Lâm mẹ kinh ngạc nhìn về phía con gái nhà mình, cảm thấy đứa nhỏ này nhất định là bị đôi cặn bã Thiệu Viễn và Vu Hiểu Hiểu kia chọc tức đến choáng váng.
Lâm Tịch quỷ dị cười một tiếng: "Là đồng ý suy tính một chút. Trước hết để cho ông ta vui vẻ, cũng giảm bớt làm một số chuyện hèn hạ đối phó chúng ta."
Lâm mẹ nghĩ nghĩ, ẩn nhẫn nói: "Thực sự không được liền chuyển nhượng cho ông ta, tiền kia, kiếm bao nhiêu cũng không quan trọng bằng mạng sống, cho ông ta! Chúng ta sống yên ổn là được."
Nếu chưa từng làm người chấp hành, Lâm Tịch vẫn như cũ là Lâm Tịch lúc trước, như vậy cô sẽ đồng ý đề nghị này của mẹ mình.
Dù sao, lấy sinh mệnh của mình và cha mẹ trở thành thẻ đánh bạc, Lâm Tịch không dám đánh cược.
Nhưng bây giờ, cô là một oán linh mang thù mà đến, người mang lợi khí, ngực có sát tâm.
Những người ủy thác kia Lâm Tịch đều có thể hết sức thỏa mãn, để nguyện vọng của người ủy thác có thể thực hiện được, linh hồn có thể nghỉ ngơi, huống chi là chính mình chứ!
Làm bạn bên cha mẹ thật tốt, đền bù cho cha mẹ đương nhiên là mục đích lớn nhất, nhưng không trở ngại cô dọn dẹp những người đã từng tổn thương mình, càng tổn thương qua cha mẹ của cô.
Lâm Tịch cảm thấy, việc cấp bách đầu tiên là nhất định phải để cha mẹ chuyển ra núi hoang ở cùng một chỗ với mình, hệ số an toàn sẽ cao hơn rất nhiều.
Thời đại thay đổi, thế giới này đã không phải là thế giới bần hàn khốn khó trong miệng cha mẹ nữa, không phải là thế giới ăn bữa trước không có bữa sau, có thể cũng không phải không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, người người sống thanh bần vui vẻ.
Dựa vào một hàng rào trúc và cửa gỗ, chỉ có thể ngăn cản gà nhà người khác.
Hơn nữa lão cha lại có bệnh hen suyễn, đã là chuyện cấp bách.
Lâm Tịch nói với cha mẹ, muốn bọn họ thả ra tiếng gió, bởi vì thân thể không tốt, làm không nổi việc nhà nông, muốn nghỉ ngơi và đi khám bệnh trong một đoạn thời gian.
Buổi tối hôm đó, ăn uống no nê món gà hầm trong nồi sắt lớn do lão mẹ tự mình làm, bên cạnh nồi sắt là bánh bao chay, cây tể thái dùng nước muối ướp một chút để giảm lượng nước, bột ngô vàng óng phối hợp cây tể thái xanh biếc, thịt gà cực kỳ ngon miệng phối hợp đậu hũ trắng như tuyết và bánh phở, miễn bàn ăn ngon bao nhiêu.
Mùi vị kia đừng nói mấy trăm năm, cho dù hơn nghìn năm, Lâm Tịch vẫn nhớ kỹ như cũ, vẫn hướng tới như cũ, đó là hương vị của mẹ, là hương vị của nhà!
Một nhà ba người ăn cơm, Lâm Tịch đột nhiên nói với Lâm cha: "Cha, con dạy cha một bài tập thể dục, kiên trì luyện tập có thể đề cao sức miễn dịch, kháng dị ứng, đối với bệnh hen suyễn của cha rất có lợi ích. Mẹ cũng có thể học, kéo dài tuổi thọ, mỹ dung dưỡng nhan."
Lâm mẹ khịt mũi coi thường: "Nói giống như là Tiên đan. Trên TV nói, chỉ cần là vật phẩm chăm sóc sức khỏe, công năng càng nhiều, hiệu quả càng mơ hồ, thì càng không thể tin tưởng."
"Đây là vật lý trị liệu, không phải vật phẩm chăm sóc sức khỏe, mẹ cứ nói mẹ có học hay không đi." Lâm Tịch nhe răng, đối với lão mẹ dữ dằn mà nói.
Lâm Tịch dạy hai mươi Đoạn Cẩm cho hai người, chỉ có mục đích khiến cho thân thể khỏe mạnh thì hai mươi Đoạn Cẩm rất thích hợp với người già.
Một đêm mộng đẹp.
Nằm trong ổ chăn quen thuộc, Lâm Tịch duỗi lưng một cái, vẫn là ổ chăn đó, vẫn là mùi hương đó, về nhà, thật tốt!
Một nhà ba người làm sao cũng không nghĩ tới, ngày hôm sau, Vu Hiểu Hiểu thế mà cùng Thiệu Viễn tới đây.
Kỳ thật hai người bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Ngày đó ở cục cảnh sát đã coi như là nửa vạch mặt, Vu Hiểu Hiểu chắc chắn lần này có thể lấy được giấy chuyển nhượng từ Lâm Tịch, đến lúc đó tiền ở trong túi chính mình, còn để ý đến Lâm Tịch làm gì?
Không nghĩ tới chính là, lũ cảnh sát ngu ngốc kia thế mà ngay cả một cô gái cũng không hù dọa được, cuối cùng còn bất đắc dĩ nói, đối với những thứ liên quan đến pháp luật cô gái này đều hiểu rõ, không dễ lừa gạt.
Thiệu Viễn liền muốn thu tay lại, dù sao Nhậm Nhất Thông đã chuyển hai mươi vạn vào thẻ bọn họ. Quê nhà Thiệu Viễn ở một thành thị nhỏ còn chưa vào nổi hạng ba tại Thiểm Tây, hai mươi vạn đủ cho bọn họ mua phòng ở và kết hôn. Hơn nữa núi cao sông dài, cho dù bàn tay Nhậm Nhất Thông lại dài, cũng rất khó ảnh hưởng đến bọn họ.
Kết quả Vu Hiểu Hiểu lại không đồng ý: "Nhà của anh ở bên kia quá lạc hậu, em không muốn đi. Tên mập kia đã đồng ý với em, mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần lấy được giấy chuyển nhượng, tương lai sơn trang suối nước nóng có một bộ phòng ở cho em. Có thể được gọi là biệt thự, hơn trăm vạn mới có một bộ phòng ở, dựa vào hai chúng ta, muốn mấy trăm năm có thể mua?"
Hai người đang nói chuyện, Thiệu Viễn nhận được điện thoại của Nhậm Nhất Thông, để bọn họ tranh thủ lấy được giấy chuyển nhượng.
Thiệu Viễn ngập ngừng nói không quá muốn đi, từ đầu đến cuối anh ta vẫn nhớ kỹ tình cảnh ngày đó, Lâm Tịch nôn lên người mình, sau đó vẻ mặt lạnh lẽo, cũng không quay đầu lại, quay người mà đi.
Cũng không biết tại sao, mỗi lần nhớ lại vẻ mặt lúc ấy của Lâm Tịch, Thiệu Viễn đều có chút rợn tóc gáy, cũng không biết là do ánh mặt trời buổi sáng chói mắt hay là như thế nào, anh ta luôn cảm thấy trong mắt Lâm Tịch có sát khí.
Nhậm Nhất Thông lười nghe anh ta nói những thứ có được hay không kia, nhe chiếc răng vàng lớn lạnh lùng nói ra: "Trong vòng một tháng, tôi muốn lấy được giấy chuyển nhượng, đến lúc đó tôi cho cậu thêm một tấm thẻ ngân hàng bảy chữ số. Lấy không được giấy chuyển nhượng hả.. Hai người liền cùng đi làm bạn với năm tên kia đi."
Nói xong cũng không đợi anh ta nói chuyện, bên kia liền cúp điện thoại.
Tiền, tôi muốn; mạng, không thể vứt.
Hai người thực sự không có cách, Thiệu Viễn kiên trì gọi điện thoại cho Lâm Tịch, bên trong có một giọng nữ dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, người sử dụng ngài vừa gọi không trả lời."
Hai người suy nghĩ, lại đến phòng trọ của Lâm Tịch, khóa cửa đã bị Lâm Tịch thay đổi từ sớm, gõ cửa hồi lâu cũng không ai để ý.
Cuối cùng bọn họ cùng thương lượng, chỉ có thể đến núi hoang Lâm gia tìm.
Lâm Tịch trừng mắt nhìn Thiệu Viễn: "Anh tới làm gì?"
Lâm Tịch mỉa mai nói: "Lần này lại có người chết ở chỗ nào cần các người đến xác nhận là tôi à? Có rắm mau thả, lò hỏa táng vừa mới gọi điện thoại tìm tôi đòi người đấy, không có thời gian để ý đến mặt hàng như các người."
Trong mắt Vu Hiểu Hiểu lập tức tràn ngập hơi nước: "Lâm Tịch, thật xin lỗi, cậu tha thứ cho chúng tớ đi, được không? Chúng tớ cũng là bị cảnh sát ép buộc nên mới nói như vậy, nếu không bọn họ liền nói người là do Thiệu Viễn giết."
Lâm Tịch nhìn Vu Hiểu Hiểu một chút: "Được thôi, tôi tha thứ cho cô, tôi biết những người cảnh sát kia cũng không phải thứ tốt lành gì."
"Thật không?" Vu Hiểu Hiểu lập tức nín khóc mỉm cười, nhưng mà nụ cười xán lạn như hoa xuân này lập tức bị một bàn tay của Lâm Tịch đánh lệch đi.
Thiệu Viễn trông thấy trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn của Vu Hiểu Hiểu có một dấu tay vô cùng rõ ràng, lập tức kêu lên: "Lâm Tịch, tại sao em lại đánh người?"
"Hiểu Hiểu, thật xin lỗi, cậu tha thứ tớ đi, được không? Tớ cũng là bị cảnh sát ép buộc đánh cậu, nếu không bọn họ liền nói người kia là do tớ giết."
Thiệu Viễn thiếu chút nữa tức thành chùy: "Cô đánh rắm, cảnh sát bị bệnh tâm thần sao, không có việc gì ăn no rỗi việc muốn cô đánh Hiểu Hiểu?"
"Đúng vậy, cảnh sát đều là bệnh tâm thần ăn no rỗi việc, vô duyên vô cớ muốn các người đến xác nhận một cô gái như tôi giết chết năm tên côn đồ cầm gậy sắt trong tay." Lâm Tịch lành lạnh nói.
"Thiệu Viễn, anh thật đúng là chồng tương lai tốt của tôi!"
Lâm Tịch làm bộ vô cùng phẫn nộ: "Còn chưa có kết hôn đâu, anh đã không giúp tôi ngược lại đi giúp người ngoài, đây chính là tình yêu trung trinh không hai lòng anh đối với tôi sao? Tôi thật đúng là mắt mù, vậy mà coi trọng người như anh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT