Một nhà ba người cũng không có bao nhiêu thứ, đơn giản thu thập một chút, lúc đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, chuông cửa vang lên.

Là một quán ăn đưa cơm.

Lâm mẹ ngây ra một lúc, đều nói người dân tộc Động nhiệt tình hiếu khách, đây thật sự là quá hiếu khách rồi!

Lâm cha nói: "Cậu bé, có phải cháu tính sai rồi hay không? Chúng ta không có đặt cơm."

Nhân viên giao thức ăn hơi cười, nói tiếng phổ thông vô cùng tiêu chuẩn: "Xin hỏi cô Lâm Tịch là người nhà của chú phải không."

Thấy một nhà ba người gật đầu, cậu ta cởi mở cười một tiếng: "Vậy thì không sai. Giao tiền ăn thôi, mời ký nhận, chúc mọi người dùng cơm vui vẻ!"

Bày xong đồ ăn, phát hiện người mua thức ăn nghĩ rất chu đáo, sáu món mặn một món canh, hai đĩa thức nhắm, một nửa là khẩu vị thành phố bọn họ, một nửa là đặc sắc nơi này, gì mà cá muối đồng gia, cháo, còn có mì gạo và súp thịt bò, nhìn rất muốn ăn. (Lâm Tịch không tiếc nói cách làm với cha mẹ, sợ bọn họ không tiếp thu được)

Một nhà ba người cũng không xoi mói, bữa cơm này ăn vô cùng vừa lòng.

Sáng sớm hôm sau, lúc ba người vẫn chưa rời giường, đã có người tới gõ cửa, Lâm Tịch nghĩ đến, ngược lại là muốn nhìn, còn có bao nhiêu kinh hỉ đang chờ cô.

Ngoài cửa là một bác gái hơn bốn mươi tuổi, nhìn gọn gàng lưu loát, quần áo nửa mới không cũ, nhìn xem lại rất sạch sẽ, tóc ở sau ót bới lên, lúc Lâm Tịch đi mở cửa, bác gái tự giới thiệu nói, gọi bà ta là Dương tẩu là được rồi, công ty dịch vụ giúp việc nhà bảo bà ta qua đây.

Hóa ra là nhân viên làm thêm giờ, phụ trách mỗi ngày hai bữa sáng chiều và vệ sinh trong nhà.

Lâm Tịch phỏng đoán, hẳn là Cổ Thiên Tí giở trò quỷ, có thể con hàng này đang có ý đồ gì đó? Nhưng nên nói cô đều nói, nên bố trí cũng đều bố trí xong, hiện tại anh ta làm một màn này khiến Lâm Tịch cảm thấy, con hàng này rất có thể là muốn dùng cái này gán nợ.

Lòng tiểu nhân!

Lão tử cũng không muốn tới đòi tiền.

Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại lạ lẫm reo lên:

Yêu một người có phải hẳn là có ăn ý.

Anh cho rằng em hiểu được mỗi khi anh nhìn em.

Anh giấu đi bí mật.

Mỗi ngày vào sáng sớm.

An tĩnh đưa cà phê ấm áp cho em.

Nguyện ý dùng bút chì màu đen.

Lặng lẽ vẽ sân khấu kịch.

Dù ánh đèn lại sáng cũng ôm lấy em

* * *..

Mẹ nó, Lâm Tịch nổi da gà một trận.

Nhấn xuống nút trả lời, bên trong là giọng nói Cổ Thiên Tí, cách điện thoại, cảm giác vừa có chút lạ lẫm vừa có chút xa xôi: "Nữ giúp việc theo giờ kia cô cứ yên tâm dùng, không cần trả tiền, nếu như cả nhà cô ra ngoài du lịch hoặc là cô ra ngoài hái thuốc, giao chìa khóa cho bà ta là được, yên tâm đi, sẽ không xảy ra vấn đề."

Làm sao con hàng này lại biết mình muốn làm gì?

"Ừm." Lâm Tịch nói ngắn gọn.

"Đã quen thuộc chưa?"

"Ừm."

"Cô có thể không nói ừm sao?"

"Ừm."

Không có tiếng sấm bùng nổ như trong dự liệu, ngược lại là nghe thấy tiếng vang chấn động phát ra từ lồng ngực Cổ Thiên Tí, tiếng cười thế mà để Lâm Tịch lần đầu tiên cảm thấy thì ra thanh âm của người thật sự có thể rất gợi cảm.

"Bảo trọng! Bên này của tôi đều thuận lợi, cô không cần nhớ thương."

Cũng sẽ không, suy nghĩ nhiều rồi.

Dương tẩu làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, một hồi liền làm xong điểm tâm.

Lâm cha và Lâm mẹ có hơi ngây ngốc, Lâm cha kề vai nói nhỏ với Lâm mẹ: "Bà nói đây có phải là Tịch Nhi làm yêu thiêu thân hay không? Tôi già rồi, thế mà có thể làm ra vẻ, tôi thật không nghĩ đến có một ngày nhà chúng ta có thể sử dụng người giúp việc theo giờ đấy!"

"Vậy ông cũng đừng để ý, cũng là tâm ý của Tịch Nhi, hai ta cứ tiếp tục theo là xong việc." Lâm mẹ lườm ông ấy một cái, có ăn có uống còn già mồm, đúng là mệnh chịu tội!

Nhà này được hoàn thành năm trước, chung cư xanh hóa làm cực kỳ tốt, sáng sớm đầu hạ Lâm Tịch cùng cha mẹ tản bộ dưới lầu, ánh nắng xuyên thấu qua lá cây nghiêng nghiêng chiếu vào, hình thành chùm sáng bất quy tắc, có đôi khi chỉ có một chút điểm sáng, nghịch ngợm nhảy qua nhảy lại giữa những cành lá, những con chim không biết tên trốn ở trong góc kêu lên, cũng không hề sợ người, nhưng nếu đi tới gần, liền "Vù vù" vỗ cánh bay xa một chút, sau đó tìm được nơi thích hợp lại đặt chân, tiếp tục tiếng ca bị cắt ngang của nó.

Lâm Tịch cảm giác cha mẹ cũng không có loại ưu sầu ly hương kia, ngược lại bắt đầu lộ ra một cỗ tràn đầy sức sống.

Cô âm thầm may mắn, may mắn mình sớm tỉnh ngộ, cũng không có không ngừng cùng những kẻ cặn bã kia quấn lấy đấu tới đấu lui.

Cho nên cô chưa từng cùng Cổ Thiên Tí đưa ra muốn thù lao, đến nỗi cho mấy ngàn vạn gì đó, chẳng qua là trò đùa mà thôi.

Chỉ cần Cổ Thiên Tí đánh ngã Nhậm Nhất Thông, giúp cô dọn dẹp Vu Hiểu Hiểu, đã xem như là thù lao tốt nhất, tiết kiệm cho cô bao nhiêu thời gian để bồi bạn với cha mẹ, đây là vô giá.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ.

Thẻ Quay Lại chọn thời gian cũng không tệ lắm, ít nhất cô vẫn có rất nhiều thời gian để làm bạn với bọn họ.

Hơn nữa lại tới trước khi bi kịch phát sinh, vào lúc cha mẹ còn chưa đụng phải trung niên tang nữ tiếp tục trôi dạt khổ sở khắp nơi, mặc dù nghĩ như vậy hơi có ý vị giả tạo cảnh thái bình ở bên trong, nhưng Lâm Tịch vẫn hi vọng có thể để cha mẹ nhìn thấy và cảm nhận được càng nhiều điều tốt đẹp, mà không phải hắc ám và xấu xí của thế giới này.

Những chân tướng ghê tởm kia, cứ để một mình cô chôn ở trong lòng rồi mang đi đi.

Lê Bình được xưng là động dân tộc, thuộc khu vực trung á có khí hậu nhiệt đới gió mùa ẩm ướt, đông không giá lạnh, hạ không nóng bức, khí hậu hợp lòng người, nhất là thảm thực vật bao phủ rất cao, là vựa dưỡng khí thiên nhiên nổi tiếng cả nước.

Lâm Tịch mang theo hai người không có việc gì liền đi khắp nơi, thuận tiện tìm kiếm hỏi thăm nơi bán những "Dược liệu chính gốc" kia, ngũ bội tử, miêu y ngàn năm, miêu dược vạn năm linh tinh, tên giống nhau nhưng dược hiệu lại sai lệch quá nhiều.

Một nhà ba người vừa du lịch vừa tìm thuốc, gì mà công viên rừng rậm quốc gia Lê Bình, ngũ trại Triệu Hưng, thành cổ kiều phố, nhà sàn Miêu trại cổ kính, những bờ ruộng ngang dọc của Miêu tộc, ruộng bậc thang rừng cây trùng điệp xanh mướt, cha mẹ lưu luyến quên lối về, trong điện thoại di động Lâm Tịch lưu trữ đầy ảnh chụp kéo tay đa dạng của hai người già.

Nghĩ đến đây liền phiền muộn, lão mẹ nhà mình cho rằng, những người nổi tiếng, mấy người dẫn chương trình đều thích làm tư thế này, như vậy nhất định là rất thời thượng.

Có rất nhiều ảnh chụp, đều là kiểu dáng kéo tay, ngay cả ảnh chụp chung gia đình, đều có một cái tay kéo chọc trên đầu cô.

Lâm Tịch có chút buồn bực: Lão mẹ, thế này rất low, ngài tạo được không?

Lâm Tịch loạn thất bát tao mua một chút thổ đặc sản nơi đó, chủ yếu là tước lưỡi, sừng lông, đối với trà cô cũng không có nghiên cứu gì, trà ngon đến mức nào đến trong miệng cô cũng là trâu gặm mẫu đơn.

Nghĩ đến Cổ Thiên Tí người ta vừa hỗ trợ mua phòng vừa mua thức ăn vừa nhân viên làm thêm giờ, lúc Lâm Tịch chọn những thổ đặc sản kia, dựa vào nguyên tắc "Chỉ mua quý, không mua đúng," mua một bao thật lớn.

Lúc về đến nhà, lần đầu tiên Lâm Tịch gọi điện thoại cho Cổ Thiên Tí, tiếng chuông mới vang lên một tiếng, bên kia liền nhận.

"Nói một chút địa chỉ của anh. Mua cho anh ít đồ xem như có qua có lại đi, tôi không quen thiếu người khác."

Bên kia lần nữa truyền đến tiếng cười cực kỳ quyến rũ, Lâm Tịch nhất thời nghe có chút ngốc, cho đến khi Cổ Thiên Tí hỏi: "Nhớ kỹ sao?"

Nhớ kỹ cái cọng lông, nghe thấy ngươi cười, cười đến tiện như vậy, là bán rẻ tiếng cười? Làm hại lão tử cũng không nghe thấy địa chỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play