Vì gia tăng hệ số an toàn trong thôn, hai người Lâm Tịch và Lưu Đoan thương lượng với nhau, đem hơn năm mươi người còn sống sót trong thôn chia thành bảy tổ, mấy người bọn họ tự nhiên cũng xếp vào trong tiểu tổ, mỗi tuần thay phiên tuần tra vào ban đêm. Ban ngày, người đã kích phát dị năng do Lâm Tịch dẫn dắt tiến hành các loại đặc huấn, thôn dân bình thường thì do Lưu Đoan xuất thân từ lính đặc chủng dẫn theo đặc huấn.
Dù sao thể chất tất cả mọi người đã trải qua dị hóa sơ bộ, trời đông giá rét cũng chỉ khiến thân thể khó chịu một chút, sau khi trải qua các loại rèn luyện ngược lại ấm hơn rất nhiều.
Xét thấy thôn dân không phải già thì bé, Lưu Đoan cũng không có mở ra hình thức huấn luyện Địa Ngục dành cho lính đặc chủng, chẳng qua đối với thôn dân Tiểu Lưu thôn mà nói, cũng coi như đặc huấn cực hạn rồi.
Trong lúc nhất thời khiến cho toàn thôn kêu rên khắp nơi.
Chẳng qua sau khi trải qua mấy ngày huấn luyện cực hạn, tính cả Lưu Đoan ở bên trong, có bốn người kích phát ra dị năng, trong đó có một bác gái còn mập lùn hơn thím Xuân là khôi hài nhất, thế mà dị hóa thành một cây xương rồng cầu to lớn giống viên cầu hổ vàng.
Liên tiếp biến dị, dị hóa quả thực khiến cho thôn dân không đạt được bất kỳ dị năng gì ghen ghét đến mức muốn vẽ vòng tròn nguyền rủa rồi.
Lúc Minh Trung Nguyên mới nói không ai chịu tin, nhưng theo từng sự kiện anh ta tiên đoán ứng nghiệm, người trong thôn đã xem lời anh ta nói là tiêu chuẩn, ngay cả Lỗ Quế Vân nhìn như một viên thịt không có chút thông minh tài trí nào cũng có thể biến thành một cây xương rồng có gai toàn thân dùng để tự vệ, người cả thôn đều bị kích thích đến phát điên liều mạng đặc huấn.
Lưu Đoan tương đối đặc thù, lúc anh ta tiến hóa hôn mê ròng rã một ngày, Cốc Trăn Trăn bị dọa đến mức không ngừng đi lòng vòng, rất sợ Lưu Đoan tiến hóa thất bại.
Lâm Tịch an ủi cô ta nói, lúc Mạch Địch tiến hóa cũng là như vậy, không sai biệt lắm một ngày cũng có thể tỉnh lại, thời gian tiến hóa càng lâu, bình thường nhận được dị năng đều tương đối lợi hại, khiến Cốc Trăn Trăn nhanh chóng chuẩn bị thêm đồ ăn.
Giống như bị mùi đồ ăn kích thích, Lưu Đoan thế mà thật sự tỉnh lại, trông thấy đồ ăn bày đầy cả bàn, không nói hai lời, ngồi dậy liền bắt đầu ăn.
Lưu Đoan nhận được dị năng quả nhiên rất xứng đôi với bản thân anh ta, dị năng hệ kim, dị hóa báo gấm.
Lâm Tịch nhìn mặt Lưu Đoan một chút, sạch sẽ giống như thường ngày, thế là lặng lẽ nói với Cốc Trăn Trăn muốn cô ta đi xem một chút có phải trên cánh tay trái Lưu Đoan có hình xăm con báo hay không.
Cốc Trăn Trăn kỳ quái nhìn Lâm Tịch một chút, cảm thấy người này đúng là một quái nhân.
Muốn nhìn cánh tay Lưu Đoan thì chính mình xem đi, hai người đều là đàn ông, thế mà còn muốn tránh hiềm nghi. Nhớ tới lúc Mạch Địch tiến hóa anh ta lại một hai phải lôi kéo cánh tay con gái người ta xem thử trên đó có vượn kim cương khổng lồ hay không, hại ánh mắt hai người Mạch gia nhìn anh ta đều là lạ.
Cô ta đâu có biết, bên trong thân thể cao hơn mét tám của Minh Trung Nguyên là linh hồn của một cô gái.. Ách, được rồi, là linh hồn của một nữ hán tử.
Tại nhiệt độ không khí thấp đến dưới âm 47 độ, Tiểu Lưu thôn lại là khí thế ngất trời các loại đặc huấn.
Bởi vì có không gian, bọn họ vẫn như cũ có thể ăn rau quả và thịt tươi, các thôn dân đều âm thầm may mắn may mà nghe lời Minh Trung Nguyên lúc trước, thu hoạch rau quả, lại nhịn đau giết chết toàn bộ gia súc gia cầm, không thì trận rét lạnh đột nhiên xuất hiện này sẽ khiến toàn bộ hoa màu chết cóng, một năm tâm huyết đều bị cuốn trôi.
Mỗi ngày một ly nước linh tuyền cộng thêm khắc khổ luyện tập Tôi Thể thuật, hơn nửa tháng sau cho dù là bác trai bác gái năm, sáu mươi tuổi thì mấy thiếu niên trẻ tuổi bình thường đều không phải đối thủ của họ.
Tại chuột biến dị xuất hiện sau đó lại xuất hiện gián biến dị hai lần, đều bị người trong thôn phối hợp ăn ý xử lý.
Lúc Lâm Tịch nghĩ đến có nên mang theo người trong thôn ra ngoài xem thử động vật biến dị hay không, Lưu Đoan đột nhiên đi tới: "Trung Nguyên, hướng tây nam, có sáu loại mùi, đang nhanh chóng tiếp cận thôn. Trong đó.. Bốn thứ hẳn là nhân loại."
Từ khi Lưu Đoan thức tỉnh dị năng, chỉ cần hướng gió đúng, gần đây có thứ gì đi ngang qua anh ta có thể trực tiếp sử dụng cái mũi dò ra, quả thực có thể so với rađa tinh thần lực của Lâm Tịch.
Chẳng qua Lâm Tịch dùng rađa trong thời gian quá lâu sẽ dễ dàng mệt mỏi, mà cái mũi Lưu Đoan thì lại bị hạn chế bởi hướng gió.
Lâm Tịch vung tay lên, trực tiếp xuất hiện một cái thang bằng dây leo khoác lên tường băng cao hơn hai mét, Lâm Tịch đứng ở trên đó trông về phía xa.
Quả nhiên, sáu thân ảnh dần dần tiếp cận, trong đó bốn người phía trước đang chật vật chạy trốn, mà phía sau là một người một thú đang đuổi theo không bỏ.
Bốn người thất tha thất thểu đã có thể trông thấy Lâm Tịch đang đứng trên tường, trong đó có một người thở không ra hơi đối với Lâm Tịch bên này la lên "Cứu mạng," nghe giọng nói hẳn là một người phụ nữ.
Lâm Tịch tính toán một phen, coi như sáu người này đều biến dị, bọn họ cũng không cần e ngại, thế là bảo Lưu Hàng bổ một tia chớp tại cửa ra vào.
Lâm Tịch cùng thôn dân đã ước hẹn, dùng dị năng tại cửa ra vào, chính là có ý tập hợp tất cả dị năng giả tại cửa ra vào.
Sau đó cùng Lưu Đoan mở cửa đi ra ngoài đón trước.
Đi không bao xa, bốn người chạy thở hồng hộc đã đến phụ cận. Người vào lúc mạng sống như treo trên sợi tóc, thường thường có thể kích phát ra tiềm lực lớn nhất của thân thể, một khi cảm giác tình huống có thể giảm bớt, cỗ lực lượng này sẽ ngay lập tức thả lỏng xuống.
Bốn người trước mặt này chính là như thế.
Gần như vừa nhìn thấy Lâm Tịch và Lưu Đoan, tất cả bốn người đều co quắp thành bùn nhão trên mặt đất.
Một cậu nhóc nhìn đen đúa gầy gò chỉ vào đằng sau nói với Lâm Tịch: "Đại ca.. Anh.. Các người cẩn thận, hai người đằng sau đều.. Đều không phải người."
Khi nói chuyện, hai "Người" đằng sau đã đến trước mặt, nhưng mà bọn họ thật sự đã không thể tính là người nữa.
Đứng thẳng mắt miệng nghiêng lệch, hai chiếc răng nanh to lớn đã nhô ra ngoài miệng, cực kỳ giống người sói sau khi biến thân trong phim ảnh, năm ngón tay hóa thành móng vuốt, cổ tay, khuỷu tay và toàn bộ lưng đều mọc đầy xương gai trắng hếu, nhìn cực kỳ dọa người.
Tốt xấu thứ này còn có thể xem như người, thứ còn lại vậy mà là lợn đầu người, nhưng nếu nói là lợn đi, tứ chi vừa cao vừa tráng kiện, bốn móng vuốt như đao thép không giống lợn bình thường, đôi mắt đờ đẫn trên đầu người, khóe miệng chảy nước miếng, cái mũi giật giật như thể ngửi được hơi thở đặc thù thuộc về dị năng giả trên người Lâm Tịch và Lưu Đoan, cả người, a phi, toàn bộ lợn.. Toàn bộ lợn đều trở nên vô cùng phấn khởi, dùng chân trước nhanh chóng cào lớp đất đóng băng dưới chân, đào ra năm miếng đất mang theo vụn băng màu trắng.
Nếu là cào trên thân người chắc chắn chính là năm vết thương sâu tới xương!
Lúc này người biến dị Tiểu Lưu thôn đều có mặt, ngay cả Minh Tử vừa mới thành công nhận được song dị năng tinh thần và hệ thủy vào hai ngày trước đều chạy ra.
Lâm Tịch trầm giọng nói: "Là ma hóa chủng, không có dị năng đều lui ra phía sau, Minh Tử, mang theo bốn người này đến cửa canh giữ."
Em gái bảo bối này vừa mới thành công tiến hóa còn chưa có tiếp nhận đặc huấn, cũng không thể tuỳ tiện đối đầu với ma hóa chủng không có chút lý trí nào.
Minh Tử cũng biết chính mình mặc dù là song dị năng, nhưng dù sao cũng mới vừa tiến hóa, cũng không thích hợp chiến đấu như vậy.
Cô bé hâm mộ nhìn Mạch Địch đứng bên cạnh anh trai, thầm hạ quyết tâm: Anh mình là hệ mộc và hệ không gian, đều không phải dị năng quá cường đại, mình phải cố gắng, bảo hộ anh trai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT