Edit: Jess93

Lâm Tịch bình tĩnh cầm bật lửa và xác quả hạch giả vờ dáng vẻ muốn nấu thuốc, quay đầu nhìn thấy Chu Hiểu Lan cầm một bình nước khác trong tay, Lâm Tịch cũng không thể xác định nước này rốt cuộc có vấn đề hay không, vì vậy liền cười nói với Chu Hiểu Lan: "Chị Lan, em đi nấu thuốc cho Tiểu Linh, may mắn gặp cô Triệu, mặc dù chúng ta tổn thất cà chua, cô ấy lại đưa tới hai bình nước, cũng giống như nhau nha!"

Cô nhấn mạnh ba chữ "Giống như nhau," hơn nữa lại nhắc đến cà chua, với sự cẩn thận của Chu Hiểu Lan, hẳn là có thể hiểu rõ ý cô.

Quả nhiên, sắc mặt Chu Hiểu Lan cứng lại một chút liền khôi phục như bình thường, nếu như không phải Lâm Tịch cố ý quan sát, căn bản không nhìn thấy những thay đổi tinh tế này.

Tay Chu Hiểu Lan vốn đang mở nắp bình nước dừng lại một chút, thản nhiên nói: "Được rồi, tôi vẫn không nên uống nước trước, cũng không biết lát nữa Tiểu Linh có muốn chườm lạnh hay không, để dành cho bệnh nhân trước đi."

Triệu Hân Ý thấy Chu Hiểu Lan đã sắp mở nắp bình nước uống nhưng dừng lại, trên mặt có vẻ hơi thất vọng, sau đó cô ta liền mỉm cười nói: "Không sao, chị Lan, chị cho em nhiều đồ ăn như vậy, chỗ này của em còn có hai bình nước nha. Nếu mọi người thật sự không đủ, em có thể lại cho mọi người thêm một chút. Cứ uống đi, đến đây gặp rừng cây quỷ quái này mới biết được, thì ra khát so với đói càng khó chịu hơn!"

Cô ta cảm thấy biểu hiện của mình không lộ một chút sơ hở, nhưng lại không biết vẻ mặt thất vọng đó đã bị Chu Hiểu Lan nhạy bén bắt được.

Chu Hiểu Lan thuận miệng đáp: "Cũng không phải như vậy, nếu cô không đến đây, làm không tốt thật sự chúng tôi có thể sẽ bị chết khát đấy!" Chu Hiểu Lan bình tĩnh đi đến chỗ Giang Bội Linh đang nằm ngồi xuống, khuôn mặt mang vẻ sầu thảm đưa tay sờ trán Giang Bội Linh, trong miệng lầm bầm: "Tiểu Linh còn chưa hạ sốt nữa."

Vì thuận tiện chăm sóc cho Giang Bội Linh, Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan dùng cỏ khô trải ra trên mặt đất, vật tư của bọn họ đều đặt ở đây, bao gồm nỏ của cô ta.

Lâm Tịch nấu thuốc đi tới, dường như Chu Hiểu Lan ngửi được mùi hương kì quái trong không khí, hình như là trên người Lương Băng Băng.

"Băng Băng, đây là mùi gì, tại sao khó ngửi như vậy?" Chu Hiểu Lan hỏi.

Vẻ mặt Lâm Tịch không có một chút biểu cảm, giọng nói càng không hề có nhiệt độ: "Vậy thì phải hỏi vị Triệu Hân Ý một chút."

Lâm Tịch đi tới bên người Chu Hiểu Lan, một tay cầm xác quả hạch, tay còn lại cầm một khẩu súng lục, mà họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào Triệu Hân Ý cách đó không xa.

"Băng Băng, cô.. Cô như vậy là có ý gì?" Triệu Hân Ý cố giữ bình tĩnh, vẻ mặt có hơi tức giận: "Thế nào, đây là các người muốn giết người cướp của giành nước của tôi? Thiệt thòi tôi còn cảm thấy các người không tệ, muốn cùng nhóm với các người đấy!"

Lâm Tịch hơi nhíu mày, mang một nụ cười lạnh trào phúng: "Tôi cũng không dám cùng nhóm với loại người lấy oán trả ơn như cô. Nếu như tôi không có đoán sai, vũ khí cô Triệu nhận được là hạc đỉnh hồng nhỉ."

Triệu Hân Ý cứng lại, trên mặt nở nụ cười không tự nhiên: "Ồ, cô Lương nói cái gì tôi không hiểu."

"Cô tay không tấc sắt, lẻ loi một mình làm thế nào sống đến bây giờ chứ? Đừng nói với tôi cho đến tận ngày hôm nay cô chỉ mới gặp chúng tôi. Chắc hẳn cô đã độc chết không ít người rồi, nếu không, từ nơi nào mà cô có nhiều nước như vậy? Biết rõ trong rừng rậm này thức ăn dễ kiếm nhưng nguồn nước khó tìm, vậy mà cô còn hào phóng như vậy, một lần liền đưa hai bình nước cho chúng tôi?"

Khuôn mặt Lâm Tịch mang biểu cảm "Lão tử rất thông minh, ngươi đừng coi ta là kẻ ngốc."

Sắc mặt Triệu Hân Ý đột nhiên trở nên tái nhợt, trong con ngươi mang theo nước mắt: "Cô Lương, không ngờ con người cô lại nhiều đa nghi như vậy, tôi thật lòng muốn gia nhập đội ngũ của các người mới lấy ra nhiều nước, vậy mà điều này cũng thành lý do cô nghi ngờ tôi."

Cô ta giơ hai tay lên cao, chậm rãi lui về phía sau, trong giọng nói lộ ra nồng đậm bi thương: "Tôi đi là được chứ gì, số nước này coi như cho các người, các người nhiều người, tôi lại không có vũ khí, có thể tha cho tôi một con đường sống chứ?"

Lâm Tịch cũng không để ý tới thái độ hạ thấp của cô ta: "Là cô có ác ý trước, cũng đừng trách tôi vô tình, để lại một bình nước trong tay cô, sau đó cút!"

"Tại sao?" Nước mắt Triệu Hân Ý chậm rãi chảy xuống: "Chúng ta đều là phụ nữ, cũng bởi vì tôi chỉ có một mình lại không có vũ khí, nên cô có thể tùy ý ức hiếp tôi như vậy sao?"

Lâm Tịch thật sự lười nói nhảm với hắc liên hoa này: "Cô cho chúng tôi hai bình nước đều bỏ hạc đỉnh hồng, cũng chính là thạch tín. Nhưng mà quá đáng tiếc, thạch tín của cô độ tinh khiết không cao, cho nên có những hạt màu đỏ rất nhỏ trong nước."

"Đó là bởi vì tôi nhận nước ở gần một số bông hoa màu đỏ, cho nên nước mới như vậy!" Triệu Hân Ý tức giận hét lên, ra vẻ rất tức giận lại không dám phát tác.

"Cô thật sự có thể diễn, suýt chút nữa tôi cũng tin. Cũng vì không muốn oan uổng cô, tôi mới cố ý cầm nước đi đun nóng một chút, có lẽ cô Triệu không biết, sau khi đung nóng thạch tín sẽ có mùi tương tự mùi tỏi."

Lâm Tịch vừa thốt ra những lời đó, rốt cuộc sắc mặt Triệu Hân Ý trở nên trắng bệch, những biểu cảm oan ức kia cũng biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn nỗi sợ hãi sâu sắc.

Chu Hiểu Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ, trách không được vừa rồi Băng Băng trở về trên người có mùi hương kỳ quái như vậy, hóa ra là mùi tỏi.

Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng, lười biếng nói: "Nếu như cô nhất định phải nói những bông hoa màu đỏ đó có mùi tỏi, tôi cũng không thể nói gì hơn, đành mời cô Triệu tự mình uống mấy ngụm trong bình nước này chứng minh trong sạch. Nếu như cô uống xong lại bình yên vô sự, chẳng những tôi chịu nhận lỗi với cô, còn có thể tiếp nhận cô gia nhập vào tiểu đội của chúng tôi, nếu như cô không uống, tôi cũng không làm khó cô, để lại một bình nước trong tay cô, cút đi nhanh lên!"

Triệu Hân Ý ổn định tâm thần, cuối cùng không còn giả vờ là nhóc con vô tội đáng thương, cô ta hơi hoài nghi nhìn Lâm Tịch hỏi: "Tôi lấy ra một bình nước, các người thật sự sẽ bỏ qua chuyện cũ tha cho tôi?"

"Hiện tại cô nên may mắn hai người đồng đội của tôi không có chuyện gì, nếu không, cô cho rằng cô có thể còn sống đứng ở chỗ này cùng tôi kì kèo sao?" Lâm Tịch lạnh lùng nói: "Để lại nước, cút!"

Đột nhiên Chu Hiểu Lan cảm thấy tình huống lúc này có hơi quen thuộc, giống như hôm qua bọn họ cũng bị người ta đuổi đi như thế này, chẳng qua bọn họ cũng không có chủ động đi hại người mà thôi.

Nhưng mà một mình Triệu Hân Ý còn mưu tính hạ độc hại chết ba người bọn họ, nếu cô ta đứng ở phía có ưu thế, không chừng phải làm thế nào đuổi tận giết tuyệt đấy!

Chu Hiểu Lan thu hồi một chút đồng tình trong lòng, cá lớn nuốt cá bé đều phổ biến ở bất kỳ nơi nào, huống hồ, người không có ý hại hổ, hổ lại có lòng hại người, Băng Băng chỉ cướp một bình nước của cô ta, tha cô ta một con đường sống đã coi như là lấy ơn báo oán.

Triệu Hân Ý lấy ra một bình nước để dưới đất, sợ hãi mà hỏi: "Vậy, hiện tại tôi có thể đi rồi sao?"

"Không thể, mở nắp ra, cô uống trước hai ngụm tôi mới yên tâm." Giọng nói Lâm Tịch không mang theo một chút nhiệt độ.

Triệu Hân Ý phát hiện mặc dù tuổi của người phụ nữ gọi là Lương Băng Băng này nhìn không lớn lắm, lại thật sự vô cùng khó chơi, không khỏi có hơi hối hận, nếu như lúc bắt đầu mình thật lòng gia nhập đội ngũ này, có một đội trưởng như vậy, chắc hẳn khả năng sống sót của cô ta sẽ lớn hơn nhiều.

Cô ta dựa theo yêu cầu của Lâm Tịch mở nắp ra uống hai ngụm nước, cười khổ một tiếng, hướng về phía bọn người Lâm Tịch cúi chào: "Hai bình nước này đều sạch sẽ, chuyện vừa rồi xin các người hãy tha thứ cho tôi, tôi cũng vì sống sót."

Cô vì sống sót thì có thể không chút do dự đi mưu hại người khác sao? Lâm Tịch mặc kệ loại người này: "Cút ra khỏi tầm mắt của tôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play