Bây giờ phần dưới lòng đất của bức tường cách ly trang viên tận thế sâu chừng mười lăm mét, phần trên mặt đất chỉ cao khoảng hai mét là được, chỉ là độ dày lại gấp năm lần vách tường bình thường, lại trải qua các dị năng giả hợp sức gia cố, cho dù Lưu Đoan hóa thân thành báo cũng không thể rung chuyển mảy may.

Cứ như vậy, không trung có đại quân của muỗi vương cộng thêm Tiểu Quả Quả và người chim chiến hạm tuần tra, mà trên mặt đất có Đường Tăng không ngủ không nghỉ lại kết nối bốn phương tọa trấn, bây giờ con hàng này mở ra toàn bộ thân thể có thể hoàn toàn bao phủ khoảng tám km.

Dưới mặt đất là lớp tường cách ly bọc kim loại sâu mười lăm mét, bên trong không tính vững như thành đồng, bình thường cũng sẽ không phát sinh nguy hiểm gì.

Hơn ba mươi người biến dị cộng thêm hơn hai mươi người bình thường của Liên Minh thôn đã chính thức gia nhập Tiểu Lưu thôn.

Theo mùa đông tới gần, các nông dân có kinh nghiệm phong phú đề nghị xây dựng một nhà ấm lớn đảm bảo mùa đông vẫn có thể cung ứng ra quả tươi mới như cũ.

Nhiều người tiện làm việc, chưa tới hai ngày, một nhà ấm dài năm mươi mét, ngang mười hai mét đã xây xong.

Lâm Tịch lấy toàn bộ hạt giống, phân hóa học bên trong không gian ra ngoài, nơi này không thiếu nhất chính là nông dân kinh nghiệm phong phú, tự nhiên không cần cô quan tâm.

Lúc Trang Duẫn đến lần nữa, nhìn thấy chính là cảnh tượng vui vẻ phồn vinh như vậy.

Tâm tình anh ta phảng phất rất tốt, con ngươi sáng rực, bình tĩnh nhìn qua Lâm Tịch: "Đã lấy được thành phố K, tôi rất vui vẻ."

"Chúc mừng." Lâm Tịch vẫn như cũ không có chút rung động nào.

"Anh có muốn cùng tôi đến thành phố K không, tôi có thể nhờ quân đội giúp anh tìm được nơi càng thêm thích hợp, ở lại đây, quá uất ức anh." Trang Duẫn nói.

Lâm Tịch từ chối nhã nhặn: "Con người của tôi, đã quen tùy tiện, đã không có lòng cầu tiến, càng không có lòng trách nhiệm gì, chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của mẹ, để em gái mình cả đời không lo mà thôi, cho nên.. Tiểu Lưu thôn càng thích hợp với tôi."

Hiện tại nếu như Tiểu Lưu thôn dứt bỏ một vòng tường vây bên ngoài kia, nhìn càng hài hòa an bình hơn so với trước khi xảy ra tận thế.

Từng dãy tấm pin năng lượng mặt trời đứng lặng trên nóc nhà, hệ thống thoát nước tự xây cũng ngày càng hoàn thiện, nhà ấm quanh năm như mùa xuân, lúc không đi săn, Lâm Tịch sẽ cùng các nông dân làm những công việc gieo trồng thu hoạch kia.

Cô mang người tận dụng mọi thứ trồng không ít cây ăn quả, kiwi, bưởi, anh đào, nho, vì chiếu cố khẩu vị Minh Tử, còn cố ý trồng vài cây lựu.

Lúc trước, Minh Tử thích nhất để một quyển sách trên gối, vừa bóc lựu vừa đọc sách, Lâm Tịch cũng không có nói rõ ràng mấy cây đó là cây lựu, đợi đến lúc kết quả, Minh Tử tất nhiên sẽ vui vẻ đến nhảy dựng lên.

Trang Duẫn cứ như vậy nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cũng không phải rất tuấn tú cũng không quá cao lớn, cho tới bây giờ một đôi mắt cười cong cong đều không cười tới đáy mắt. Giờ phút này khóe miệng của anh ta đang nở một nụ cười nhạt, khiến cho người ta rất muốn.. Đi hôn một cái.

Trang Duẫn chưa bao giờ biết anh ta thế mà lại thích một người đàn ông.

Đây là điều bất ngờ trong hai mươi bảy năm sinh mệnh của anh ta.

Anh ta cho rằng cả đời này chú định lẻ loi, không ngờ tới ngày đó, lúc đang chuẩn bị ra lệnh cho đàn thú tàn sát cái thôn nho nhỏ dám to gan dựa vào nơi hiểm yếu chống lại mình, anh ta nhìn thấy người đàn ông cưỡi gió mà đứng trên cây mây đen, thế là tất cả mọi thứ đều thành bối cảnh, từ đây chớp mắt vạn năm.

Đó là một loại tình cảm không liên quan tới giới tính, dường như tế bào toàn thân đều đang kêu gào, kêu gào: Chính là anh ta, chính là người này!

Trang Duẫn nhàn nhạt tự giễu, nghĩ không ra, Trang Tam Lang danh xưng "Phòng chứa xác," lại có một ngày có thể không có bất kỳ lý do gì đi thích một người đàn ông như vậy!

Còn như hợp đồng cung cấp hàng hóa, chỉ là cái cớ để có thể thường xuyên đến gặp anh ta, quân đội bọn họ có gì mà không lấy được?

Nhưng Trang Duẫn biết, Minh Trung Nguyên chỉ coi anh ta là một đồng bạn hợp tác, một chỗ dựa muốn an bình trong tận thế mà thôi, thậm chí bọn họ cũng không phải bạn bè.

Có mấy lời, nói không bằng không nói, nếu Minh Trung Nguyên muốn bảo vệ em gái, như vậy mình sẽ thủ hộ anh ta đi, trang viên trong tận thế, một thế an ổn!

Lần đầu tiên Trang Duẫn phát hiện, anh ta vậy mà có thể cao thượng như vậy, cao thượng khiến cho người ta hèn mọn..

Con người đang không ngừng tiến hóa và tu luyện, cố gắng tăng lên chính mình, những động, thực vật tiến hóa thành công cũng thế, hơn nữa trải qua sự va chạm của sao chổi Maya không chỉ các giống loài trên toàn cầu tiến hóa nhanh, càng diễn sinh ra vô số chủng loại giống loài khác, về sau còn xuất hiện giống loài mới có được đặc tính hợp hai làm một của động vật, thực vật, bình thường bọn chúng có thể săn mồi, lúc thiếu thốn đồ ăn còn có thể thông qua sự quang hợp để duy trì sinh mệnh.

Trang viên tận thế đã từng nghênh đón một lần thú triều càng khủng bố hơn, lần này cũng không phải là có người cố ý thúc đẩy, quy mô càng lớn hơn so lần trước.

Thậm chí có nhiều chỗ tường cách ly đã bị phá tan.

Vào thời điểm nguy cấp nhất, Trang Duẫn ngồi trên thân một con bạch điêu từ trên trời giáng xuống, lần nữa sử dụng năng lực điều khiển thú thần kỳ kia, khiến thú triều bắt đầu tự giết lẫn nhau, sau đó quân đoàn 39 cũng vùi đầu vào trong trận chiến.

Người quân đội vừa đến, Lâm Tịch và Trang Duẫn lập tức dẫn theo đội ngũ muỗi vương trực tiếp vòng đến phía sau thú triều, nơi đó đang có mấy con thú tiến hóa đã đạt tới cấp bốn dường như đang chỉ huy.

So với nhân loại cùng cấp, lực lượng nhanh nhẹn phòng ngự của bọn chúng đều vượt xa nhân loại, nhưng trí lực thì không. Mấy con thủ lĩnh bị hai người hợp lực tiêu diệt, đàn thú vốn trên dưới một lòng lập tức tự loạn trận cước cắn xé lẫn nhau.

Trang Duẫn bắt đầu dần dần thao túng những con thú táo bạo này đi về phía cây tùng to lớn trên đỉnh núi kia.

Lâm Tịch cảm thấy Trang Duẫn hẳn là nhân vật chính của vị diện này, nếu không, sao năng lực của anh ta lại nghịch thiên như vậy?

Loại năng lực khống thú này của Trang Duẫn hẳn là có hạn chế nhất định, bằng không anh ta hoàn toàn có thể thống nhất toàn bộ tinh cầu. Chẳng qua cho dù như thế, cũng đã đủ khiến người tán thưởng.

Cây tùng trên núi cao kia một lòng chờ đàn thú tiến vào phạm vi công kích liền bắt đầu phát động thế công, vô số lá tùng như kim thép dài hơn hai mươi centimet bắn ra bốn phía, đồng thời thỉnh thoảng sẽ phát ra một loại sóng chấn động trong đường kính khoảng năm mươi mét, đàn thú thương vong thảm trọng.

Trang Duẫn sai khiến bọn chúng một lần lại một lần phát động tiến công cây tùng trên núi cao, Lâm Tịch nhìn sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, chắc là tiêu hao quá lớn gây ra, trong lòng không khỏi có chút cảm động.

Trang Duẫn làm như vậy vì để cho chính mình an tâm.

Lâm Tịch đã từng nói vô cùng kiêng kỵ gốc cây khổng lồ đã sắp đạt tới hai trăm mét này.

Cô đã từng lặng lẽ quan sát gốc cây tùng này nhiều lần, trong phạm vi ba trăm mét, không có một ngọn cỏ, ngoại trừ gốc cây tùng này, không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh gì.

Chắc hẳn mặc kệ động vật hay là thực vật đều đã bị nó xem như thức ăn mà săn giết, tại mảnh khu vực này, nó là vô địch.

Tiếp tục tùy ý nó sinh trưởng như vậy, sớm muộn là mối họa lớn trong lòng.

Trên thực tế cây tùng này cũng đúng là vô địch, thú triều bị Tiểu Lưu thôn tiêu diệt một phần năm, tự giết lẫn nhau một phần năm, còn lại hầu hết đều bị gốc tùng này xử lý.

Lâm Tịch thừa dịp nó mệt mỏi sử dụng tinh thần đâm để nó tạm thời rơi vào mê muội, hai mắt Trang Duẫn tỏa sáng, nhanh chóng điều khiển đàn thú sử xuất tất cả vốn liếng, dị năng ngũ hành, dị năng tự nhiên, dị năng thực vật, ăn mòn, đốt lửa, va chạm thay nhau ra trận, cuối cùng cũng khiến gốc tùng to lớn vẫn luôn sừng sững trên đỉnh núi này ầm ầm sụp đổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play