Dù sao, người vẫn luôn chịu hành hạ là nàng ta, Nam Cung Cửu giống như không có bất kỳ tổn thất nào đi.
Sư Ninh Phỉ nhớ lại mỗi lần Nam Cung Cửu đặt nàng ta ở dưới thân, đều hung tợn hỏi rốt cuộc trong lòng nàng ta có ai.
Thậm chí có đôi khi sẽ ép hỏi nàng ta vấn đề rất xấu hổ, chẳng hạn như lúc Sở Khinh Hậu làm chuyện đó sẽ như thế nào, rất nhiều chi tiết, nếu như không nói sẽ đổi lấy động tác điên cuồng của hắn ta, gần như đang tàn phá.
Sư Ninh Phỉ gần như có loại ảo giác có một thanh đao đâm vào trong thân thể.
Giờ khắc này Sư Ninh Phỉ đột nhiên cực kỳ hoài niệm Sở Khinh Hậu.
Đúng vậy, Sở Khinh Hậu xưa nay sẽ không làm ra chuyện khiến nàng ta khó xử như vậy, ngoại trừ lần mang nàng ta trở về Hiên Duyệt Các, hầu như thời gian ở cùng một chỗ với Sở Khinh Hậu đều là hạnh phúc và vui sướng.
Cùng Nam Cung Cửu khi thì kịch liệt như lửa khi thì lạnh lẽo như băng, cảm giác Sở Khinh Hậu cho nàng ta giống như tướng mạo của hắn ta, ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn nho nhã.
Quả nhiên những điều nói trên tiểu thuyết ngôn tình đều đúng, nam nhân ôn hòa thích hợp làm lão công, nam nhân cá tính chỉ có thể làm tình nhân.
Giờ khắc này, lòng Sư Ninh Phỉ đột nhiên an định lại, trải qua khoảng thời gian sống không bằng chết này, nàng ta đã hoàn toàn hiểu rõ mình cần gì.
Nam nhân chân chính thích hợp đứng bên người nàng ta, cho tới bây giờ chỉ có Sở Khinh Hậu.
Sư Ninh Phỉ lại từ phòng khách chuyển về phòng mình, đồng thời nói với Nam Cung Cửu, hiện tại thân thể nàng ta đã chuyển tốt, vì dưỡng tốt thân thể, về sau nắm tay cả đời, giúp nhau trong lúc hoạn nạn, bọn họ vẫn nên tiết chế một chút để hai bên được lâu dài.
Cuối cùng Nam Cung Cửu cũng nhận được lời đồng ý của Sư Ninh Phỉ muốn cùng một chỗ với hắn ta, cũng là mở cờ trong bụng.
Từ ngày hôm đó, Sư Ninh Phỉ bắt đầu chuyên tâm dưỡng thân thể, mà Nam Cung Cửu cũng kiềm chế tính tình phóng đãng, ngoan ngoãn ở trong phòng cho khách không đi quấy rầy Sư Ninh Phỉ, vậy mà thật sự bình an vô sự.
Nhưng càng như vậy, Sư Ninh Phỉ càng hoài nghi những thôi tình dược kia là do Nam Cung Cửu hạ, nếu không, vì sao hiện giờ nàng ta không có loại ý niệm cực kỳ khát vọng tình dục rồi?
Lâm Tịch phổ cập khoa học: Thứ nhất, thuốc này chỉ có hiệu quả trong bảy ngày, thứ hai, Âm Dương Hòa Hợp Tán nam nữ nhất định phải cùng một chỗ mới có thể có hiệu quả.
Nói cách khác, Lâm Tịch hạ thuốc vô luận là về thời gian hay là về nhân số, đều đã mất đi hiệu lực, tự nhiên không có dục niệm.
Hơn hai mươi ngày sau, Sư Ninh Phỉ cảm giác chính mình đã hoàn toàn khôi phục lại.
Mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng những triệu chứng khó chịu kia đã biến mất toàn bộ, nàng ta đã không cách nào nhẫn nại tiếp tục lá mặt lá trái với Nam Cung Cửu, xúi giục Nam Cung Cửu đi tranh đoạt minh chủ võ lâm.
Sư Ninh Phỉ nói Nam Cung Cửu là nam nhi anh hùng khí khái tốt đẹp như vậy, không nên mai một trong chuyện nhi nữ tình trường với nàng ta.
Nàng ta cố ý cắn răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần vừa nghĩ tới tên ngụy quân tử Sở Khinh Hậu kia có thể lấy được vị trí minh chủ, Phỉ Phỉ đã thay chàng tiếc hận, cho dù hắn ta có Vô Ảnh kiếm đệ nhất thiên hạ, nhưng chàng cũng có Hắc Ngũ độc ngoại trừ Y cốc không người có thể giải!"
Nam Cung Cửu thở dài một tiếng: "Rất nhiều người đều nói Hắc Ngũ độc chúng ta quá tàn nhẫn, nàng không cảm thấy như vậy sao?"
Sư Ninh Phỉ nói: "Có người am hiểu khinh công, có người am hiểu ám khí, có người am hiểu dịch dung, dựa vào cái gì bản lĩnh của bọn hắn có thể tùy tiện dùng, hắc độc chúng ta lại bị nói thành tàn nhẫn?"
Tay vượn của Nam Cung Cửu duỗi ra, ôm Sư Ninh Phỉ vào trong ngực, trên khuôn mặt tuấn tú lười biếng tà nịnh tràn đầy cảm động: "Phỉ Phỉ, đời này có nàng, là đủ!"
Sư Ninh Phỉ nói với Nam Cung Cửu, nhất định phải mang theo Khúc U U, có nàng, chẳng khác gì có một bộ thuốc giải độc vạn năng.
Nam Cung Cửu nghe xong, thế giới hai người mình mong đợi phải biến thành ba người, lập tức không muốn.
Sư Ninh Phỉ liền nói, chẳng lẽ chàng đã quên, Khúc U U đã nói phối phương "Thực Cốt Tô" cho Sở Khinh Hậu, vật đó vô sắc vô vị, tuyệt đối khiến người ta khó mà phòng bị.
Nam Cung Cửu suy nghĩ một chút, cũng đúng, thế là miễn cưỡng đồng ý mang theo Khúc U U.
Sư Ninh Phỉ lại nói: "Trên đường đi, chàng nhất định không thể lại cãi nhau với nàng, mặc kệ thế nào hiện tại nàng là Cốc chủ Y cốc, ở bên ngoài cũng có lực ảnh hưởng nhất định. Lại nói, ta còn muốn dỗ nàng vui vẻ, sau đó lấy phối phương" Thực Cốt Tô "vào tay, lại để cho nàng nói cho ta bí mật giải hắc độc như thế nào, đợi đến khi chúng ta nắm giữ những vật này trong tay, nếu như nàng lại chọc giận chàng, chàng cũng có thể dạy dỗ nàng thỏa đáng một chút."
Nam Cung Cửu lập tức rõ ràng ý tứ Sư Ninh Phỉ, chẳng qua Phỉ Phỉ vẫn quá thiện lương, cái gì gọi là dạy dỗ thỏa đáng? Đối với Khúc U U loại nữ nhân xấu xí đến chết người này, làm phân mới là dạy dỗ thỏa đáng.
Như thế, mang theo Khúc U U cũng không quá khó chịu như vậy.
Sư Ninh Phỉ xách theo ba tấc không nát miệng lưỡi lại tới mời Lâm Tịch.
Cứ việc Lâm Tịch nhất định phải đi theo, nhưng vẫn lắc đầu giống như trống lúc lắc: "Ta không muốn đi ra ngoài nữa, người bên ngoài thật đáng sợ, lần trước Nam Cung Cửu nhà ngươi suýt chút nữa giết ta. May mà ta mang theo Túy Bát Tiên ở trên người, bằng không thiếu chút nữa bị hắn giết chết. Ta không đi, không đi không đi!"
Sư Ninh Phỉ thầm nghĩ trong lòng: Nam Cung Cửu đồ thành sự không có bại sự có thừa, nếu lần trước giết chết ngươi mới tốt, như vậy sẽ không ra nhiều chuyện rồi.
Mặc dù rất nhiều thứ nàng ta còn chưa học được, nhưng y thuật của mình đại phu bình thường đã không thể so sánh nổi. Dù sao hiện tại nàng ta đã nắm phối phương "Thực Cốt Tô" trong tay, có Sở Khinh Hậu minh chủ võ lâm tương lai này ở đây, người khác cầm lệnh bài và chìa khóa phòng bảo tàng Y cốc cũng vô dụng, sớm muộn cũng là vật trong bàn tay nàng ta.
Nam Cung Cửu đúng là đồ vô dụng!
Từ khi viên hạt giống hoài nghi kia nảy mầm trong lòng Sư Ninh Phỉ, nàng ta cảm thấy Nam Cung Cửu làm cái gì đều rất kém cỏi, hết lần này tới lần khác còn là đức hạnh luôn cảm thấy bản thân tốt đẹp.
Chẳng qua bây giờ cũng giống như vậy, Sư Ninh Phỉ cảm thấy vẫn nên đem Khúc U U đặt ở dưới mí mắt mình mới làm cho người yên tâm nhất, không thì nàng ta rời cốc tối thiểu cần mấy tháng, ai biết trong thời gian này sẽ phát sinh chuyện gì?
Lại nói, nàng ta thật đúng là sợ đến lúc đó Nam Cung Cửu hạ hắc độc cho Sở Khinh Hậu, mặc dù Khúc U U là hổ giấy, nhưng y thuật quả thật không còn gì để nói.
Sư Ninh Phỉ nói hết lời, cuối cùng Lâm Tịch cũng đồng ý cùng đi, nhưng nhất định phải mang theo sơn ca bảo bối của nàng.
Lâm Tịch nói sơn ca biết nói chuyện, gặp nguy hiểm có thể dùng đi cầu cứu báo tin. Còn muốn mang theo hai vị vệ sĩ là gà chiến lợi hại của nàng, Đinh Đinh Đang Đang đến bảo vệ nàng.
Nhìn bộ dạng một lần chịu rắn cắn, mười năm sợ dây thừng của Khúc U U, Sư Ninh Phỉ nhếch miệng.
Lâm Tịch làm một động tác kéo ná cao su: "Sư muội, hai người bọn họ cực lợi hại, "Vút! Vút!"Nam Cung Cửu cũng có thể bị đánh ngã đấy."
Sư Ninh Phỉ thầm mắng ngu xuẩn, hai đứa nhà quê nông thôn, chỉ có thể bắn chim.
Tất nhiên, về sau Sư Ninh Phỉ nhìn thấy sự lợi hại của hai đứa bé, mới hậu tri hậu giác phát hiện, bọn họ bắn chim quả thật rất lợi hại!
"Được được được." Sư Ninh Phỉ tự nhiên đều đồng ý, hỏi: "Vậy ngươi còn cần mang theo gì nữa?"
"Đồ ăn cho chim, còn có đồ ăn vặt là lòng đỏ trứng và quả sung nát cho bọn chúng, có những thứ này bọn chúng mới chịu nghe ta. Còn phải chuẩn bị kỹ càng đồ ăn cho Đinh Đinh, Đang Đang, nếu không bọn họ không chịu bảo vệ ta."
"Được, mang theo một đội ngũ lớn như vậy, có phụ trách thông tin liên lạc, có cảnh vệ phụ trách bảo vệ, lần này U U ngươi cũng sẽ không tiếp tục xảy ra nguy hiểm." Giọng điệu Sư Ninh Phỉ ngầm mỉa mai.
Lâm Tịch nghiêng đầu một chút, dáng vẻ đồng ngôn vô kỵ: "Tất nhiên rồi, có bốn người bọn họ, coi như ngươi và Nam Cung Cửu đều đã chết, ta cũng có thể bình yên vô sự trở về!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT