừa lòng, vừa dạ.”, Lò Tam Thăng quắc mắt nhìn Mạc Vũ, sát ý rõ ràng. “Mi chịu đầu hàng thì sống!”

Lâm Toàn nhìn Mạc Vũ chằm chằm. Mạc Vũ quay sang cậu ta khẽ gật đầu, môi mím chặt. Mạc Vũ từ trước đến giờ vẫn xem trọng khí chất của Lâm Toàn, lấy đó làm gương, đúng là không uổng chút nào. Mạc Vũ tận mắt thấy hai người bạn chết thảm, ruột đau như cắt, khí khái cũng không thua kém gì. Nghe Lò Tam Thăng nổi sát ý với mình thì hít sâu một tiếng nói: “Ta không đầu hàng!”

“Hay lắm! Cậu là anh em tốt của Lâm Toàn này.”, Lâm Toàn gật đầu.

Huỳnh Cam, Tô Tử cùng kêu lên: “Hay lắm!”

“Bọn nhóc con giỏi lắm, hơn khối kẻ tầm thường!”, Lò Tam Thăng vừa dứt lời cây roi đã hướng Mạc Vũ đánh tới.

Ngọn roi vung ra nhanh là vậy nhưng lập tức bị đẩy ngược lại, cả người Lò Tam Thăng cùng lúc cũng bị đẩy lùi mấy bước. Phản chấn bất ngờ hất Huỳnh Cam té văng ra một bên. Ngay đó một giọng sang sảng vọng tới:

“Mi đường đường là một đại thủ lĩnh, lại dùng thủ đoạn hạ lưu, làm nhục sĩ khí bọn trẻ như vậy có đáng!”

Lò Tam Thăng mau tay rút ngọn đuốc lên soi kỹ, thấy một thanh niên tướng mạo nho nhã, đầu bịt khăn tím thêu họa tiết tỉ mỉ, y phục cùng một máu tím biếc, lưng đeo đai trắng, tay chắp sau lưng, lững thững tiến đến cạnh Lâm Toàn vỗ vai cậu ta một cái, đầu gật gù: “Giỏi lắm! Xạ Viễn Quốc chúng ta rất cần những người dũng cảm như thế.”

“Mi là ai?”, Lò Tam Thăng vừa rồi bị phản chấn đẩy lùi, không khỏi khiếp sợ nhìn người thanh niên hỏi.

“Thật không biết thẹn là gì!”, Người thanh niên nhếch miệng nói.

“Ta biết thẹn thì sao? Không biết thì sao?”, Lò Tam Thăng hừ lạnh một tiếng.

Người thanh niên quay sang nhìn bọn Mạc Vũ, Tô Tử, Huỳnh Cam khẽ gật đầu tán dương: “Mi thấy bọn trẻ khí khái thế nào?”

Lò Tam Thăng thấy người thanh niên không nhìn mình mà hỏi, lấy làm giận lắm. Nhưng vừa rồi thấy qua lợi hại của y không khỏi có ý muốn thoái lui:

“Mi chắc hẳn là trấn chủ Trịnh Khương!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play