Ngọc Phật đã bị khóa vào phòng kho, An Ngưng Tuyết ấm ức không vui trở về Thần An Điện của mình.

Thảo nào ngốc tử Lãnh Ký Du này không lấy được niềm vui của Hoàng đế, cũng đấu không lại Trình Uyển Thu, không biết nhìn sắc mặt không nói, ngay cả người ta nói thật hay nói dối cũng không phân biệt được.

Đại gia, nàng ta chỉ là thuận miệng nói, Lãnh Ký Du thế mà cho là thật, mẹ nó đúng là ngớ ngẩn!

Có biết cái gì gọi là lời khách sáo hay không?

Nghĩ đến chính mình vì diễn thật một chút, thuận miệng nói một câu liền làm hại chính mình tổn thất khối ngọc Phật này, trái tim An Ngưng Tuyết đau đến giật giật.

Có nhiều thứ vẫn luôn không chiếm được, sau khi nhận được lại trơ mắt mất đi, mặc dù kết cục giống nhau, tâm tình lại rất khác nhau.

An Ngưng Tuyết sẽ không tự trách bản thân, nàng ta sẽ chỉ mắng ngốc tử Lãnh Ký Du không hiểu tiếng người này vô số lần ở trong lòng, đáng đời ngươi bị Hoàng đế đùa giỡn.

Hôm sau, Lâm Tịch quả nhiên đến Phúc Hi cung của Trình Uyển Thu.

Mặc dù nàng hoàn toàn có thể vô thanh vô tức đem ngọc Phật chiếm làm của riêng, nhưng hôm qua mượn cớ đòi lại ngọc Phật trả lại cho Trình Uyển Thu, tạm thời nàng còn không muốn khiến cho An Ngưng Tuyết nghi ngờ thân phận của mình hoặc là cảm thấy mình đang đối nghịch với nàng ta.

Hệ thống kia coi trọng ngọc Phật này như thế, có nghĩa năng lượng ẩn chứa bên trong tuyệt không phải bình thường có thể so sánh.

Mà nàng lấy danh nghĩa trả lại cho Trình Uyển Thu cuối cùng lại lấy được ngọc Phật, như vậy không thể nào biện minh với biểu tỷ, người mà bản thân mình móc tim móc phổi chiếu cố. Chi tiết không nhỏ, trước khi chính mình chưa lớn mạnh, nàng vẫn nên âm thầm núp ở phía sau chọc ngoáy người ta tương đối thoải mái.

Trong hậu cung này, trước mắt cũng không có Hoàng hậu, đại boss chính là Quý phi Trình Uyển Thu, trước mắt là người tạm thời quản lý toàn bộ hậu cung, mà điều này cũng vừa lúc cho nàng ta tham vọng thống lĩnh hậu cung.

Vốn dĩ Thục phi Lãnh Ký Du cùng quản lý với nàng ta.

Trình Uyển Thu tự cho rằng thân phận mình chính là quý nữ do gia đình quyền quý tỉ mỉ bồi dưỡng ra, chướng mắt Lãnh gia xuất thân quê mùa.

Mà Lãnh Ký Du xuất thân võ tướng quý tộc mới, nền tảng quả thật kém không ít.

Quản lý một thời gian ngắn bị rất nhiều phi tần lên án, lại thêm đoạn thời gian trước vì thay An Ngưng Tuyết ra mặt, miệng không biết chừng mực phạm vào kiêng kị, trực tiếp bị thu hồi quyền lợi cùng người quản lý lục cung.

Chuyện này khiến đám người nói chuyện say sưa một thời gian dài.

Vốn cho rằng Lãnh Ký Du như vậy sẽ thất sủng, không ngờ thời gian kế tiếp Hoàng đế liên tục sủng hạnh nàng ba ngày, chống lưng cho nàng, đám người cũng không còn dám nói năng bừa bãi sau lưng.

Mặc kệ nói thế nào, bây giờ dựa theo quyền lợi tới nói, Trình Uyển Thu lớn nhất, dựa theo sủng ái của Hoàng đế tới nói, thì là Lãnh Ký Du đứng thứ nhất.

Đương kim Hoàng đế lấy tuổi tác còn trẻ làm lý do từ chối lần nữa tuyển tú nữ vào cung, bởi vậy cũng không có nhiều phi tần trong hậu cung, bốn phi cũng chỉ phong hai người.

Ngày thường Lãnh Ký Du và Trình Uyển Thu vẫn luôn đấu võ đài, ở vào trạng thái Vương không thấy Vương, hôm nay cũng không biết sợi gân nào của Thục phi nương nương nối sai, thế mà xuất hiện ở bên trong Phúc Hi cung.

Trên mặt các tần phi bất động thanh sắc, trong lòng lại nở hoa.

Sáng sớm đã chạy đến, đoán chừng là bởi vì hôm qua bị vả miệng, đến tìm Quý phi nương nương kiếm chuyện.

Nào biết hành vi kế tiếp của Lãnh Ký Du lại khiến cho đám người chờ xem kịch vui cảm thấy bọn họ có khả năng đi nhầm studio.

Thục phi nương nương quy củ làm lễ với Trình Quý phi, sau đó tiếp nhận đám người làm lễ, sau khi bình yên ngồi xuống, thế mà nói xin lỗi Trình quý phi.

"Vốn là muội muội đường đột, không biết Hoàng Thượng đã đưa khối ngọc Phật kia cho tỷ tỷ trước. Hôm qua biểu tỷ đến trong cung ta, thuận tiện mang khối ngọc Phật kia cho ta, Ký Du liền nghĩ nên đưa cho tỷ tỷ mới đúng." Lâm Tịch tỏ vẻ vô cùng thành khẩn.

Những những gì nàng nói ra lại khiến cho An Ngưng Tuyết ở đằng sau đen mặt, cái gì gọi là ta mang đến cho ngươi, rõ ràng là ngươi đến chỗ ta đoạt được không hả?

Vẻ mặt dương dương đắc ý của Trình Quý phi gần như không thể che giấu.

Người này, chính là thiếu đánh, đánh một trận liền hiểu chuyện, một trận không được thì hai trận.

"Hôm qua cũng là người làm tỷ tỷ này hơi quá phận, cũng xin lỗi muội muội, nếu muội muội cảm thấy ngọc Phật kia tốt, tạm thời lưu lại thưởng thức đi."

Công phu bên ngoài ai cũng biết làm, trong hậu cung chơi chính là dạng khẩu thị tâm phi này, coi như trong lòng hận không thể cầm một khẩu AK47 "Đùng đùng" giết chết ngươi, trên mặt cũng vẫn cười hì hì như cũ.

Nghe Trình Quý phi không hề có thành ý khiêm nhường, Lâm Tịch lập tức tươi cười rạng rỡ: "Ta biết ngay tỷ tỷ sẽ không phạt ta bởi vì một khối ngọc Phật, nếu đã như vậy ta đây từ chối thì bất kính, chủ yếu là Ký Du cảm thấy chất ngọc của ngọc Phật này có mấy khối tì vết, thực sự không xứng với người tinh điêu ngọc trác như tỷ tỷ."

Con mẹ nó!

Nụ cười của Trình Quý phi lập tức cứng ở trên mặt, hơn nữa bắt đầu nhanh chóng rạn nứt.

Vì cái lông gì không dựa theo kịch bản?

Không phải ngươi cho ta, ta khiêm nhượng, ngươi kiên trì một hai phải cho ta, ta khiêm nhượng một chút nữa, ngươi chết sống nhất định phải cho, sau khi thỏa thích thể hiện tình tỷ muội nhựa plastic trong hậu cung chúng ta, ta cố mà làm mới nhận lấy sao?

Điều này cũng giống như cùng một chỗ với phái nam, ôm, kabedon, vội vàng cởi cho nhau, hai người cùng thở hổn hển, sau khi thẳng thắn với nhau, đối phương rút điện thoại từ dưới gối bắt đầu chơi vương giả khiến người giận sôi.

Thục phi, ngươi ngay thẳng như vậy sẽ không có bằng hữu biết không?

Hôm qua bị kịch bản tương tự, An Ngưng Tuyết nhìn vẻ mặt như ăn phải phân của Trình Uyển Thu, không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.

Trong nháy mắt tâm tình trở nên không tốt, Quý phi nương nương lấy lý do cung vụ bận rộn, đuổi nhóm oanh oanh yến yến ra khỏi cung, Lâm Tịch thản nhiên trở về Dục Tú cung của mình.

Ngọc Phật ấy hả, để ở đâu cũng không an toàn bằng chỗ này của nàng.

Hoàng đế nghe nói Lãnh Ký Du vậy mà đi xin lỗi Trình Quý phi, hơn nữa chủ động muốn giao ra ngọc Phật, lập tức có cảm giác không ổn.

Để bọn thái giám giúp đỡ che giấu, lặng lẽ đến Thần An Điện tìm An Ngưng Tuyết tìm hiểu tình huống.

An Ngưng Tuyết đem hết tất cả vốn liếng, thuận lợi dụ dỗ Hoàng đế lên giường tìm hiểu, đến một trận tuyên dâm giữa ban ngày, thành công hấp thu được một tia long khí.

An Ngưng Tuyết lặng lẽ hỏi hệ thống, sau khi bạch bạch bạch có thể giải khóa kỹ năng kia sao?

Hệ thống một mặt ghét bỏ, chút năng lượng như vậy làm sao có thể so với ngọc Phật kia? Cho dù khiến Hoàng đế mệt đến tinh tẫn nhân vong cũng gom không đủ.

An Ngưng Tuyết nghe xong, tâm tình càng thêm không tốt, thế là thừa dịp lưỡng tình lưu luyến, thời khắc thân mật cùng nhau, ủy ủy khuất khuất lải nhải với Hoàng đế về lần đầu tiên đã nhìn trúng ngọc Phật kia như thế nào, sau đó sùng bái, khao khát nhìn qua Hoàng Thượng, bắt đầu tấn công bằng ánh mắt.

Sở Dịch cúi đầu trầm tư thật lâu, vẫn là từ chối.

Trông thấy vẻ thất vọng trên mặt An Ngưng Tuyết, Sở Dịch duỗi bàn tay ra, kéo nàng ta vào lòng: "Ngưng Nhi, ngươi phải nghe lời, chẳng phải ngươi nói cho Trẫm hoặc là hung ác hoặc là nhẫn nhịn sao? Bây giờ lực lượng của chúng ta quá yếu, đành phải nhẫn nại."

An Ngưng Tuyết hiểu chuyện gật đầu.

Nhưng thật sự không cam lòng!

Nhất là sau khi nghe hệ thống nói ngọc Phật kia ẩn chứa năng lượng rất lớn, nàng ta hoàn toàn không thể bình tĩnh.

Trông thấy vẻ mặt An Ngưng Tuyết, Sở Dịch cũng cảm thấy buồn bực, hắn nện một quyền thật mạnh vào đầu giường, hai tròng mắt bắn ra tia sáng âm lãnh, đến khi nào vị đế vương như hắn ta mới có thể ngẩng đầu ưỡn ngực ở trước mặt thần tử, chính thức có được uy nghiêm của Thiên gia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play