Edit: Jess93
Đàm Nhạc trốn ở trong đám người đang cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân xuống đột nhiên cảm giác được một lực hút, cô ta không tự chủ được lảo đảo đi về phía nữ quỷ kia.
Đối tác đột nhiên muốn kéo cô ta vào trận chiến là có ý gì?
Đàm Nhạc nhìn dáng vẻ dữ tợn của nữ quỷ kia, dùng chân suy nghĩ cũng biết hiện tại con hàng này tìm cô ta tuyệt đối không phải là có vàng bạc muốn phân cho chính mình, càng không phải là ra vẻ ngầu muốn mang cô ta bay chơi.
Nhìn trên người nữ quỷ thủng trăm ngàn lỗ, máu tươi tím thẫm tanh hôi chảy tí tách, Đàm Nhạc đột nhiên hiểu cô ta có ý đồ gì.
Cô ta lập tức vãi cả linh hồn, luống cuống tay chân giãy dụa muốn thoát khỏi lực hút này, nhưng làm sao có thể?
Tất cả phản kháng đều là phí công, Đàm Nhạc lớn tiếng la lên: "Cứu mạng, cứu mạng!"
Lâm Tịch và lão đạo trao đổi một ánh mắt, ai cũng không phải đồ ngốc, trước đó cô ta đột nhiên bổ nhào vào một thanh niên khiến sát thi chạy ra khỏi vòng vây là chuyện rõ như ban ngày.
Nói là không cẩn thận ngã chỉ sợ chính cô ta cũng không tin.
Bởi vậy tại thời khắc này, mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng.
Đàm Nhạc chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình đối với nữ quỷ "Ôm ấp yêu thương" mà không làm gì được.
Nữ quỷ nắm lấy cô ta, nắm cằm của cô ta kéo đầu Đàm Nhạc xích lại gần chính mình.
Nếu là văn tổng giám đốc bá đạo, nơi đây phải có ấn vào tường, đẩy ngã xuống giường, áp xuống thảm, đẩy ngã xuống ghế sofa, áp sát vào bàn làm việc, ấn vào nhà vệ sinh..

đủ loại kabe –don*, nhưng rất đáng tiếc, đây là văn linh dị.
*hành động A dồn B vào tường rối chống tay lên đó.
Đàm Nhạc đã có thể trông thấy răng hàm đen nhánh của nữ quỷ, trong cái miệng màu tím sậm còn có một lỗ thủng chưa lành có thể để cô ta trực tiếp trông thấy khuôn mặt kinh ngạc của mấy thôn dân đằng sau đầu nữ quỷ.
Đàm Nhạc run rẩy một hồi, cũng không quan tâm gì nữa, lớn tiếng nói: "Cô không thể..

Giết tôi, cô..

Cô không thể giết tôi, tôi là người hợp tác với cô, tôi..

Tôi..

Tôi là Đàm Nhạc, là tôi đưa Trương Tú Lệ cho cô cô..

Cô mới được người thứ nhất có kinh lần đầu tế hiến!"
Nữ quỷ nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Đàm Nhạc vừa thấy có hi vọng, nhanh chóng bổ sung: "Về sau..

Về sau còn có Hàn Như, chẳng phải cô cũng hút rất nhiều máu của cô ta ư, chỉ là..

Chỉ là.."
Hai mắt của cô ta tìm kiếm trong đám người, tìm được vị trí Lâm Tịch, dùng tay gian nan chỉ về hướng Lâm Tịch: "Là cô ta! Là Diêm Đậu Đậu phá hủy kế hoạch của cô, cứu Hàn Như trở về!"
"Cô thả tôi đi, tôi nhất định sẽ giúp cô..

Giúp cô kiếm đủ năm nữ sinh có kinh lần đầu, cô..

Cô..

Cô hãy..

Tin tưởng tôi!"
Uông Thiên Chính một gương mặt mo tức giận đến đỏ bừng, cũng không biết nên nói nữ sinh này quá ngốc hay là kẻ không biết không sợ, lại có lá gan hợp tác với một sát thi, nếu như đã thành quỷ, còn có thể có nhân tính sao?
"Tiện tỳ vụng về như vậy, tất cả đã quá muộn, ngươi làm hỏng chuyện lớn của ta, vì cái gì còn mặt dày sống chui nhủi ở thế gian?" Dứt lời cô ta không thèm nghe Đàm Nhạc nói nữa, phun một luồng khí vào miệng của cô ta.
Một mùi hôi thối không có cách nào hình dung đập vào mặt, Đàm Nhạc đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, dường như có thứ gì đó đã rời khỏi cô ta, cô ta lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lâm Tịch vẫn luôn dùng tinh thần lực chú ý hành động của sát thi.
Cứu Đàm Nhạc? Quả thật là phải cứu, dù sao nơi này là trường học, nếu Đàm Nhạc chết ở chỗ này, trường học và lão đạo đều có trách nhiệm.
Lấy tính cách của người nhà Đàm Nhạc, đoán chừng sẽ sử dụng giá trị sau cùng của con gái nhà mình làm chuyện này ầm ĩ đến long trời lở đất, dọa dẫm tất cả những người có thể dọa dẫm.
Về phần Lâm Tịch còn nhỏ tuổi, ngược lại sẽ không dính dấp đến cái gì.
Tùy ý nữ quỷ giải quyết Đàm Nhạc, làm việc gọn gàng lại đã nghiền, đây gọi là báo thù tại chỗ!
Nhưng Lâm Tịch xưa nay không phải là một người chấp hành chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ của chính mình mà đi tổn hại người khác.
Cho dù có người mắng cô ngốc nghếch, thánh mẫu thì cô cũng sẽ không đi đường tắt, cô vẫn sẽ kiên trì lựa chọn của mình như cũ, thà rằng phiền phức một chút, cũng cố gắng không liên lụy đến người vô tội.
Điểm này, không liên quan đến nhân quả, nhưng lại liên quan đến ý nghĩ ban sơ của cô.
Khi cô chết thảm ở ngõ hẹp, nhưng lại phục sinh tại Diệu Huyền, Lâm Tịch hiểu rõ sự áy náy đối với cha mẹ phẫn hận đối với Vu Hiểu Hiểu cùng với không cam lòng đối với cái chết, sinh ra khát vọng muốn sống sót.
Cô như thế, người cũng như thế.
Sinh mệnh, nên được tôn trọng!
Đàm Nhạc và ác quỷ mưu hại bạn học của mình, thật sự đáng chết.
Nhưng Hà Kiến Quốc có tội gì? Uông lão đạo có tội gì?
Huống chi, nếu tùy ý sát thi hút khô Đàm Nhạc như dinh dưỡng, có khả năng cô ta sẽ càng khó đối phó hơn.
Cho nên Lâm Tịch nhất định sẽ nghĩ cách cứu Đàm Nhạc, nhưng cô ta cũng phải nhận trừng phạt nhất định chính mình nên nhận!
Tinh thần lực của Lâm Tịch rõ ràng cảm giác được, một cỗ sức sống tinh khiết tươi mới từ trong thân thể Đàm Nhạc bị cưỡng ép ra ngoài, hút vào thân thể sát thi.
Sát thi kia lập tức tinh thần chấn động, xiết chặt cằm Đàm Nhạc, đang chuẩn bị này hút sạch nguyên âm chi khí của tiện tỳ ngu xuẩn này như cá voi hút nước, toàn bộ đều dùng để bổ sung cho chính mình, kết quả phát hiện chuôi dao găm đã đâm không biết bao nhiêu miệng vết thương ở trên người cô ta trực tiếp mang theo một tia sáng vàng nhạt tiến vào miệng cô ta.
"A~grào!" Sát thi tru lên một tiếng dị dạng, toàn bộ khoang miệng đều bốc lên khói đen, dưới cơn đau đớn dữ dội cô ta không tự chủ được vứt Đàm Nhạc đang nắm trong tay xuống đất, ý đồ thò tay vào trong miệng lấy lá bùa mang đến đau đớn vô hạn cho cô ta ra ngoài.
Chờ cô ta bỏ qua Đàm Nhạc, Lâm Tịch lập tức xách Đàm Nhạc bất tỉnh nhân sự ném về phía lão đạo.
Đàm Nhạc tuy là hao tổn tuổi thọ, nhưng thân thể lại không sao cả.

Lúc Đàm Nhạc rơi xuống đất liền tỉnh táo lại.
Lần này rơi vô cùng thê thảm, mặt đều bị trầy xước, cảm giác xương cốt toàn thân như vỡ ra, nhưng ít nhất cô ta vẫn còn sống.
Nhưng nghĩ tới những lời cô ta nói vừa rồi, Đàm Nhạc liền hận không thể cắt đầu lưỡi chính mình.
Nhìn thấy chung quanh cũng không có ai chú ý tới cô ta, mà là đều nhìn Diêm Đậu Đậu và râu dê đấu pháp với nữ quỷ, trong lòng Đàm Nhạc đầu tiên là thở dài một hơi, kế tiếp là càng thêm phiền muộn.
Ánh mắt âm lệ của cô ta liếc nhìn Diêm Đậu Đậu đang quơ cái xẻng càng đánh càng hăng với nữ quỷ, lặng yên không tiếng động chạy đi.
Từ lúc Đàm Nhạc dũng mãnh bổ nhào về phía trước, Lâm Tịch vẫn luôn phân ra một phần tinh thần lực đi chú ý Đàm Nhạc, phòng ngừa ả diễn tinh này lại tự tiện thêm đất diễn cho chính mình.
Cho nên Đàm Nhạc chuồn êm Lâm Tịch đều nhìn thấy.
Đi như vậy là tốt nhất, miễn cho ở trường học xảy ra chuyện gì lão đạo bọn họ còn phải cõng nồi.
Khi chiếc quan tài đen nhánh kia rốt cuộc bị thiêu huỷ thành một đống tro tàn tỏa ra bọt máu, sát thi lập tức tiêu tan lại thêm tác dụng không thể coi thường của > cuối cùng bị Lâm Tịch phóng cái xẻng như phóng cây lao cắt đầu xuống.
Tư thế Lâm Tịch cực kỳ hiên ngang, một cái xẻng lại trực tiếp cắt đầu sát thi từ trên không trung.
Hiệu trưởng và bạn học toàn trường cùng nhau quan sát trận đại chiến người và quỷ này từ xa, giáo viên thể dục thầm nghĩ: Là mầm mống tốt, có nên tiến cử cho trường thể thao hay không?
Mà sau khi sát thi kia đầu một nơi thân một nẻo tất nhiên không thể tiếp tục lơ lửng ở trên không, rơi trên mặt đất, nhưng đầu lâu sát thi lại còn có thể nói, cũng thật sự là khiến người mở rộng tầm mắt.
"Thiếp vốn là ngoại thất của Bố Chính Ti Doãn Phán Tào Thiên Hoài, vốn là nữ nhi nhà họ Lương, nhưng lại bị Tào Thiên Hoài kia nhìn trúng, là hắn ta cướp thiếp đi làm ngoại thất không dám gặp người đó.

Nhà ngoại vợ cả hắn thanh quý, làm người ngoan độc, Tào Thiên Hoài không dám nghênh ta nhập phủ, nhưng việc này cuối cùng cũng bị vợ cả biết được, vợ cả kia quen biết một yêu đạo, tìm năm đồng nam dùng gỗ đào đóng đinh thiếp vào trong quan tài này, trấn áp tại nhà cũ, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Khi còn sống thiếp cũng là người tin đạo, đã quyên góp cho không ít đạo quán và đạo trưởng, nếu như đạo trưởng cùng..

Vị cô nương này chịu tha cho thiếp một con đường sống, thiếp nguyện đem tất cả của cải cất giấu nhiều năm qua dâng cho hai vị."
Uông Thiên Chính lại cười lạnh một tiếng: "Thân thế ngươi thật sự đáng thương, nhưng những thiếu nữ như đóa hoa bị ngươi hại chết thì không thể thương yêu ư? Đừng bày ra dáng vẻ này với lão đạo, biết sớm như thế cần gì làm như vậy? Nếu lúc đào ngươi ra ngươi trực tiếp đầu hàng, ta còn có thể mở đàn làm phép cho ngươi, tiễn ngươi đi vãng sinh luân hồi, nhưng ngươi vậy mà tu luyện tà thuật, dùng hồn máu các thiếu nữ để dưỡng ngươi thành sát, dù có quyên tặng cho Đạo gia ta thì sao? Ngươi dập đầu một cái rồi phóng ba cái rắm -- giúp đỡ không nhiều bằng làm bậy, nói cái gì với lão đạo ta đều vô dụng."
Nói xong, lão đạo cũng không tiếp tục để ý cô ta, lớn tiếng kêu lên: "Kính bát quái nhắm ngay đầu, đừng để cô ta chạy thoát!".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play