Edit: Jess93
"Jinglang!" Sắc mặt Nahi đột nhiên trắng bệch, lui lại từng chút một, nhưng mới lui lại chưa được hai bước, hai chân như nhũn ra, ngồi sụp xuống đất.
Cô ta hệt như trông thấy thứ gì đáng sợ nhất, vẻ mặt sợ hãi, lại chỉ biết ngồi trên mặt đất dùng hai chân gian nan dịch bước lui về phía sau một cách máy móc..
"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng, không có khả năng.."
Cô ta vô thức lẩm bẩm, so với hình tượng tướng quân trầm ổn, tỉnh táo trước đó, quả thực tưởng như hai người.
Lâm Tịch trông thấy sắc mặt Qing giờ phút này đã trở nên khá hơn không ít, nháy mắt ra dấu với anh ta, Qing hiểu ý, phân phó mấy nữ Phượng vệ đi trấn an Nahi.
Mà A Lạp Lôi còn đang cố chấp điên cuồng phóng tia sét về phía tượng thần kia.
Nhưng Lâm Tịch biết, A Lạp Lôi đã là nỏ mạnh hết đà, mà ánh sáng nhu hòa trên pho tượng kia mặc dù giảm bớt không ít, nhưng vẫn như một cái áo giáp vô cùng cứng cỏi gắt gao bảo vệ tượng Vu thần bên trong.
Lâm Tịch biết, thứ gọi là Vu thần này đã nhận hương hỏa không biết bao nhiêu năm, pháp lực vô cùng mạnh mẽ, nếu không phải lực lượng của nó quá phân tán, nào là vòng bảo hộ nào là bị sét đánh còn phải khống chế chính mình, nó chỉ cần thành thành thật thật ở trong pho tượng này, Lâm Tịch kết hợp với A Lạp Lôi đều không đấu lại nó.
Thật ra đối mặt với vật như vậy, Lâm Tịch cũng bất lực, bởi vì cô vốn đã bị thương thần hồn, tuy rằng đã sắp chữa trị xong rồi, nhưng vẫn còn ám thương, không dám vận dụng tinh thần lực quá mức.
Cho dù tinh thần lực của cô vẫn hoàn hảo thì cũng không phải là đối thủ của người ta.
Tinh thần lực mà Lâm Tịch vẫn luôn vẫn lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt nó quả thực không đáng xem.
Trên cơ bản có thể xử lý con hàng này, chủ yếu vẫn là công lao của A Lạp Lôi.
Vào lúc lại đánh ra một đạo sấm sét, Lâm Tịch chỉ cảm thấy trên đầu chính mình nhẹ bẫng, một vật nhỏ trắng nõn nà từ trên đầu chính mình rớt xuống.
"Mị, ta nghe lời, đừng..
Vứt bỏ A Lạp Lôi, đừng không để ý tới A..
Lạp Lôi."
Người khác tất nhiên là nhìn không thấy, nhưng Lâm Tịch lại nhìn thấy rõ ràng, tán ô lớn của vật nhỏ màu bột lọc này vốn tràn đầy collagen hiện giờ như là bóng bay bị thủng, trông ỉu xìu ỉu xìu, mấy cái xúc tu mềm oặt trong lòng bàn tay cô rủ xuống, cực kỳ giống một con bạch tuộc trong suốt sắp chết.
Lúc ấy tim Lâm Tịch liền co thắt lại, vật nhỏ sẽ không có chuyện gì chứ, cô dùng tinh thần lực nhẹ nhàng đụng vào vật nhỏ mềm mềm kia: "A Lạp Lôi!"
Kết quả cảm giác trong lòng bàn tay hơi ngứa, là nhóc con dốc hết toàn lực dùng một cái xúc tu nho nhỏ gãi lòng bàn tay của cô đáp lại.
"Ta mệt mỏi quá, muốn..
Ngủ một hồi."
Lần này là thật sự ngủ thiếp đi.
Phù!
