Mấy người thấy sắc mặt cô ta không tốt, còn tưởng rằng là vì không có tin tức của Tiểu Bảo. Kết quả vừa nhìn thấy Liêu Hà, Vương Vân khàn khàn cuống họng trực tiếp ngã vào trong ngực Liêu Hà, khàn cả giọng kêu khóc: "Mẹ, anh ấy không cần con nữa, không cần con nữa!"
Mặc dù cuống họng Vương Vân vẫn luôn tỉ mỉ điều dưỡng, có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng dù sao cũng không ôn nhu như nước, vừa mềm mại vừa nũng nịu giống lúc trước, mà là trở nên hơi khàn, bình thường nghe có vẻ phong tình của phụ nữ trưởng thành, nhưng một khi cao giọng nói chuyện, dây thanh quản lập tức như bay hơi phát ra tiếng "Tê tê."
Liêu Hà vỗ bàn một cái: "Nó dựa vào cái gì!"
Vương Vân che kín mặt, cô ta có thể nói cái gì? Có thể nói chuyện tại Hoàng Triều Chi Dạ đã bị Tào Dương lật ra sao? Có thể nói cô ta nói dối trong nhà vẫn luôn làm ăn bị người ta vạch trần tại chỗ sao? Cùng với năm vạn phí chia tay Tào Dương cho ở trong túi, cô ta cứ như vậy xám xịt trở về sao?
Vương Vân cho rằng đổi chỗ ở, đổi thân phận, cô ta lại tìm được Tào Dương, người có tướng mạo coi như là có gia thế giàu có, Vương Vân cảm thấy mặc dù đã từng ngã vào vũng bùn, nhưng trước khi người khác phát hiện ra, cô ta đã lần nữa giả làm chính mình, cô ta là một Vương Vân hoàn toàn mới, sau đó chính là một đường bằng phẳng.
Cô ta sai rồi, có một số việc sẽ như nô ấn, một khi in dấu lên, vĩnh viễn không có cách nào xóa bỏ..
Vương Vân đem chính mình nhốt trong phòng, ai cũng không muốn gặp.
Vương Tiểu Bảo, người đang được Vương gia đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không thấy, đang cùng Lâm Tịch chơi đùa với một đôi vợ chồng già trong công viên.
Hai vợ chồng Vương Kim Sơn và Liêu Hà không tính là khó coi, cũng tuyệt đối không thể nói đẹp mắt, nhưng hai đứa bé lại đều phi thường xinh đẹp, Vương Kiến cao lớn thẳng tắp, Vương Vân dung mạo thanh lệ, Vương Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ.
Đôi vợ chồng già đi cùng Lâm Tịch này, người chồng là một giáo sư đã về hưu của đại học H, năm trước trong một trận nổ ngoài ý muốn, trực tiếp cướp đi con trai con dâu và cháu trai nhỏ mới chào đời không lâu của ông ấy, bạn già bị đả kích quá lớn, cả ngày tinh thần hoảng hốt, lấy nước mắt rửa mặt.
Bọn họ quả thật nhận được một khoản bồi thường kếch xù, nhưng có làm được gì đâu? Tiền có thể mua về ba sinh mệnh sao?
Đôi vợ chồng già này nản lòng thoái chí đem tiền bồi thường quyên ra hơn phân nửa, mỗi ngày chỉ trồng hoa làm cỏ, thỉnh thoảng sẽ đăng ký đoàn lữ hành ra ngoài giải sầu, trò chuyện tiêu hao những năm tháng cuối đời.
Cực kì khéo, Đàm Tu Vĩ là học sinh của lão giáo sư, vào lúc nói chuyện phiếm với Lâm Tịch đã từng một lần nhắc đến chuyện của bọn họ.
Có đôi khi cũng không phải là cười trên nỗi đau của người khác, lúc này là vì cùng lúc mất đi thân nhân, ngươi lại phong hồi lộ chuyển tìm được con gái mất tích của mình, so sánh với nhau, ngươi sẽ cảm thấy chính mình như thế là được ông trời chiếu cố, sẽ càng trân quý phần hạnh phúc mất mà được lại này.
Đàm Tu Vĩ đã từng cảm khái mà nói, lão sư và sư mẫu thật sự là quá tịch mịch, bọn họ thậm chí đã từng muốn thử thụ tinh ống nghiệm, nhưng tuổi tác quá lớn, thể chất sư mẫu đã không thích hợp.
Vào lúc đó Lâm Tịch đã để ý, lặng lẽ ghi lại số điện thoại và địa chỉ của lão giáo sư.
Con trai và cháu trai của mình đã không còn, nhưng lại chưa trở nên hận đời, vẫn như cũ sẵn sàng dành tình yêu thương nhiều nhất có thể cho những người cực khổ khác, Lâm Tịch cảm thấy cực kỳ khó được.
Vương Tiểu Bảo vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, như một trang giấy trắng, người lớn chuẩn bị màu sắc gì nó sẽ vẽ ra màu sắc đó, dưới sự hun đúc của một đám cặn bã nhà họ Vương, Vương Tiểu Bảo coi như giáo dục thành công, cũng sẽ là lưu manh.
Trên thế giới tồn tại rất nhiều giống loài khác vốn là con người, có lợn con, sói con, gấu con, chim con vân vân, bọn họ vốn là con của con người, bởi vì buông xuống nhân thế không lâu dưới các loại cơ duyên xảo hợp liền bị những động vật hoang dã kia xem như con non của mình mà nuôi dưỡng, cuối cùng bị đồng hóa phát sinh dị biến, về cơ bản, bọn họ trở nên giống với những động vật nuôi dưỡng mình, Lâm Tịch nhớ rõ, trên mặt của bé gấu kia, thậm chí mọc cả lông dài.
Có thể thấy được vị trí tộc đàn và hoàn cảnh có ảnh hưởng rất lớn đối với con người.
Cho nên Lâm Tịch có lý do tin tưởng, một cặp người già thông thái rộng rãi như vậy, nếu như nguyện ý thu dưỡng, cuộc sống của Vương Tiểu Bảo sẽ không còn là bi kịch có thể đoán trước được nữa.
Trẻ con không có tội, bên trong danh sách nhiệm vụ của Lâm Tịch, cũng không có đứa bé Vương Tiểu Bảo này.
Một khi kế hoạch của cô tiến hành toàn diện, chờ đợi Vương gia, chính là cả nhà hủy diệt, sống không bằng chết.
Tuy nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người có đôi khi không bằng súc sinh, ai biết dưới sự cùng đường bí lối, người Vương gia sẽ làm ra chuyện gì? Lui một vạn bước mà nói, cho dù từ đầu đến cuối người Vương gia đều bảo bối Vương Tiểu Bảo, cả nhà đều trôi dạt khắp nơi, đến lúc ăn bữa trước không có bữa sau, cô không cảm thấy đứa bé này sẽ có kết quả gì tốt.
Trước đó Lâm Tịch đã câu thông với lão giáo sư, bọn họ rất vui lòng nuôi dưỡng đứa bé này.
Lâm Tịch trọn vẹn dùng năm ngày thời gian, dưới tiền đề không làm tổn thương đại não Vương Tiểu Bảo, sử dụng di thất, làm nó quên toàn bộ người Vương gia, chỉ mơ hồ lưu lại hình ảnh của mình.
Năm ngày sau, Vương Tiểu Bảo đã không còn vẻ kiêu ngạo ương ngạnh của tiểu bá vương, trở nên vô cùng ỷ lại Lâm Tịch.
Lâm Tịch mua cho cậu bé rất nhiều đồ chơi hỗ trợ phát triển trí tuệ, mỗi khi trời tối kể chuyện cổ tích cho cậu bé, cùng cậu bé xem bé heo Page.
Cục thịt nho nhỏ, mắt to đảo qua đảo lại, tiểu thiếu gia táo bạo bất thường trong trí nhớ Tiểu Thúy, bây giờ lôi kéo tay cô, gọi cô là chị Tiểu Khê.
Buổi sáng Lâm Tịch lười biếng, cậu bé này sẽ xách lỗ tai nhéo mũi: "Bảo Bảo đói bụng rồi, Bảo Bảo muốn ăn cơm."
Lâm Tịch cảm thấy đây coi như là một loại báo ứng đi, trước kia mỗi ngày cô đều gõ chậu bảo người Vương gia thức dậy nấu cơm cho mình ăn.
Kêu ăn bữa sáng thích hợp cho trẻ con, một ly sữa bò tươi, hai cuộn bánh khoai tím mềm dẻo, canh súp lơ nấu tôm tươi.
Cậu bé kia kêu lên: "Em muốn ăn khoai tây chiên, tôm chiên."
Trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng lóe ra vẻ khao khát.
Lâm Tịch lòng dạ cứng rắn: "Không thể, trẻ con ăn những thứ đó sẽ không cao, sẽ giống như bảy chú lùn, cho nên cuối cùng Công chúa Bạch Tuyết mới gả cho Vương tử, bởi vì một mình Vương tử cao bằng hai chú lùn."
"Ồ."
Miệng nhỏ mũm mĩm hồng hồng vểnh lên: "Vậy.. Ăn cái này sẽ cao sao?"
"Đương nhiên rồi, sẽ rất cao rất cao."
Sột sột, sột sột..
Ở trong điện thoại, Lâm Tịch đã nói thân phận của mình, nếu không vợ chồng lão giáo sư cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng cô.
Lâm Tịch vừa thấy mặt liền không ngừng réo lên ông nội bà nội, lão giáo sư còn đang hỏi đông hỏi tây, nhưng vợ lão giáo sư đã ôm lấy cậu bé kia, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cậu bé, không ngừng gọi cháu ngoan cháu ngoan.
"Bà nội, thật xin lỗi, chị Tiểu Khê nói, Bảo Bảo đi ra ngoài chơi bị lạc đường, Bảo Bảo trở về, nhưng Bảo Bảo lại quên mất bà rội." Một đôi tay nhỏ mũm mĩm không ngừng lau nước mắt cho bà lão.
Lão giáo sư trông thấy vẻ xấu hổ vậy mà xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ kia, trong lòng cũng lập tức mềm nhũn, đi tới ôm một cái hỏi Lâm Tịch: "Tiểu Khê, đứa bé này tên là gì?"
Lâm Tịch nói: "Cậu bé không nhớ rõ, cho nên, mời ngài cho một lần nữa đặt một cái tên khác, lại mang đi làm hộ khẩu trước đi."
Lão giáo sư họ Cao, thời điểm Cao Cảnh Hành sinh ra, Vương Tiểu Bảo đã biến mất ở trên thế giới này.
Người đều có tư tâm, lão giáo sư đi theo phương pháp học sinh của mình, Cao Cảnh Hành rất nhanh đã làm xong hộ khẩu.
Lâm Tịch chơi cùng đứa bé hai ngày để thích ứng hoàn cảnh, sau đó..
Đàm Tu Vĩ và Quyền Uyển Trinh từ trên trời giáng xuống đã đem cô truy nã quy án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT