Còn mẹ nó muốn giả vờ giống người bình thường chật vật chạy trốn, ôi!

Còn có thể như thế nào đây?

Lâm Tịch đều không cần nói cái gì với A Lê, một ánh mắt cô ấy lập tức hiểu ngay.

"Tôi chết cũng sẽ không đi cùng đám ma quỷ các người!"

Thừa dịp những người áo khoác đen kia còn chưa tới gần, hai người giả bộ như liều mình nhảy núi, chui vào không gian của Lâm Tịch.

Nhưng mà vừa vào không gian, hai người hậu tri hậu giác lập tức nhớ ra gì đó, trăm miệng một lời nói: "Mẹ nó lạnh quá."

Hố cha rồi!

Sớm biết trước hết không đem Tức Nhưỡng và Huyền Băng Tủy ném vào trong rồi.

Đây mới gọi là dời tảng đá đến đập chân mình này!

Lâm Tịch thừa dịp còn chưa đông thành người băng vẫn luôn không ngừng oán trách A Lê, sau đó lại phàn nàn Morrison, một người là khiến cô đông lạnh thành băng tiền căn, một người khiến cô đông lạnh thành băng hậu quả.

Nếu như bị người khác biết, cô đường đường là người chấp hành trung cấp của Diệu Huyền xã khu, lại bị không gian của mình đông thành người băng, vậy sẽ là chuyện cười cỡ nào!

Bị Đường Tăng Lâm Tịch lải nhải đến mức phát cáu, A Lê táo bạo nói: "Tôi nhớ rõ bên trong mỡ chứa năng lượng rất cao, hơn nữa mỡ có tác dụng cách nhiệt và giảm xóc, chắc hẳn cô có khả năng chống đông lạnh hơn tôi mới đúng chứ."

Nói đến đây A Lê dường như mới phát hiện thân thể Lâm Tịch thay đổi, cả giận nói: "Lúc nên gầy không gầy, lúc không nên gầy hết lần này tới lần khác lại gầy, cô nói một chút cô xứng đáng với một thân mỡ của mình sao?"

Đậu má, đại gia cô!

Đừng tưởng rằng lớn lên đẹp lão tử cũng không dám tẩn cô một trận nhá!

Lâm Tịch nâng đôi chân dài không biết đặt đâu lên, lập tức đá tới chỗ A Lê, thân thể A Lê ngửa về đằng sau, tránh thoát thế công của Lâm Tịch bằng một tư thế uyển chuyển, quay đầu liền dùng khuỷu tay đánh một cái thật mạnh, Lâm Tịch nâng quyền đón lấy, "Bộp" một tiếng, hai người cùng đau đến nhe răng trợn mắt.

Trong lúc nhất thời quyền phong bay múa, rung động bộp bộp, ngươi tới ta đi, hai người đánh một trận lực lượng ngang nhau, nhẹ nhàng vui vẻ.

Đợi đến khi hai người đều sức cùng lực kiệt, mồ hôi nhễ nhại, Lâm Tịch kêu lên: "Không.. Không đánh, mệt chết rồi."

"Còn không phải cô trước.. Động thủ trước!" A Lê cũng không có mạnh hơn Lâm Tịch bao nhiêu.

Lại nói, đã thật lâu hai người không có động thủ đánh nhau như vậy, cảm giác thật đúng là..

Rất hoài niệm.

Qua một phen vận động dữ dội, hai người cũng không lạnh nữa.

A Lê chạy đến chỗ trồng tăm nhỏ, kinh ngạc nói: "Lâm Tịch, nhanh.. Mau tới đây, cây tăm của cô nảy mầm."

Lâm Tịch đã không còn chút khí lực nào, gần như là nửa đi nửa bò đến bên cạnh A Lê, trông thấy Ảnh Mộc Tủy trồng bên trong băng thiên tuyết địa quả nhiên mọc ra một mầm non cực kỳ nhỏ, làm khó A Lê lại có thể trông thấy.

Hai người giống như phát hiện đại lục mới khen ngợi thật lâu, bỗng nhiên đồng thời ngã nhào trên mặt đất kêu rên: "Đúng là ngốc, vì sao không chừa chút khí lực, hiện tại làm sao trở về trấn Roger?"

Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới số điện thoại của tài xế xe taxi lưu lại lần trước, muốn gọi ông ta tới đón một lần.

A Lê lại phản đối: "Ngộ nhỡ nhóm áo choàng đen còn ở gần đây, đó không phải là làm hại người ta nộp mạng uổng phí?"

Lâm Tịch suy nghĩ một chút, cũng đúng.

Thế là Lâm Tịch liên hệ Morrison: "Lãnh đạo, chúng tôi đã thành công giả bộ như người bình thường chạy trốn, nhưng bởi vì quá thành công, trước mắt không thể quay về trong trấn, thỉnh cầu viện trợ!"

Đợi đến khi hai người bình an ngồi trong xe Morrison, đạp lên đường về nhà, Morrison nhìn tạo hình hai người quả thật chật vật không chịu nổi, một người là tạo hình nhà có chó hoang, một người thì xương gò má sưng lên thật cao, miệng có một vết xanh thật lớn, anh ta cũng không biết kết quả như vậy thật ra là do nội đấu, ý vị không rõ nói: "Không ngờ mang theo sáu người, chỉ có hai người coi như nghe lời, đáng tiếc quá đần."

Lâm Tịch nhìn Morrison một chút, muốn nói MMP lại dừng.

Không nghe lời ngươi chán ghét, nghe lời ngươi lại chê đần, ta có thể mời ngươi đi chết trước được không?

"Lãnh đạo, chúng tôi thật vất vả phát hiện tung tích những Huyết tộc này, câu cá thành công, kết quả anh lại muốn chúng tôi chạy trốn là có ý gì? Tôi đây đi quán bar mỗi ngày còn có ý nghĩa sao?" A Lê hỏi.

Đúng vậy, mỗi ngày muốn chúng tôi tiêu tiền đi quán bar câu cá, khó khăn lắm cá mới mắc câu, thế mà muốn chạy trốn, lãnh đạo rốt cuộc có ý gì?

Morrison tà mị cười một tiếng, Lâm Tịch và A Lê ác hàn một hồi, quá dầu mỡ quá dầu mỡ.

"Hai người cảm thấy mình thật sự là đang câu cá sao? Làm sao biết không phải là người khác đang câu các người?"

* * *

* * *

"Eugene, vì sao nhất định phải chờ đến đêm trăng tròn tháng này? Em thật sự đợi không được, em muốn hiện tại liền.." Giọng nữ thở gấp kết thúc bên trong âm thanh "Chậc chậc" khiến người khả nghi.

Thật lâu, một giọng nam trầm thấp mà tràn ngập từ tính nói: "Em phải nghe lời, chỉ có vào lúc đó tiến hành nghi lễ thần thánh này, em mới là Công tước phu nhân kinh tài tuyệt diễm nhất trong toàn bộ Huyết tộc. Đến lúc đó toàn bộ thế giới đều sẽ run rẩy vì em, kiên nhẫn một chút, bảo bối, cũng sắp rồi, lúc đó.."

Giọng nam càng ngày càng trầm thấp, càng ngày càng trầm thấp, mấy chữ cuối cùng gần như nghe không được: "Chúng ta chờ đợi thời khắc ngàn năm."

"Eugene, anh đang nói cái gì?" Cô gái yêu kiều hỏi.

"Ta nói ta cũng hận không thể lập tức có được em, nhưng mà bảo bối, chỉ có thợ săn có kiên nhẫn nhất mới có thể chờ đợi được con mồi ngon nhất, không phải sao?"

Giọng nam trầm thấp lại vang lên. Cô gái dường như cực kỳ yêu giọng nói này của anh ta, liên tiếp hôn lên gương mặt của anh ta: "Đúng, em là con mồi ngon nhất của anh, em vẫn luôn đang đợi anh bắt em trở về, trân ái vĩnh sinh."

Cô gái cảm thấy chuyện lãng mạn nhất trên thế giới này, tuyệt đối không phải "Cùng người chậm rãi già đi," mà là có được mỹ nam, biệt thự xa hoa, có tiền tài vô tận tiêu xài vĩnh viễn, sau đó cùng người cùng nhau vĩnh viễn bất lão.

"Đúng vậy, em là lễ vật tuyệt vời nhất thế giới này ban cho ta, ta làm tất cả mọi việc cũng là vì có được em!" Eugene giống như hôn một bảo vật trân quý hiếm thấy nhẹ nhàng dùng đôi môi đỏ thắm như máu chạm vào vành tai trắng noãn của cô ta, khiến toàn thân cô gái run rẩy một hồi.

"Chủ nhân, chúng ta lại bắt được hai người."

Eugene lộ vẻ khen ngợi: "Rất tốt, thời gian vẫn kịp, cứ việc chậm rãi bắt. Chỉ cần trong vòng mười ngày gom đủ nhân số là được."

"Vâng, đáng tiếc trấn Phượng Hoàng bên kia vẫn luôn quấy rối, Anderson đáng chết.."

"Bain, ngươi hoàn toàn không cần như thế, mười ngày sau, tên đó sẽ quỳ xuống dưới chân của chúng ta, lúc đó, đừng nói trấn Phượng Hoàng, toàn bộ thế giới này, đều là bãi săn của chúng ta." Eugene vừa nghĩ tới thời khắc khiến huyết mạch sôi sục kia, đều cảm thấy trái tim nhảy nhanh hơn một chút, nghe vật kia đang nhảy lên "Thình thịch" trong lồng ngực của mình, một cảm giác khát máu đang lặng lẽ sinh sôi.

Hầu kết gợi cảm của anh ta giật giật, con ngươi vàng tím nhìn chằm chằm động mạch hoạt bát nhảy nhót trên cổ cô gái trong ngực, không được, không được, cực phẩm đưa tới cửa này không thuộc về anh ta..

Con ngươi dần dần chuyển qua đối mặt với cô gái kia: "Bảo bối, em cần phải trở về, đừng để bọn họ nghi ngờ em, ngoan nào."

Nghiêng đầu đi, anh ta phân phó đối với cửa ra vào: "Aggreko, đưa bảo bối của ta trở về."

Cô gái không muốn xa rời vứt cho anh ta một nụ hôn gió, ngoan ngoãn theo Aggreko đi ra ngoài.

Mà Eugene thì đứng lên dạo bước đi về phía căn phòng trong cùng kia.

Trong quần áo tuyết trắng, quần tây phẳng phiu bọc lấy hai chân thon dài, thiếu nữ hoảng hốt trông thấy một gương mặt điên đảo chúng sinh, nho nhã lễ độ nói với cô ta: "Cô gái xinh đẹp, ta muốn cho ngươi một nụ hôn sâu, tiêu hồn đến mức khiến ngươi quên cả thở.."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play