Trận này Thiên Long Bang sống mái với nhau, lấy kết cục lưỡng bại câu thương kết thúc.

Lâm Tịch và Lưu Đoan chia ra hành động, lật tung hang ổ của cả hai bên, nên cầm cầm, nên đập đập, khi người Tiểu Lưu thôn xuất hiện tại Thu số bốn, hai bên đã chiến người ngã ngựa đổ, cá chết lưới rách.

Trông thấy thôn dân Tiểu Lưu thôn ngồi phía trên hơn ba mươi con muỗi to súng ống đầy đủ đột nhiên xuất hiện, Cảnh Thạc và Tôn Long khóc không ra nước mắt.

Vật cưỡi là của chúng ta, vũ khí là của chúng ta, đứng trên địa bàn của chúng ta còn muốn giết người của chúng ta.

Có một câu MMP không biết có nên nói hay không.

Cảnh Thạc vết thương chồng chất mắt thấy đại thế đã mất, lập tức hướng Lâm Tịch quy hàng: "Minh Trung Nguyên, trước kia ân ân oán oán cũng không cần nói ai đúng ai sai, tôi là dị năng hệ lôi hiếm có cộng thêm dị hóa thằn lằn, chỉ cần chữa khỏi cho tôi, về sau tôi nhận anh làm đại ca."

Một cánh tay của Tôn Long đã bị đứt lìa do Cảnh Thạc hóa thân thành thằn lằn kéo xuống, cả người giống như mới ngâm từ trong biển máu, anh ta cố nén đau đớn, trào phúng nói: "Lời này của mày nghe sao mà quen thuộc, lúc mày vừa đến cậy nhờ tao hình như cũng nói như vậy."

Tôn Long ngược lại vẫn như cũ duy trì bản sắc kiêu hùng của xã hội đen: "Minh Trung Nguyên, tôi tính kế anh, hiện tại anh cũng tính kế tôi, tài nghệ không bằng anh, được làm vua thua làm giặc, anh cũng không cần nói nhảm với tôi cái này cái kia, là đàn ông liền cho tôi đi sảng khoái. Dù sao tôi cũng có một đống kẻ thù, với đức hạnh này đi ra ngoài, còn không bằng chết trong tay anh."

Không đợi Lâm Tịch nói chuyện, một người lảo đảo chạy ra, "Phịch phịch" một tiếng quỳ gối trước Lâm Tịch: "Anh Minh, Minh tổ tông, Tôn Đào tôi không phải người, mắt chó đui mù không biết ngài là tôn đại phật, ngài đại nhân có đại lượng, tha cho mệnh chó này của tôi, coi tôi là cái rắm thả ra đi."

Vừa nói vừa liên tục dập đầu "Bộp bộp" trên sàn nhà, Tôn Long ngưng tụ một chút dị năng cuối cùng trên tay, trên cánh tay còn lại kia đột ngột xuất hiện một móng vuốt báo, hung hăng vỗ vào đầu Tôn Đào đang làm trò hề, thở hổn hển mắng: "Nhà họ Tôn tao không có đồ rác rưởi như mày!"

Lâm Tịch giương một tay lên, một sợi đằng đen nhánh ghìm chặt cổ Cảnh Thạc trực tiếp ném vào trong không gian. Trong cốt truyện, người này xem như gián tiếp hại chết Minh Trung Nguyên, coi như không có nguyên nhân này, Cảnh Thạc một thân phản cốt, không hề có ranh giới cuối cùng, một khi đắc chí liền càn rỡ, người như vậy tuyệt đối không thể lưu lại trên đời này.

Tôn Long thấy kế tiếp liền đến phiên mình, hai mắt nhắm lại, vươn cổ đợi giết.

Chẳng qua từ xưa chỉ có cái chết là gian nan nhất, dù thế nào anh ta cũng chỉ là một kẻ phàm nhân, trong nháy mắt rất nhiều chuyện không ngừng thoáng hiện ở trong đầu, trong lòng vừa đắng chát vừa ngọt ngào, sẽ phải chết sao?

Đột nhiên một trong mấy người phụ nữ bên cạnh, có một người tóc dài xõa vai, dáng người cao gầy bỗng nhiên chạy ra, nhào vào trên người Tôn Long, vừa khóc vừa cầu xin Lâm Tịch: "Đừng giết Long ca, Đại ca tôi cầu xin anh, đừng giết Long ca, anh ấy không phải người xấu, nếu như không có anh ấy, cả nhà chúng tôi đã sớm chết, anh giết tôi đi, không cần giết anh ấy, cầu xin anh!"

Tôn Long cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới vậy mà là một người phụ nữ đến cầu tình cho chính mình, trong lòng có chút trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lâm Tịch bất động thanh sắc, tay run lên một cái, lần này trên sợi đằng đen nhánh kết ra một đóa hoa mai màu đen có nhụy trắng to bằng cái bát, giống như một cái miệng lớn dữ tợn bao phủ bả vai cụt tay của Tôn Long.

Tôn Long chỉ cảm thấy vết thương trên bả vai mát lạnh, trông thấy đóa hoa mai màu đen kia như một con quái thú đang há to miệng cắn nuốt chính mình, cảm thấy một mảnh ảm đạm, không ngờ Tôn Long anh ta vậy mà chết trong miệng một đóa hoa kỳ quái, chết dưới hoa, cũng coi như là một con quỷ phong lưu đi.

Không nghĩ tới xúc cảm lạnh buốt kia qua đi, chỉ cảm thấy vị trí tay cụt ngứa ngáy khó nhịn, Tôn Long bắt đầu cảm thấy là Minh Trung Nguyên nuốt không trôi một hơi này, phải hành hạ chính mình thật tốt, kết quả cảm giác càng ngày càng kỳ quái, toàn thân anh ta không khỏi run rẩy một hồi.

Theo đóa hoa mai màu đen kia di động từng chút một, một cánh tay mới tinh giống như bị đóa hoa mai màu đen kia phun ra! Ba phe nhân mã giữa sân đều bị dọa sợ!

Cho dù là dị năng hệ chữa trị cấp ba, cũng không có bản lĩnh giúp người tàn phế sinh ra xương cốt như vậy, không phải nói Minh Trung Nguyên này chẳng qua là một người dị năng hệ không gian và hệ mộc phế vật sao?

Tôn Long trông thấy bản lĩnh người ta, cũng thầm than một tiếng chính mình lúc trước thật sự là tìm đường chết!

Anh ta nhẹ nhàng hoạt động cánh tay chính mình mất mà được lại, hoàn toàn tương tự lúc trước, Tôn Long dùng cái tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay mới sinh này, quả thực còn nhu tình mật ý hơn đối đãi với mấy tiểu tình nhân kia, trên gương mặt xấu xí kia cũng không biết là vui hay buồn, khiến người ta nhìn thấy ớn lạnh một hồi.

Tôn Long vẫn luôn biểu hiện không sợ hãi rốt cuộc không còn kiêu căng khó thuần, hướng về phía Lâm Tịch chắp tay ôm quyền: "Sau này cái mạng này của Tôn Long tôi thuộc về Minh Trung Nguyên anh, cần tôi đi làm cái gì, nói đi."

"Tôi vốn là muốn để anh và Cảnh Thạc có cùng một kết cục, nhưng về sau tôi lại đổi chủ ý."

Đôi mắt Lâm Tịch sáng rực, mang theo một cỗ lỗi lạc bẩm sinh: "Mặc dù con người anh cũng rất cặn bã, lại có phụ nữ xả thân cứu giúp, thấy anh còn có hai cây xương cốt của các lão gia, cho nên lần này tôi bỏ qua anh. Chẳng qua Minh Trung Nguyên tôi xưa nay không phải là người lấy ơn báo oán, cái mạng này của anh xem như tạm thời cho anh mượn, thành phố M lại có người tiến đến quấy rối Tiểu Lưu thôn, bất kể là ai, tôi sẽ tính toàn bộ trên đầu anh. Còn những vật tư kia, xem như bồi thường anh và Cảnh Thạc nhiều lần quấy rối Tiểu Lưu thôn."

Người phụ nữ kia nghe xong, vui mừng quá đỗi, nằm sấp trên mặt đất muốn dập đầu cho Lâm Tịch, chỉ cảm thấy một sợi đằng đen nhánh nâng chính mình lên, đúng là bái không nổi nữa.

"Cầu người không bằng cầu mình, muốn có tôn nghiêm sống sót tại loạn thế này, vẫn nên nghĩ cách gia tăng lợi thế của mình mới được." Lâm Tịch từ tốn nói.

Lâm Tịch nhìn Tôn Long một chút: "Việc tôi chữa cho vết thương cho anh, tôi không hi vọng bị nhiều người biết, những thủ hạ kia của anh, hoặc là ngậm miệng ngay, hoặc là liền vĩnh viễn đừng ngậm miệng."

Tôn Long gật đầu nói phải, một ngày này anh ta trôi qua thật sự là thay đổi rất nhanh, vui buồn đan xen: "Tôn Long tôi bình sinh làm việc chưa từng hối hận, nhưng hôm nay lại có hai chuyện biết vậy chẳng làm, tôi không nên thu lưu tên bạch nhãn lang Cảnh Thạc này, lại càng không nên là địch với anh Minh các người, những lời khác tôi không nói nhiều, sau này phàm là muốn đến Tiểu Lưu thôn khuấy gió nổi mưa, nhất định phải giẫm lên thi thể Tôn Long tôi mới có thể đi qua."

Lâm Tịch quét mắt nhìn một chút đại sảnh thảm không nỡ nhìn, trong góc có mấy người phụ nữ run lẩy bẩy trong mắt chứa kính sợ nhìn cô.

Lâm Tịch thở dài một cái, cũng không phải là xem thường bọn họ, mà là trời sinh cực hạn và tập tục trăm ngàn năm lưu truyền xuống khiến phụ nữ vẫn luôn là quần thể yếu thế, đối mặt với thảm họa khủng bố như vậy, hầu như đều sẽ vô thức lựa chọn tìm kiếm đàn ông che chở, đứng bên ngoài bi thương đi khuyên một người lệ rơi đầy mặt, kỳ thật thực dối trá.

Nếu như có thể làm một Nữ Vương, đồ ngốc mới mẹ nó nguyện ý làm sủng vật.

Nhưng mấy thứ này, không phải lực lượng một mình cô có thể thay đổi, cũng không phải một tận thế có thể thay đổi.

Kỳ thật bản thân cô, cũng là nghiêng ngả tại hồng trần, giãy dụa cầu sinh tồn mà thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play