"Nói cách khác, kỳ thật các người là chia binh hai đường, một nhóm đi lấy vật tư, nhóm còn lại lừa gạt vòng tay của chúng tôi?" Lâm Tịch mặt âm trầm hỏi.
Người đàn ông chó đen thở dốc một chút, cắn chặt răng cố gắng để cho mình không rên ra tiếng: "Đúng vậy, bốn người chúng tôi đều mới tiến hóa không lâu, hơn nữa ngoại trừ tôi ra thì đều là người có tính công kích tương đối thấp. Tôi và người ưng đều là cộng sinh, Trương Lệ -- chính là chim sơn ca kia là dị hóa, chỉ có thể dùng để giám sát tình báo. An Tiểu Kha cảm thấy dựa vào mấy người chúng tôi đối phó một người nhiều nhất có dị năng thuộc tính mộc, đã đủ rồi."
Ha ha.
Đây là trùng sinh trong truyền thuyết hả?
Ngay cả Minh Trung Nguyên bên trong cốt truyện có dị năng thuộc tính mộc cũng biết.
Lâm Tịch cảm thấy đã hiểu rõ ràng, hỏi lần nữa: "Đi lấy vật tư có bao nhiêu người, đều là dị năng gì?"
"Bảy người, trong đó An Tiểu Kha là dị năng hệ thủy cộng thêm dị hóa, Vương Điềm hệ chữa trị, Khuất Lượng hệ không gian, Tiền Duy Duy hệ hỏa cộng thêm dị hóa rắn hổ mang, ba người còn lại là Cảnh Thạc mới đào về, tôi không rõ ràng rốt cuộc là dị năng gì, nhưng tôi biết Tiền Duy Duy rất lợi hại." Người đàn ông chó đen nói.
Lâm Tịch cúi đầu xuống nhìn người đàn ông vết thương chồng chất này, hai chân đã gãy, xương hông cũng bị Lưu Đoan đập đến thay hình đổi dạng, không quan tâm sống chết của chính mình, lại lo lắng vận mệnh ba con chó con, nhưng lại có thể tuỳ tiện bán đồng đội của mình mà không áy náy chút nào, đây rốt cuộc là loại người gì?
Lưu Đoan khẽ gật đầu với Lâm Tịch, bám vào bên tai Lâm Tịch dùng giọng cực nhỏ mà nói: "Người này có thể lôi kéo, lúc bắt đầu chiến đấu anh ta chưa từng vứt bỏ đồng bạn của mình, nhưng thời điểm nguy hiểm nhất, hai người đồng bạn của anh ta lại từ bỏ anh ta trước. Tôi cảm thấy kỳ thật người này rất coi trọng lời hứa, trong lòng của anh ta, chỉ sợ con chó đen cộng sinh kia mới được xem như đồng bạn chân chính của anh ta."
Suy nghĩ của Lưu Đoan và Lâm Tịch không mưu mà hợp.
Tại tận thế, một người hai người đơn độc thì không cách nào bảo toàn chính mình, nhưng có đôi khi có một đám ô hợp còn không bằng không có, binh quý tinh mà không quý nhiều.
Lâm Tịch không muốn một tên phản đồ xuất hiện trong đội ngũ của mình bất cứ lúc nào, nhưng cô cũng không muốn từ bỏ một trợ lực to lớn mà bản chất cũng coi như không tệ này, nguy hiểm luôn đi cùng kỳ ngộ, Lâm Tịch quyết định thử một chút.
Hạ quyết tâm, Lâm Tịch đến gần người đàn ông chó đen hỏi: "Nếu như tôi chữa khỏi cho anh, cứu ba con chó con kia trở về cho anh, anh có nguyện ý gia nhập đội ngũ của chúng tôi hay không?"
Người đàn ông chó đen vốn dĩ đã quyết tâm quyết tử, không nghĩ tới người này lại có thể sẵn sàng buông tha mình, hai mắt lập tức tỏa ra thần thái chói mắt: "Tôi nguyện ý! Lúc trước gia nhập đội ngũ Cảnh Thạc cũng vì không có cách khác, không gia nhập sẽ bị tiêu diệt. Tôi lại người đơn thế cô, đành phải theo bọn họ. Không ngờ lúc nguy nan nhất, những người ngày thường xưng huynh gọi đệ này vậy mà đều không chút do dự liền có thể vứt bỏ đồng đội bị thương."
* * *..
Ngọn núi phía sau Lý gia câu.
Bảy thân ảnh đang ra sức chém giết bên trong một đám dây leo màu vàng sáng.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới dây tơ hồng này vậy mà đã trở nên lợi hại như vậy.
Những dây leo đếm không hết kia, sợi to khỏe nhất có thể so với cánh tay, nhỏ nhất lại giống như sợi tóc, khác hẳn dây tơ hồng bình thường chính là, những dây leo chằng chịt này cực kỳ cứng cỏi, một khi dính vào sẽ không ngừng có dây leo mới nhanh chóng dây dưa, bao phủ, vừa nghĩ tới tử trạng kinh khủng thê thảm của mấy người hộ tống đám vũ khí này, tất cả mọi người không rét mà run.
Là bọn họ quá khinh địch, hoàn toàn không ngờ vốn dĩ chỉ là một dây tơ hồng xoắn xuýt uốn lượn trên một cây khô vậy mà bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều như vậy, những dây leo hoặc thô hoặc mảnh màu vàng sáng kia giống như từng con rắn độc uốn lượn, dính vào một chút ngay lập tức sẽ có vô số dây leo với kích thước khác nhau tới chỗ bọn họ dây dưa, to bằng cánh tay trẻ con có thể thoáng chốc liền siết người đến ngạt thở mà chết, nhỏ như sợi tóc, thì tuỳ tiện ghim vào trong da, sau đó càng siết càng chặt, khiến làn da vỡ ra từng lỗ nhỏ, máu tươi giàn giụa.
Thứ quỷ này cũng kỳ quái, vậy mà đặc biệt thích hương vị máu thịt, không cẩn thận bị siết ra vết thương, gần như toàn bộ dây leo đều lâm vào một loại trạng thái cực kỳ phấn khởi, vặn vẹo dây dưa, duỗi thân hướng về phía vết thương, càng siết chặt người càng bị dính vào trong đó.
Trong lòng An Tiểu Kha thực sự hối hận không thôi, không nên quá bất cẩn. Biết rõ thứ đội ngũ này hộ tống chính là súng ống đạn được, công kích mạnh mẽ cỡ nào, coi như không có một người tiến hóa nào cũng không phải đội ngũ bình thường có thể bị tiêu diệt!
Đều do dục vọng đối với quyền lực của Tôn Long quá lớn mà Cảnh Thạc lại lộ ra sự sắc bén quá mức, dẫn đến Thiên Long Bang, bang hội duy nhất nắm quyền tại thành phố M ngoài mặt thì hòa nhã mà trong lòng thì bất hòa, phía dưới có bao nhiêu thế lực nhỏ đang âm thầm chờ bọn họ nội chiến để thừa cơ quật khởi?
Có câu nói cường long khó áp địa đầu xà, coi như bởi vì cô ta biết trước tiên cơ nắm giữ tương đối nhiều người tiến hóa trong tay, cô ta vẫn như cũ không dám khẽ vuốt râu hùm, ở kiếp trước, An Tiểu Kha tính toán tường tận, vẫn chết thê thảm như cũ.
Một kiếp này cô ta tận lực mang theo Cảnh Thạc đến thành phố M, rời xa hai tình địch đối chọi gay gắt với cô ta khắp nơi, cũng rời xa vận mệnh bi thảm cuối cùng bị ma hóa chủng cắn nuốt, nhưng chẳng lẽ một kiếp này, cô ta lại bởi vì những súng đạn này mà rơi vào tay những sợi tơ kia rồi bị chúng hút thành người khô sao?
Vậy cô ta trùng sinh có ý nghĩa gì?
An Tiểu Kha nghĩ nghĩ, nói với mấy người phía sau: "Dỡ phụ trọng xuống, toàn lực thoát khỏi vòng vây!"
"Chị Kha! Vậy chẳng phải chúng ta đã khổ cực uổng công sao?" Giọng nói Vương Điềm như nước suối chảy xuôi, rất phù hợp tên của cô ta.
"Lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt! Ít nhất chúng ta còn có số vũ khí dùng cho lính đặc chủng bên trong không gian của Khuất Lượng, cũng không tính đi không một chuyến." An Tiểu Kha ngược lại là sát phạt quyết đoán.
Mấy người mặc dù không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành như thế.
Dù sao vật tư so với tính mạng chính mình cái nào nhẹ cái nào nặng căn bản không cần suy nghĩ.
Một khi vứt xuống những thứ nặng trĩu cõng trên người kia, tốc độ mấy người lập tức nhanh hơn.
An Tiểu Kha là người đầu tiên tránh thoát sự dây dưa của những dây leo kia, lấy lại tự do đúng là quá tốt rồi, loại cảm giác khủng bố giống như bị ác quỷ tới từ địa ngục kéo xuống vực sâu không rõ này thực sự rất khó chịu.
Đứng tại chỗ dây leo đụng không tới, An Tiểu Kha ngưng kết ra một thanh đao nước đi chém dây leo trên người Khuất Lượng cách cô ta gần nhất, mặc kệ Khuất Lượng cách cô ta bao xa, trước tiên cô ta đều phải nghĩ cách cứu viện anh ta đầu tiên, không gian của Khuất Lượng kia chỉ có một mét vuông, nhưng lại tràn đầy súng đạn! Đó là lá bài quan trọng để cô ta cùng Cảnh Thạc chống lại Tôn Long.
Không đợi cô ta ném đao nước ra bên ngoài, An Tiểu Kha đột nhiên cảm giác sau lưng đau xót, thế mà trông thấy một cái chân to đánh lén thành công, lần nữa đem chính mình rơi vào bên trong đám dây leo chằng chịt màu vàng kia!
Lần này An Tiểu Kha tức giận đến mắt nổi đom đóm, quay đầu trông thấy đúng là Minh Trung Nguyên vừa dùng một chân đá chính mình vào trong đám dây leo kia!
Lần này càng tức đến gần như nổ tung tại chỗ, sau đó xoắn ốc thăng thiên.
MMP!
Cô ta còn chưa kịp đi tìm tên cặn bã lừa gạt toàn bộ tiền riêng của mình tính sổ, anh ta thế mà còn dám xuất hiện ở trước mặt cô ta!
"Minh Trung Nguyên! Tên súc sinh không bằng heo chó này! Ám hại một người phụ nữ như vậy, anh còn tính là đàn ông sao?" An Tiểu Kha vừa tiếp tục điều động dị năng ngưng tụ đao nước chặt đứt dây leo, vừa chửi ầm lên.
"Tôi có tính là đàn ông hay không đã không nhọc cô phí tâm, hơn nữa lão tử đây là công khai hãm hại, cô nha ngữ văn là do giáo viên hóa dạy sao?" Lâm Tịch vô cùng không hề xấu hổ trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT