Lâm Tịch đợi một hồi, Morrison chỉ dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô, nhưngvẫn luôn trầm mặc không nói.

Lâm Tịch ngẩng đầu nghi ngờ nhìn vị lãnh đạo này, cảm giác trong ánh mắt của Morrison dường như chứa một tia cười nhạt.

Có ý gì, lưu cô lại lại không nói lời nào.

Morrison bỗng nhiên lật tay, ít nhất gần năm vạn đồng xuất hiện ở trước mặt cô.

"Xét thấy tình huống đội hai người tương đối đặc thù, chiếu cố ngoài định mức một chút, cầm lấy dùng đi."

Lâm Tịch hơi ngẩn ra.

Lúc nói tự mình giải quyết kinh phí, lời nói còn văng vẳng bên tai, hiện giờ là sao đây?

Chẳng lẽ vị lãnh đạo này đang nghẹn đại chiêu gì?

Vị này tối thiểu là người chấp hành cao cấp, Lâm Tịch hơi sợ hãi: "Ây.. Không cần, tôi.. Cũng chỉ nói như vậy, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho tổ chức, có thể tự mình giải quyết sẽ tận lực tự mình giải quyết.."

"Leng keng" một tiếng, một sợi dây chuyền tinh xảo bằng bạc rơi xuống trên mặt bàn, Morrison lạnh giọng nói: "Cái này cũng cầm lấy đi, nhớ rõ đeo ở trên người, tôi luôn cảm thấy tử khí này rất không tầm thường."

Lâm Tịch triệt để hóa đá, lãnh đạo đại nhân có ý gì vậy?

Vì cái lông gì đã đưa tiền lại tặng đồ?

Lão tử như hoa như ngọc, mập mà không ngán, chẳng lẽ người này coi trọng lão tử rồi?

"Cô còn có việc sao?" Sắc mặt Morrison đột nhiên âm trầm hỏi.

"Không có.. Không có việc gì." Lâm Tịch nhìn gương mặt này của Morrison cảm thấy rất có thể là bị vạch trần tâm sự, nên thẹn quá thành giận.

Morrison lại nói: "Không có chuyện gì còn không cầm đồ vật đi nhanh lên, chẳng lẽ còn chờ tôi đưa cô trở về?"

Ồ, đồ vật nhỏ ngạo kiều!

Theo một tiếng "Vù," một đống tiền lớn và dây chuyền bằng bạc trên bàn cùng nhau biến mất.

Trên khuôn mặt vốn âm trầm của Morrison đột nhiên xuất hiện một tia cười nhạt, trong miệng tự mình lẩm bẩm: "Vẫn là tính tình lấn yếu sợ mạnh, mượn gió bẻ măng như vậy."

"Cái gì cái gì cái gì?" A Lê dùng liên tiếp "Cái gì" bày tỏ cô ấy vô cùng kinh ngạc.

"Chẳng lẽ lãnh đạo thật sự coi trọng cô? Anh ta hẳn là thích kiểu con gái thô to như heo này của cô?" A Lê cũng là trăm mối vẫn không có cách giải.

Cút đi!

Cô mới thô to, cả nhà cô đều thô to.

Lâm Tịch: Thỉnh thoảng chứng phiền muộn nóng nảy phát tác, trong lúc đó người sống chớ quấy rầy, người quen chớ tìm.

Kế tiếp tất nhiên phải nghe theo lãnh đạo an bài, ngoan ngoãn đi quán bar tại trấn Phượng Hoàng tiếp tục ngâm nước.

Lúc này Lâm Tịch mới hậu tri hậu giác nhớ tới, có lẽ lãnh đạo cũng bởi vì điều này mới cho mình kinh phí hoạt động, dù sao cô cũng không thể mang theo xe thức ăn nhanh cùng nhau di dân đến trấn Phượng Hoàng.

Nguồn kinh tế không có, rượu lại nhất định phải uống, cho nên lãnh đạo liền chi kinh phí chứ sao.

Tự bản thân giải thích như vậy, Lâm Tịch lập tức cảm thấy hành vi của Morrison đều có thể nói thông được.

Về phần dây chuyền, Lâm Tịch dùng tinh thần lực quét qua.. Không có phát hiện bất luận cái gì không ổn.

A Lê đoạt lại một phen: "Chút tinh thần lực này của cô vẫn nên tiết kiệm đi."

Sau một lúc lâu, A Lê kỳ quái "Ồ" một tiếng: "Lâm Tịch, tôi hoài nghi ông chú kia thật sự coi trọng cô."

Cái gì?

"Cái dây chuyền này cô mang theo đi, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Tôi đoán lãnh đạo có khả năng biết chút gì đó, phía trên dây chuyền này có tác dụng khắc chế vật âm tà hoặc là giống loài hệ bất tử, hơn nữa.."

Như vậy thật sự có chút vượt quá dự đoán của Lâm Tịch, chẳng lẽ lãnh đạo thật ra là người mặt lạnh tim nóng, chanh chua tâm ngọt?

"Hơn nữa phía trên còn có một tia thần thức của anh ta, một khi cô xảy ra nguy hiểm sẽ tự động công kích người có ý đồ thương tổn cô. Không ngờ khẩu vị lãnh đạo nặng như vậy, chẳng lẽ loli đáng yêu như tôi không phải đồ ăn của anh ta?" Thiếu nữ xinh đẹp cảm thấy có chút mất mặt, thế mà lại thua một bà mập.

A Lê quay đầu nhìn kỹ Lâm Tịch: "Cô đã làm chuyện gì khó lường cấu kết anh ta rồi?"

"Tôi mẹ nó cũng muốn biết đây này, lão tử ngoại trừ từng yêu cầu anh ta đòi tiền một lần còn chưa được, cũng không có nói thêm với anh ta một câu nào, âm trầm, cảm giác so với không gian của lão tử còn lạnh hơn."

Trấn Phượng Hoàng cách trấn Roger cũng không quá xa, chỉ có hơn một trăm dặm lộ trình, bởi vì sắc trời đã không còn sớm, hai người quyết định gọi tắc xi đi.

Trên đường đi bình an, mắt thấy sắp đến trấn Phượng Hoàng, đột nhiên không biết từ chỗ nào rầm rầm bay ra một đám dơi.

Vào lúc chạng vạng tối, có dơi bay qua vốn không có gì ngạc nhiên, nhưng vấn đề là đám dơi này tối thiểu có gần trăm con, Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới loài dơi hút máu đáng sợ kia, không khỏi phát lạnh trong lòng.

Lấy bản lãnh trước mắt của cô, nếu như hơn một trăm con này thật sự là dơi hút máu, đoán chừng cô chỉ có thể là người đưa đồ ăn.

Khi hơn một trăm con dơi kia đột nhiên đổ ập xuống chỗ bọn họ, lái xe quả quyết đóng lại toàn bộ cửa sổ, nhưng vẫn có hai con bay vào, trực tiếp bổ nhào qua chỗ lái xe và A Lê.

Mà những con bên ngoài thì vây quanh toàn bộ chiếc xe.

Giờ phút này nhất định phải bảo vệ người tài xế này, Lâm Tịch ra tay như điện, trong nháy mắt dao găm "Mũi nhọn" đã chém vào con dơi kia, giội lái xe một mặt máu, anh ta sợ đến mức suýt chút nữa giữ không được tay lái.

Mà A Lê ngầu hơn nhiều, vậy mà trực tiếp dùng ngón cái kẹp lấy ngón giữa, tiện tay bắn ra, con dơi kia liền kêu thảm rơi xuống trên ghế ngồi.

Tài xế này cũng cực kỳ già đời, mặc dù bởi vì hoảng sợ mà hô hấp nặng nề, nhưng dưới tay lại không chần chờ chút nào, trực tiếp đạp mạnh cần ga, dồn sức đụng vào đám dơi vây xung uanh, rất nhanh đã xông ra khỏi vòng vây.

Sóng siêu âm của dơi không phát huy được tác dụng khi vượt qua trăm mét.

Sau khi tiến vào trấn Phượng Hoàng, ba người hoảng hồn hơi bình tĩnh lại, nhìn xem đằng sau cũng không có truy binh gì, chẳng qua thiết bị chắn gió bằng thủy tinh mang theo vết máu loang lổ còn có xương cốt gãy nát dính ở phía trên, trông thấy mà giật mình.

Lâm Tịch nhớ rõ có vẻ như khứu giác dơi hút máu tương đối phát triển, mà xem dáng vẻ hai con dơi thấy người liền nhào vào kia, rất có thể là dơi hút máu.

Thế là Lâm Tịch cho lái xe một ít tiền ngoài định mức, để anh ta tranh thủ tìm một nơi rửa sạch sẽ chiếc xe này, lái xe cũng không chịu lấy tiền, nói là Lâm Tịch cứu anh ta, sao có thể thu tiền cứu mạng của ân nhân chứ, chẳng những không thu, còn muốn trả toàn bộ tiền xe trước đó.

Bàn tay lái xe còn đang run rẩy, chắc hẳn cũng bị dọa đến phát sợ đi.

Lâm Tịch đem những số tiền kia nhét lại cho lái xe, muốn anh ta nhất định phải đem chiếc xe rửa sạch sẽ, tốt nhất lựa chọn đường khác trở về.

Lái xe thiên ân vạn tạ thu tiền, đi tìm chỗ rửa xe.

Lâm Tịch và A Lê thì tìm một khách sạn gần đó vào ở.

A Lê vẫn luôn không nói gì.

Lâm Tịch cũng không có đi quấy rầy cô ấy, nhìn ra được A Lê đang suy tư gì đó.

Đợi đến khi hai người đều tắm xong, ăn chút gì đó đơn giản do Lâm Tịch đã cất vào trong không gian trước đó.

Hiện tại Lâm Tịch cực kỳ biết ơn vì A Lê đã dự kiến trước, mua đều là mì tôm sống, lương khô và đồ vật đóng gói hút chân không. Dù sao lúc lấy ra có thể đông lạnh đều đông lạnh toàn bộ, Lâm Tịch đặt đồ vật một hồi, sau đó mang theo đồ vật đóng gói dùng nước nóng ngâm một chút, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng nhét đầy bao tử.

"Quả nhiên anh ta biết gì đó. Nhưng vì sao lại không trực tiếp nói với mọi người? Chỉ cho một mình cô dây chuyền dùng để bảo mệnh, làm một lãnh đạo, anh ta như vậy là có ý gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play