Lâm Tịch quay đầu lại, chỉ thấy một người xuất hiện từ lúc nào không rõ, một chiếc áo dài Việt Nam dài đến đầu gối cộng thêm một chiếc quần ống rộng, loại vải giống như lụa mà không phải lụa, màu xám nhạt mang theo hoa văn chìm màu bạc, trên chân mang một đôi dép lào, toàn thân đầy vẻ lười biếng không nói nên lời, đang nghiêng người dựa vào cửa, mặt không biểu cảm nhìn qua bọn họ.

Đây chính là Ngự Tử Ly, danh xưng một trong ba người đứng đầu Diệu Huyền?

A Lê có thể đi cửa sau trực tiếp làm xã đạo tất cả đều là bởi vì một câu nói của người này?

Người này có làn da cực trắng, như một món đồ sứ trắng, sáng bóng mà ẩn chứa màu mè, ngũ quan hình dáng rõ ràng, như người lai Châu Á và Bắc Âu.

Ba trăm sáu mươi độ từ trên xuống dưới, từ trái đến phải, từ trước đến sau, không góc chết.

Muốn nói Lâm Tịch trà trộn vào không ít thế giới, cũng đã gặp rất nhiều người long phượng, nhưng có vẻ như ở trước mặt Ngự Tử Ly, đều phải thấp hơn anh ta một đầu.

Lâm Tịch cúi đầu xuống nhìn đôi dép lào được cố định bằng gấm màu bạc chỉ dày cỡ hai ngón tay cái, đôi chân thật đẹp, quả thực nhìn còn đẹp hơn mặt anh ta.

Lâm Tịch nhìn chằm chằm đôi chân kia, đúng là thích thể hiện, chẳng trách muốn mang loại giày lộ liễu như dép lào, chỉ có chân ngươi đẹp mắt?

"Ngự Chưởng tôn." Vân Mộng La mở miệng trước, đôi mắt trong suốt, dịu dàng ướt át.

Lâm Tịch đều phải huýt sáo, đại mỹ nữ tuyệt sắc nhìn chằm chằm, ai chịu nổi?

Ngự Tử Ly giống như không nghe thấy, giọng nói như ngọc thạch đánh nhau: "Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu như cô lại gây sự nữa, tôi có thể sẽ khống chế không nổi đem cô ném ra bên ngoài."

Một tiếng giống như cười mà không phải cười hừ nhẹ xuất ra từ trong miệng Vân Mộng La, cô ta đưa tay vén sợi tóc màu nâu sẫm rơi trên trán, trên mặt tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

"Ai mà thèm ở lại nơi này của anh? Bì Bì Tôm, chúng ta đi, nơi đây không lưu gia, tự có nơi lưu gia."

Móng thịt của A Lê giữ chặt Lâm Tịch: "Là hai người bọn họ nói cho cô biết tôi ở đây sao? Đi, tới nhà cô trước, mẹ nó, lão tử dẫn cô đi lưu lạc!"

Lâm Tịch đen mặt, lão tử là Bì Bì Tôm?

Kết quả đi tới cửa, Lâm Tịch suýt chút nữa đụng vào một bức tường thịt, áo dài màu xám tro, một cơn gió mạnh mẽ đập vào mặt.

"Rời đi có thể, cấp bậc về không." Rõ ràng giọng nói rất êm tai, nói ra lại khiến cho người rất muốn bóp chết anh ta.

Mẹ nó, về không còn định vị như thế nào? Làm sao mang theo ba đứa ngốc đi lưu lạc?

A Lê trợn trắng mắt.

"Loại người không tuân thủ quy tắc của xã khu giống như các người, nên bị Ngự Chưởng tôn xóa sổ."

Giọng nói trong veo mà lạnh lùng của Vân Mộng La lại vang lên, nhỏ giọng nói: "Cho rằng xã khu là nhà các người mở? Sao các người không lên trời, sóng vai cùng mặt trời luôn đi?"

"Vậy sao cô không xuống nước, cùng con rùa miệng đối miệng luôn đi?" A Lê oán giận.

Lâm Tịch cảm giác được ánh mắt sáng rực của Ngự Tử Ly nhìn chằm chằm vào mình, khiến cô bỗng cảm thấy ngứa toàn thân, như muốn phát điên.

"Trở về làm nhiệm vụ, còn dám tới đây náo loạn, trực tiếp về không." Giọng nói lười biếng của Ngự Tử Ly vang lên, lại mang theo sát khí, ai cũng sẽ không hoài nghi trong một giây sau anh ta lập tức có thể xé xác hai người đau đầu này thành cặn bã.

Vân Mộng La lấy tay che miệng: "Ha ha, đáng đời!"

"Ồn ào, cô cũng giống vậy!" Ngự Tử Ly vẫn như cũ nhìn chằm chằm Lâm Tịch, nhưng ai cũng biết người anh ta nói chính là Vân Mộng La.

Nụ cười của Vân Mộng La lập tức đóng băng ở trên mặt.

"Xem ra các người đều rất rảnh rỗi, chờ trở về lĩnh thế giới nhiệm vụ đi." Ngự Tử Ly nói xong, quay người mà đi, một bước, hai bước, đến bước thứ ba cả người tựa như đột nhiên dung nhập vào trong không khí, biến mất không thấy gì nữa.

A Lê cười đến không tim không phổi: "Quả nhiên là Ngự ba bước trong truyền thuyết, một, hai, ba, vù! Ha ha!"

A em gái ngươi, hiện tại chúng ta làm sao xử lý?

Lâm Tịch dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn A Lê.

A Lê đoàng đến trước mặt Vân Mộng La: "Tự quyết định hồi lâu, người ta đều không thèm để ý tới cô? Lần trò chuyện thứ n, thất bại!"

"Cô!" Vân Mộng La tức giận đến nghiến chặt hàm răng, xem ra cô ta vẫn quá nhân từ, hẳn là nên khiến tất cả nhiệm vụ của mấy tên lính tôm tướng cua dưới tay cô ta đều thất bại! Đợi đến ba người này đều chết hết, cô ta lại ngã về đạo sư sơ cấp, nhìn cô ta còn đắc ý được không?

Vân Mộng La hung tợn nghĩ đến, vừa liên lạc người nào đó trong cột bạn tốt, vừa ném cho A Lê một ánh mắt âm trầm, chờ xem đi!

Thấy hai nhân vật chọc không nổi đều đi ra ngoài, người phụ trách nơi quản lý phân công thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi cho đỡ sợ một chút, kết quả nhận được một thông báo: "Vì ban thưởng ngài chấp pháp theo lẽ công bằng, có thể tạm thời dừng lại công việc trong tay, đến thế giới nhiệm vụ nghỉ ngơi."

Đậu má!

Người phụ trách lập tức vô cùng oán niệm, thế giới nhiệm vụ, hơn nữa thế mà phân công cho anh ta ba cái liên tục!

Anh ta liếc nhìn câu "Ban thưởng ngài chấp pháp theo lẽ công bằng" kia, nước mắt giàn giụa: Chưởng tôn đại nhân, ngài xác định đây là ban thưởng? Thế giới nhiệm vụ sẽ chết người đấy được không?

Giờ khắc này anh ta quyết định, nếu qua ba lần nhiệm vụ "Nghỉ phép" anh ta may mắn không chết trở về, tuyệt đối phải chống đỡ được áp lực của Khu trưởng, kiên quyết không thể lại nghe lời nói của Vân hồ ly.

Xem ra quả trứng kia quả thật là được Chưởng tôn bảo bọc, về sau anh ta phải chiếu cố thỏa đáng một chút.

Lúc Lâm Tịch và A Lê xuất hiện trong phòng khách, Thi Khanh đang xoay quanh trên mặt đất, tiểu lục quang đã có chút ngưng thực bắn tới bắn lui, rất có phong thái của A Lê.

Chu Hiểu Lan vừa thấy hai người trở về, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Hai người trở lại rồi, chuyện đã giải quyết sao?"

A Lê bĩu môi, chuyện cứ như vậy đi.

Chờ lão tử trưởng thành, chuyện đầu tiên chính là đem Ngự Tử Ly lột sạch ném ra bên ngoài, để đám nữ lưu manh trong xã khu ăn mặn một bữa, xem anh ta còn dám giúp đỡ hồ ly lẳng lơ bắt nạt cô hay không.

Giống như biết cô đang suy nghĩ cái gì, A Lê đột nhiên nhận được một thông báo: Bạn nhận được một thế giới nhiệm vụ, xin mau chóng nhận lấy rồi hoàn thành.

Mẹ ơi!

Đôi mắt A Lê lập tức sáng như tuyết, rốt cuộc có thể đi làm thế giới nhiệm vụ, thật tốt!

Lâm Tịch hỏi A Lê rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Nhận được thế giới nhiệm vụ, A Lê vui mừng quá đỗi, vẫn luôn đoàng đến đoàng đi trong phòng khách, Thi Khanh nho nhỏ ỏn à ỏn ẻn: "A Lê, cô đừng nhảy nữa, người ta đau đầu quá!"

Hóa ra, lần này nhiệm vụ của Lâm Tịch được người ủy thác đánh giá là cực kỳ hoàn mỹ, mà cuối cùng xã khu cho đánh giá chính là hoàn mỹ, khiến cho A Lê vô cùng phẫn nộ chính là, thế mà còn tịch thu một cái huân chương.

Lâm Tịch nghe xong cũng vô cùng phiền muộn, huân chương khó lấy cỡ nào cô là người thấu hiểu rất rõ.

Làm nhiều nhiệm vụ như vậy, cô chỉ nhận được một cái << Xích Lão >> từ nhiệm vụ của Lang vương Thác.

Chỉ cần nhiệm vụ không phán định thất bại, dù thấp cô đều có thể nhẫn nại, nhưng khấu trừ huân chương của cô thì có chút khiến cho người ta không thể tiếp nhận.

Lâm Tịch hỏi: "Lực ảnh hưởng của Vân hồ ly tại khu thứ năm lớn như vậy sao?"

A Lê hết sức khinh thường: "Quy tắc ngầm hiểu không? Ả đàn bà kia nhìn phong thái nữ thần cao lãnh vậy thôi, thật ra cho dù là một đầu heo có lợi cho cô ta, cô ta cũng sẽ không chút do dự nhào lên. Mặt hàng như vậy cũng dám mơ tưởng Ngự Tử Ly, nếu như Tử nhân yêu kia dám coi trọng hồ ly lẳng lơ, tôi sẽ đâm mù mắt anh ta."

Lâm Tịch nheo mắt nhìn A Lê một chút: "Cô thành thật khai báo, có phải là cô thầm mến người ta, người ta không chịu tiềm quy tắc với cô, mới oán khí trùng thiên như vậy hay không?"

A Lê chán nản, gào thét xông tới chỗ Lâm Tịch.

Chu Hiểu Lan và Thi Khanh vẫn luôn làm bối cảnh ở bên cạnh, yên lặng nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ nắm tay nhau, không nói nên lời.

Có hai tiền bối không đáng tin cậy như vậy, cảm giác tiền đồ hoàn toàn u ám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play