Lâm Tịch thở dài ra một hơi, hù chết bảo bảo rồi, thì ra là quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Trái tim trở về chỗ cũ, nhưng bây giờ không có A Lạp Lôi công kích, thứ ẩn núp trong tượng thần chung quy vẫn là một tai họa.
Lâm Tịch ôm A Lạp Lôi vào trong lòng, vung lư hương kia lên đập vào tượng Vu thần một lần nữa.
Lúc này một giọng nói vang lên: "Đám phàm phu tục tử các ngươi, đúng là mắt trần phàm thai, dù có mắt cũng không biết chân thần! Nể tình các ngươi thành tâm cung phụng bản thần nhiều năm, ta sẽ không tính toán với các ngươi.
Mau chóng lui đi, chớ quấy rầy sự thanh tịnh của bản thần."
Rốt cuộc là ảnh hưởng tích lũy nhiều năm, cấm vệ Chitian nghe vậy gần như là không hề nghĩ ngợi quay đầu liền đi ra ngoài, mà Nahi cũng cúi người hành lễ sau đó chuẩn bị mang theo đám phủ binh dưới trướng đi ra.
Đám Phượng vệ tất nhiên là không nhúc nhích, bọn họ coi Vương nhà mình như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Lâm Tịch lại bất ngờ nở nụ cười.
Tiếng cười vui vẻ kia lại phát ra từ nội tâm: "Nhưng bây giờ ta rất muốn tính toán với ngươi, thứ tà ác như ngươi, thế mà cũng dám mặt dày vô sỉ đến đây giả mạo là Vu thần của chúng ta, là mượn lá gan từ trên trời sao?"
Nếu từ đầu đến cuối nó vẫn duy trì thái độ ngang tàng như vậy, có lẽ Lâm Tịch đã thật sự bị lừa gạt.
Cách làm bây giờ của tượng thần này, cùng với Jinglan phát hiện hoàn toàn không có khí lực sau khi bị hạ thuốc sao mà giống nhau?
Mặc kệ nguyên nhân là cái gì, tóm lại thứ này không phải bị thương thì là tương tự A Lạp Lôi, cũng đã không còn bao nhiêu khí lực, trông thấy chính mình lại xách lư hương đi đập tượng thần, đối với điều này có chút kiêng kị, lúc này mới lớn tiếng muốn bọn họ lui ra.
Nếu không ngày hôm nay đám Lâm Tịch mạo phạm như thế, không chừng đã bị trừng trị rồi!
Lâm Tịch cảm thấy nguyên nhân thúc đẩy nó lên tiếng phân tán đám người, khẳng định có liên quan tới hành vi vừa rồi của mình, vậy thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi, ngươi càng không muốn cho lão tử làm, lão tử cứ hết lần này tới lần khác muốn làm đấy!
Cô cũng không nói nhảm, một lần nữa xoay tròn lư hương đập mạnh vào tượng Vu thần cao lớn vững vàng kia.
Ánh sáng nhu hòa nở rộ, bao phủ tượng Vu thần đến mức hết sức cao lớn mà thần thánh: "To gan, mau bắt cô gái này lại!"
Theo giọng nói của tượng thần phát ra, cấm vệ Chitian vốn đã giải tán đều xúm lại, Phượng vệ cầm đao chắn trước mặt bọn họ.
Đám cấm vệ nhìn ông lão tóc trắng sắp chết trên mặt đất, lại nhìn Phượng vệ trước mặt giống như bước tới gần một chút sẽ lập tức phun máu ra năm bước, cũng không có ai dám đi tới bắt Lâm Tịch lại.
Bây giờ cấm vệ Chitian như rắn mất đầu, khí thế đã thua trước.
Bên kia chỉ nghe một tiếng "Boong boong" vang lên thật lớn, là tượng thần bị lư hương đập trúng, ánh sáng trắng bùng lên, một lần nữa bảo vệ tượng thần.
Hai mắt Lâm Tịch lướt qua toàn bộ đại điện, lôi điện của A Lạp Lôi gây thương tổn cho tượng thần là điều chắc chắn, nhưng giờ phút này nó đã không có công kích hồi lâu, mà vừa rồi chính mình lại phán đoán sai lầm, cô công kích vật lý cũng không thể làm gì được tượng thần này.
Như vậy, rốt cuộc là thứ gì khiến nó kiêng kị như thế, đến mức phải dỗ dành để đám người tản đi?
Ngoại trừ bọn họ và lư hương trên đất, đại điện này rỗng tuếch, cũng không có thứ khác!
Ánh mắt Lâm Tịch đột nhiên đảo qua miệng ba vạc gốm trên mặt đất.
Máu chó đen trong vạc gốm đã bị xối ra khắp nơi, chẳng qua trải qua một hồi lâu như vậy, vết máu đã bắt đầu khô cạn, ngay cả mùi máu tanh nồng đậm ban đầu cũng dần dần tán đi.
Hai mắt Lâm Tịch sáng lên!
Ban đầu máu chó đen này quả thật không thể làm gì được tượng thần kia, đó là bởi vì trước đó có lồng ánh sáng ở bên ngoài!
Lâm Tịch đột nhiên giật Phượng bào của chính mình xuống đi chạm vào vết máu chó chưa hoàn toàn ngưng kết trên đất, sau đó trong tiếng kêu to "Không..
Không.." đầy sợ hãi của tượng Vu thần, cầm Phượng bào dính đầy máu chó này phủ lên trên mặt tượng Vu thần.
Tượng Vu thần toát ra từng làn khói màu trắng tanh hôi, tầng ánh sáng nhu hòa vốn bao phủ tượng Thần kia dường như bị thứ gì ăn mòn.
Qing lập tức rõ ràng Vương đang làm cái gì, giật áo khoác ngoài của chính mình một cái cũng bắt đầu lau máu trên đất, sau đó bắt chước làm theo Lâm Tịch.
Vu thần là thứ gì, cho dù Vương của anh ta muốn giết Thần, anh ta sẽ theo sát phía sau!
Làn khói trắng hôi tanh phía trên tượng thần kia càng thêm dày đặc.
Ánh sáng nhu hòa bảo vệ tượng Vu thần đã hoàn toàn biến mất, giờ phút này ở trong mắt mọi người, đây chính là một tượng đá cao ba thuớc bình thường mà thôi.
Mà giọng nói một mực bễ nghễ mang theo giọng điệu kiêu căng khi nói chuyện với đám người lại lộ ra một cảm giác mỏi mệt không nói nên lời: "Không nghĩ tới lại bị ngươi nhìn thấu, cũng là ý trời như thế! Tang Du, ngươi có đồng ý hợp tác với ta, ta đảm bảo ngươi thanh xuân bất lão, vĩnh viễn hưởng thụ vạn dặm giang sơn này, ngươi cung phụng huyết thực cho ta, chỉ cần qua năm mươi năm, ta liền có thể đại công cáo thành*."
*việc lớn đã thành.
Lâm Tịch biết người này đang dùng thần thức câu thông với chính mình, bởi vậy người khác không nghe được những lời ông ta nói.
Giọng nói kia dường như sợ cô không tin, lại vội vàng nói: "Ngươi nhìn Jinglan trên đất đi, bộ dạng anh ta vốn dĩ nên như thế này, là ta làm anh ta vẫn luôn duy trì trạng thái phong độ nhất của tuổi hai mươi, chỉ cần ngươi hợp tác với ta.."
"Sau đó ta sẽ biến thành phiên bản Jinglan thứ hai, đợi đến khi mất hết giá trị lợi dụng, sẽ lộ ra nguyên hình bị ngươi vứt bỏ?" Lâm Tịch lạnh lùng tiếp lời.
Sau đó, Lâm Tịch lại xách lư hương lên đập về phía tượng Vu thần lần thứ ba!.