Tây Lăng Mặc không khỏi nhớ tới câu chuyện cười << Nhìn cá khô ăn cơm >> mình từng đọc khi còn bé, thế là nghiêng đầu vừa dùng đũa vớt lên một sợi mỳ vừa hỏi: "Nếu tôi nhìn thêm vài lần, có phải vẫn ngon hay không?"
Lâm Tịch đã xì xụp ăn rồi.
Ăn cơm xong, Lâm Tịch thu thập đồ vật, lại rót hai chén nước, ngồi trên ghế sofa bày ra dáng vẻ muốn cùng anh ta trò chuyện nhân sinh.
Tây Lăng Mặc duỗi lưng một cái, thỏa mãn vỗ vỗ bụng: "Cuộc sống cũng không tệ, ít nhất chúng ta còn hơn hai trăm hương vị có thể lựa chọn."
Lâm Tịch biết anh ta nói chính là mỳ tôm.
Có thể tìm niềm vui bên trong khó khăn như vậy, thật ra tâm tính cũng cũng không tệ lắm, lúc trước tại sao lại quyết tuyệt buông tha tính mạng này chứ?
Đoán chừng cũng là tràn đầy thất vọng đối với tình người và cuộc sống này, lại thêm thực sự không chịu nổi gánh nặng, cho nên mới ngâm thoải mái trong bồn tắm kết thúc một đời của mình đi.
Lâm Tịch uống một hớp nước, nhìn Tây Lăng Mặc thỏa mãn híp lại cặp mắt đào hoa, hỏi: "Kế tiếp anh có tính toán gì?"
"Kiếm tiền, cũng không thể khiến cô đi theo tôi ăn mỳ gói đi." Tây Lăng Mặc thuận miệng nói, nói xong, đột nhiên cảm giác trong lời nói của mình dường như mang theo hàm nghĩa khác, muốn giải thích lại không biết giải thích thế nào, chỉ nhìn Lâm Tịch lúng ta lúng túng không nói gì, nhưng hai cái lỗ tai hồng hồng lại triệt để bán đứng anh ta.
Thật đúng là ngây thơ, bây giờ Thỏa Nghiêm đã cảm thấy hoàn toàn bị mạo phạm, chỉ sợ đã mài đao xoèn xoẹt với Tây Lăng Mặc, tiểu tử này thế mà còn nghĩ kiếm tiền, kiếm lời nhiều năm như vậy cũng không thấy ngươi phát tài, vẫn như cũ là một tên nghèo khó.
Đột nhiên nghĩ đến bản thân mình cũng là một người nghèo, Lâm Tịch có chút ngượng ngùng chó chê mèo lắm lông.
"Tôi cảm thấy anh cần phải đổi một người đại diện." Lâm Tịch nghiêm mặt nói.
Tây Lăng Mặc vẽ một dấu chấm hỏi trên mặt, hiển nhiên một loạt hành động hôm nay của Lâm Tịch khiến anh ta có chút theo không kịp tiết tấu.
Lâm Tịch hoài nghi Tây Lăng Mặc làm thế nào lăn lộn trong vòng giải trí nhiều năm như vậy, thế mà còn chưa bị ăn đến không còn xương.
"Anh xem." Cô bắt đầu kiên nhẫn phân tích: "Lúc trước nhất định phải mang theo Tống Tuyết Kiều cùng đi thảm đỏ là Giang Tự Bình yêu cầu anh đúng không. Sau đó là xe của công ty thống nhất đưa các người trở về, vốn dĩ cách ký túc xá của anh tương đối gần, kết quả Tống Tuyết Kiều lại nói gì mà đau đầu, cứng rắn muốn đi đường vòng đến nhà cô ta."
Sắc mặt Tây Lăng Mặc cũng trở nên nghiêm túc, gật gật đầu: "Ừm, nói tiếp."
"Rõ ràng anh cũng không làm phiền cô ta xuống xe, cô ta lại cố ý lung la lung lay, gạt anh ra đi xuống từ xe bảo mẫu, kết quả vừa mới xuống cô ta liền bổ nhào vào người anh, sau đó hai người liền bị chụp hình." Lâm Tịch giương mắt nhìn Tây Lăng Mặc.
"Anh không cảm thấy, mọi thứ đều quá trùng hợp sao?"
Lâm Tịch không ngừng cố gắng: "Cô ta thành công dựa vào anh vừa mới phong đế cọ nhiệt một chút, mặc dù đối với anh nhiệt độ phỏng chừng sai lệch, scandal của hai người cũng không có như nguyện bắt đầu hot lên, nhưng đừng quên, hôm nay cô ta đến đưa cơm chính là lấy danh nghĩa bồi tội cho anh vì chuyện lần đó."
Tây Lăng Mặc trừng to mắt.
Chẳng lẽ tất cả đều có dự mưu? Chẳng những muốn mượn chính mình cọ nhiệt, còn muốn thông qua chuyện này dây dưa càng sâu với mình, đúng là trắng trợn đến tính toán chính mình?
Nếu như những ảnh chụp xóa bỏ kia rơi vào trong tay Tống Tuyết Kiều..
Tây Lăng Mặc rùng mình một cái.
Nếu Tống Tuyết Kiều cầm những tấm hình kia nói anh ta cưỡng gian, dâm loạn, chỉ sợ anh ta có miệng cũng nói không rõ ràng, phát đến internet hoặc là công bố cho truyền thông thì tương lai của anh ta cũng bị hủy hết.
Lâm Tịch không còn gì để nói, người này cũng có quá nhiều dây thần kinh đi, mới suy nghĩ cẩn thận?
Đầu óc như vậy còn dám chạy đến lăn lộn ngành giải trí?
"Tống Tuyết Kiều và Thỏa Nghiêm cấu kết với nhau cũng không cần nói, bản thân người ta cũng thừa nhận, muốn anh chờ điện thoại của Thỏa Nghiêm, như vậy chắc chắn cô ta có dụng ý khó dò, hiện tại tôi muốn nói chính là người đại diện Giang Tự Bình của anh, không có anh ta bày mưu đặt kế, tối thiểu anh và Tống Tuyết Kiều sẽ không xuất hiện cùng nhau. Tôi lại âm mưu luận một chút, thậm chí có thể ra được kết luận anh ta cũng đang giúp Thỏa Nghiêm tính toán anh."
Nghe được Lâm Tịch nói trắng ra như vậy, trên mặt Tây Lăng Mặc rốt cuộc cũng không còn một tia máu.
"Nhưng dù sao tôi cũng là nghệ nhân của công ty, lại mới phong ảnh đế Kim Long, tiền đồ xán lạn, Giang Tự Bình làm người đại diện của tôi, anh ta không cần thiết hủy tôi như vậy."
"Hoàn toàn chính xác, nếu đặt ở trước kia, anh ta sẽ còn lấy hầu hết tài nguyên trong tay nghiêng về phía anh, tận hết sức bồi dưỡng anh, dù sao bưng ra một vị ảnh đế, cũng thêm cho anh ta không ít điểm phải không? Nhưng nếu như là Thỏa Nghiêm cho anh ta chỗ tốt gì thì sao?" Lâm Tịch uống một ngụm nước, hỏi.
Đúng vậy, một bên chẳng qua là diễn viên của công ty bởi vì một bộ phim điện ảnh chế tác nhỏ mà may mắn được giải ảnh đế, một bên lại là tổng giám đốc công ty truyền thông, hơn nữa phía sau vị tổng giám đốc này là tập đoàn khổng lồ Thỏa gia, nên từ bỏ bên nào không cần nói cũng hiểu.
Thấy Tây Lăng Mặc đã suy nghĩ rõ ràng, Lâm Tịch dứt khoát tăng thêm một câu: "Coi như Giang Tự Bình hao hết tâm lực đi nâng anh, nhận được chỗ tốt cũng là anh ta và anh còn có công ty ba phương chia cắt, mà Thỏa Nghiêm cho anh ta chỗ tốt, tất cả đều nhét vào túi riêng của anh ta, cho nên, bây giờ anh đã bị Giang Tự Bình từ bỏ, nói không chừng giờ phút này bọn họ đang mưu đồ bí mật làm sao để thu thập anh, tên ảnh đế không biết tốt xấu này."
Tây Lăng Mặc tự lẩm bẩm: "Đúng vậy, coi như tổn thất một người là tôi, bây giờ trên tay anh ta còn có bốn người nữa, mà công ty.."
Tây Lăng Mặc cười khổ một tiếng, << Bách Thế Ảnh Nghiệp >> có danh tiếng lâu năm, nhân tài đông đúc, ảnh đế ảnh hậu vô số kể, anh ta lại tính là cái gì?
Công ty khẳng định sẽ không bởi vì anh ta mà cùng Thỏa Nghiêm xung đột chính diện, người đại diện rất có thể đã đầu phục Thỏa Nghiêm, trong nháy mắt Tây Lăng Mặc chỉ nghĩ đến hai chữ: Lui về.
Lâm Tịch nhìn vẻ mặt anh ta cũng biết động vật đơn bào này đang nghĩ cái gì, thế là hỏi anh ta: "Tính cách anh cũng không thích hợp phát triển trong vòng giải trí, vì sao lúc trước lại chọn con đường này?"
"Chị Hiểu Đường nói, diễn viên là đường tắt đầu tư thấp hồi báo cao thu lợi nhanh và tốt nhất, hơn nữa, lúc trước đều là chị Hiểu Đường giúp tôi bày mưu tính kế."
Hiểu Đường? Chu Hiểu Đường sao?
Lâm Tịch nhớ rõ bên trong cốt truyện, trong năm sinh viên kia liền có một cái tên là Chu Hiểu Đường.
Nhìn dáng vẻ Tây Lăng Mặc gọi "Chị Hiểu Đường," hai người hẳn là rất quen thuộc.
Ồ, Lâm Tịch hiểu rõ.
Khó trách anh ta có thể từ một diễn viên quần chúng không có chút căn cơ nào lăn lộn đến tuyến ba tuyến bốn, cũng khó trách anh ta không mắc quá nhiều sai lầm trước đó.
Lâm Tịch cũng không hỏi quá nhiều, đằng sau cốt truyện vẫn chưa từng xuất hiện cô gái này, như vậy hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Nếu tâm nguyện của người ủy thác là bảo vệ Tây Lăng Mặc không để anh ta bị người hại chết, như vậy cô vẫn nên nghĩ cách giải quyết một đám phiền phức này như thế nào đi.
"Không biết anh Tây Lăng đã từng nghe đến cái tên La Hoài này chưa?" Lâm Tịch hỏi.
Tây Lăng Mặc nhướng mày: "Tất nhiên biết, trong hội này người nào không biết ông ta? Mặc dù có tính tình nóng nảy nhất, lại nổi danh là người đại diện kim bài số một << Thôi thủ ảnh đế >> trong ngành giải trí."
"Anh có thể lấy được số điện thoại của người này không?"
Tây Lăng Mặc treo đầy dấu chấm hỏi trên mặt: "Điện thoại ngược lại rất dễ lấy, dù sao bọn họ làm nghề này, điện thoại đều là nửa công khai bên trong vòng tròn. Nhưng cô tìm ông ta làm cái gì?"
"Tôi muốn ông ta thay thế Giang Tự Bình, làm người đại diện cho anh!"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tịch tràn đầy chắc chắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT