Edit: Jess93
Lâm Tịch nhìn chằm chằm những nữ sinh trong góc với ánh mắt lạnh lẽo, cô còn có gì không hiểu chứ?
Hàn Như thật vất vả mới hòa tan một chút trái tim lạnh lẽo của Lâm Nhã Trác, những người này lại đem chuyện xảy ra đêm nay của Hàn Như trách đến trên người Lâm Nhã Trác.

Bởi vì Hàn Như cho Lâm Nhã Trác một cây "Toa la mật," vì vậy "Đắc tội" quỷ hồn Trương Tú Lệ, cho nên đêm nay cô ta liền trả thù Hàn Như.

Lâm Nhã Trác hại chết Trương Tú Lệ, Trương Tú Lệ không cho phép bất cứ kẻ nào đối tốt với Lâm Nhã Trác.

Như vậy tội danh hung thủ giết người của Lâm Nhã Trác càng vững chắc.

Cho nên hiện tại bọn họ thà rằng nhét chung một chỗ, cũng không muốn tới gần kẻ hai tay dính đầy máu tươi của bạn học như Lâm Nhã Trác, hơn nữa còn có thể mang đến tai họa cho người lấy lòng cô ấy.

Lâm Tịch đã từng lặng lẽ chẩn mạch cho Hàn Như, mạch tượng yếu kém, nhịp tim không đều còn có dấu vết có thể tìm ra.

Đây là.

.

Suy mạch!
Cũng may tình huống của Hàn Như cũng không có nguy hiểm tính mạng, nhưng chắc chắn cần bổ máu và điều trị một chút.

Nhìn tình cảnh thê thảm bây giờ của Lâm Nhã Trác liền có thể biết, ở thời đại này, đừng nói nông thôn bế tắc lạc hậu, cho dù là trong thành thị, nếu như chuyện của Hàn Như đêm nay bị truyền ra, chắc hẳn tốt một chút sẽ nói là tinh thần không bình thường, bẩn thỉu hơn, sẽ nói tác phong của cô ấy có vấn đề.

Hai loại này mặc kệ là cái nào, đối với một thiếu nữ đang ở tuổi xuân thì mà nói, đều là đả kích trí mạng.

Lâm Tịch chuẩn bị dấu diếm những chuyện này chờ Hàn Như tỉnh lại rồi tìm hiểu một chút tình huống từ cô ấy, Hàn Như hôn mê chủ yếu là do sợ hãi gây nên, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh dậy.

Nghĩ đến mạch tượng của Hàn Như, Lâm Tịch trầm ngâm thật lâu.

Đại mạch chủ cho thấy các cơ quan chính suy yếu, thông thường là bị thương, đau đớn, hoảng sợ cực độ gây nên.

Lâm Tịch dám khẳng định, trên người Hàn Như không có vết thương nào.

Có kinh nguyệt lần đầu, chắc chắn sẽ đau đớn, nhưng tuyệt đối sẽ không làm một thiếu nữ sáng sủa hoạt bát chạy đến nhà vệ sinh nam bày ra loại tư thế quỷ dị này hơn nửa đêm bởi vì đau đớn!
Lại một lần nữa, trong đầu cô hiện ra dáng vẻ tứ chi đảo ngược, thân thể bày ra thành một cái bàn của Hàn Như, càng giống là.

.

Hiến tế!
Đàm Nhạc không vội không hoảng hốt giải thích với mọi người, đi ngủ hết đi, chớ suy nghĩ quá nhiều, Hàn Như là bởi vì có kinh nguyệt lần đầu, đau bụng kinh thực sự quá lợi hại mới té xỉu.

Cô ta mỉm cười đảm bảo với mọi người, chuyện gì cũng sẽ không phát sinh, ngoan ngoãn đi ngủ đi, ngày mai đều phải đi học, không có tinh thần sẽ bị giáo viên mắng đấy!
Lâm Tịch không khỏi cảm thấy buồn cười, cô ta nói những lời này rất khôn khéo, đặc biệt có phong phạm của đội chuyên phụ trách quan hệ xã hội của những minh tinh kia, nửa khuyên nửa dỗ nửa dọa, phối hợp với nụ cười khiến người như tắm trong gió xuân và giọng điệu không nhanh không chậm của cô ta, hiệu quả vẫn rất rõ ràng.

Trưởng phòng ngủ này quả thật rất xứng chức, có cảm giác như chị gái tri kỉ.

Có cô ta thuyết phục, các cô gái nhỏ giày vò hơn nửa đêm thực sự cũng buồn ngủ, từng người đều bất đắc dĩ trở về giường của chính mình đi ngủ.

Vị trí của Trương Tú Lệ tương tự Đàm Nhạc, đều là sát vách tường.

Bây giờ Lâm Nhã Trác ở vị trí của cô ta, vị trí ban đầu của Lâm Nhã Trác liền trống ra, mà nữ sinh bên cạnh chỗ cô ấy nói cái gì cũng không chịu trở về giường ngủ của chính mình, toàn thân run rẩy, thà núp ở góc tường cũng không chịu đi ngủ.

Khuôn mặt Lâm Nhã Trác lại bắt đầu xuất hiện loại tuyệt vọng âm u đầy tử khí này.

Cô ấy cũng không nhìn ai, chỉ nhìn chằm chằm cây "Toa la mật" và thì thào lặp lại câu nói kia.

Đàm Nhạc hết cách, thật ra cô ta cũng vừa mệt vừa buồn ngủ!
Bất đắc dĩ cười cười, cô ta nói với nữ sinh núp ở góc tường: "Đông Mai, vậy cậu qua chỗ tớ ngủ đi, có được không? Tớ qua chỗ cậu ngủ, thấy cậu vẫn luôn ngốc ở đó, bảo người ta ngủ thế nào?"
Nữ sinh tên là Triệu Đông Mai nhìn giường Đàm Nhạc một chút, vốn dĩ muốn đồng ý, kết quả trông thấy đối diện đầu giường cô ta, là Hàn Như sắc mặt tái nhợt toàn thân đều là máu hệt như người chết, lập tức lắc đầu như trống lúc lắc.

Lâm Tịch nói: "Triệu Đông Mai, cậu đến chỗ của tớ ngủ đi.

"
Triệu Đông Mai vui mừng khôn xiết khi nghe thấy điều này, chỗ nằm của Diêm Đậu Đậu tại vị trí trung tâm của giường chung, cách những kẻ đáng sợ kia một khoảng, một tiếng "Ừ" đã nói ra miệng, cô ta lại có chút ngượng ngùng hỏi một câu: "Vậy cậu ngủ chỗ nào?"
Lâm Tịch chỉ vị trí ban đầu của Lâm Nhã Trác: "Tớ ngủ ở đây.

"
Mấy nữ sinh nhìn nhau một chút, đều cảm thấy bây giờ Diêm Đậu Đậu cũng có chút không bình thường.

Ngủ bên cạnh hung thủ giết người, cậu ấy thật sự không sợ?
Triệu Đông Mai nhanh chóng ôm đồ đạc của chính mình đến chỗ nằm của Lâm Tịch, giày vò một hồi cũng chịu nằm xuống ngủ.

Lâm Tịch ôm đồ đạc của mình đến giường Lâm Nhã Trác, lại đi xem Hàn Như.

Sắc mặt cô ấy dần dần trở nên hồng nhuận, dưới tác dụng của thảm điện và túi chườm nóng, cái trán bắt đầu trở nên ẩm ướt.

Lâm Tịch cầm túi chườm nóng bọc kín đổi sang vị trí khác, lại giúp Hàn Như đắp kín chăn, mới tiến vào chăn của mình.

Trong phòng ngủ vang lên tiếng hít thở, Đàm Nhạc chỉ chỉ Hàn Như, vỗ vỗ chính mình, ý là giao Hàn Như cho tớ, cậu yên tâm đi.

Lâm Tịch mỉm cười gật đầu, Đàm Nhạc đứng dậy tắt đèn.

Lâm Tịch có thể cảm giác được hiện tại Lâm Nhã Trác nhất định rất mệt mỏi, cả người cô ấy đều căng thẳng, giống một dây cung bị kéo căng đến cực hạn.

Tiếp tục như vậy, chưa tới mấy ngày Lâm Nhã Trác sẽ sụp đổ mất.

Lâm Nhã Trác vẫn luôn trừng mắt nắm thật chặt cây "Toa la mật" trong lòng bàn tay, đột nhiên cảm giác được một bàn tay khẽ vỗ một cái vào bả vai mình.

Cô ấy chưa kịp phản ứng, bên tai đã truyền đến giọng nói rất nhỏ: "Đừng sợ, tớ là Diêm Đậu Đậu.

"

Kế tiếp bàn tay ấm áp trên bờ vai kia luồn vào trong chăn, tìm được bàn tay lạnh lẽo giống như tảng băng của cô ấy, vỗ về một cách dịu dàng, sau đó cầm thật chặt, lại không có buông ra.

Nước mắt Lâm Nhã Trác lập tức chảy ra từ hai mắt nhắm nghiền, cô ấy cắn miệng thật chặt, không để cho bản thân phát ra một chút thanh âm nào.

Toàn thân căng cứng của cô ấy dần dần trầm tĩnh lại, rất mau tiến vào mộng đẹp.

Lâm Nhã Trác thật sự là quá mệt mỏi.

Lâm Tịch vẫn luôn yên lặng tụng niệm >, hai người dần dần bị một đoàn nhu hòa bao phủ mà mắt thường không thể nhìn thấy, tĩnh mịch, không màng danh lợi, bình yên.

.

Sau đó Lâm Tịch vận chuyển hai mươi Đoạn Cẩm, truyền một phần ấm áp dọc theo lòng bàn tay đến trong tay cô ấy.

Trong đêm đen, Lâm Nhã Trác đã sớm tiến vào mộng đẹp lộ ra một nụ cười nhàn nhạt đã mất từ lâu trên khuôn mặt.

* * *
* * *
Bốn giờ rưỡi sáng, chính là thời điểm rét lạnh nhất tối tăm nhất trong ngày mùa đông, trong bầu trời đêm, dường như ngay cả ánh sao đều bị cơn rét lạnh này đông cứng, không nhấp nháy nữa.

Một âm thanh vô cùng quỷ dị phát ra từ nhà vệ sinh nam ở trong góc đông nam của trấn Thừa Phong, giống như âm thanh chát chúa khi dùng miếng sắt cạo băng cứng.

Âm thanh này vô cùng sắc nhọn, trong đêm đen yên tĩnh, truyền đi rất xa, cũng may chẳng qua chỉ có vài tiếng, sau đó tất cả đều bình tĩnh lại, dường như cũng không có quấy nhiễu đến ai.

Sáng ngày hôm sau, lúc các nữ sinh trong phòng ngủ số 1 tỉnh lại, được trưởng phòng ngủ Đàm Nhạc nhắc nhở, bởi vì dính đến vấn đề riêng tư là kỳ kinh nguyệt của Hàn Như, chuyện cô ấy ngất bởi vì đau bụng kinh khi đi nhà vệ sinh đêm qua, nghiêm cấm nói với bên ngoài.

Lâm Tịch cũng nói: "Đúng vậy, ban ngày hôm qua Hàn Như đã đau đến mức không thể bước đi, buổi tối lại còn hôn mê bất tỉnh tại nhà vệ sinh, tớ cũng sắp bị hù chết rồi.

".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play