Cả nhà thấp thỏm mà đi, uể oải mà về. Chẳng những Tây y, cuối cùng ngay cả bệnh viện Trung y đều đi, kết luận đều giống nhau.

Vị bác sĩ chủ trị tại bệnh viện huyện kia mặt mũi hiền lành trực tiếp muốn sắp xếp nằm viện, Triệu Kim Lan mang theo nụ cười mất tự nhiên nói ra: "Chúng ta về nhà thương lượng lại một chút, ách.. Thương lượng lại một chút."

Bác sĩ chủ trị suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Tôi làm nghề y nhiều năm rồi vẫn luôn không hiểu nổi các người, các người tiết kiệm tiền gửi ngân hàng lấy lãi suất, ngoại trừ bệnh nhân bệnh càng nghiêm trọng hơn, người nhà tốn nhiều tiền hơn thì không có lợi ích gì, vì sao các người cứ nghĩ mãi mà không rõ chứ? Thế này còn có gì để thương lượng? Hiện tại bệnh viện huyện của tôi còn có thể trị, lại kéo dài bệnh tình chuyển biến xấu, vậy cũng chỉ có thể đi bệnh viện thành phố chữa trị mà thôi, vừa tốn nhiều tiền vừa chịu tội."

Thấy người cả nhà này ngoại trừ bệnh nhân tội nghiệp nhìn chính mình, những người khác đều không quay đầu lại đi ra ngoài, bác sĩ chủ trị cũng tức giận: "Có chữa bệnh hay không!"

Mang vẻ mặt sầu thảm trở về nhà, vì tránh bị truyền nhiễm, Lâm Tịch trực tiếp bị đám người đưa đến phòng chứa đồ.

Triệu Kim Lan miễn bàn có bao nhiêu buồn bực.

Bác sĩ vẫn luôn lải nhải, mắc phải bệnh này, không được mệt nhọc, không được tức giận, còn phải bổ sung đầy đủ những loại thức ăn giàu calo, protein, vitamin, đồng thời bổ sung nhiều khoáng chất để tăng cường sức đề kháng.

Bà ta nghe không hiểu protein là gì, bác sĩ giải thích nói, đơn giản nói chính là ăn uống đầy đủ. Hiện tại bệnh nhân ho khan, ho ra máu, đổ mồ hôi trộm sẽ tiêu hao nhiều protein, cho nên phải ăn nhiều thịt nạc, trứng, sản phẩm về sữa tươi, tôm cá vân vân, còn phải bảo đảm đồ ăn đa dạng, để cung cấp đầy đủ canxi, ăn nhiều trái cây tươi và rau xanh..

Sau đó bác sĩ lại lải nhải liệt kê ra một đống đồ ăn, Triệu Kim Lan nghe được mặt cũng tái rồi.

Bà ta tức giận nói với con trai đang ngồi trên ghế: "Mẹ nó, mắc cái bệnh đã không thể làm việc còn không thể bị khinh bỉ, muốn cả nhà cung phụng giống như tổ tông, còn phải ăn ngon nhiều như vậy, thật sự tốt như thế lão nương cũng muốn bị ho lao. Thế đạo này còn có chuyện tốt như vậy? Nhà chúng ta có thể cung cấp nổi cho dạng tổ tông này sao, mấu chốt vẫn là mặt hàng không đẻ ra trứng."

Phú Cường nhìn Thân Tiểu Vân một chút, thấy trên mặt cô ta không có chút khó chịu nào, lúc này mới yên lòng lại.

Cuối cùng cả nhà nhất trí cho rằng, mẹ nói rất đúng!

Hiện tại Thân Tiểu Mẫn quả thực đã trở thành gánh nặng liên lụy cả nhà tiến về bể khổ của vực sâu, kiên quyết không thể lưu lại.

Thân Tiểu Vân nghĩ đến sáu vạn được chính mình che giấu chặt chẽ kia, mím môi một cái, Tiểu Mẫn, thật xin lỗi, đó là nền tảng để chị và con gái sống yên ổn, cũng không thể lấy nó cho em.

Kỳ thật Thân Tiểu Vân người này cũng rất mâu thuẫn, một mặt cô ta hận chết đồ đê tiện cướp đi người đàn ông của mình, một mặt lại vô ý thức đi bắt chước cô ta.

Thân Tiểu Vân luôn cảm thấy dáng vẻ nghiêng đầu liếc nhìn người khác của người phụ nữ kia thật là không ai bì nổi, mang theo khí thế cao ngạo không nói rõ được, rõ ràng là một gái điếm thối tha không biết xấu hổ, nhưng cô ta lại dám dùng vẻ mặt như thế đối mặt với người vợ cả là mình, lực lượng sung túc.

Cho nên khi đột nhiên biến thành "Người phụ nữ bước thêm bước nữa" bị người ta nghị luận xem thường, thật ra Thân Tiểu Vân rất là tự ti.

Ngày em trai kết hôn, trong lúc vô tình cô ta trông thấy em rể Phú Cường. Dáng người cường tráng cao lớn, gương mặt màu đồng cổ, hình dáng sắc nét như đao tước, môi trên mỏng mà góc cạnh rõ ràng, môi dưới lại vô cùng có nhục cảm.

Thân Tiểu Vân đột nhiên nghĩ đến, anh ta cũng dùng cái miệng này hôn qua cô em gái không có gì đặc biệt giống như cọc gỗ của mình sao? Cũng không biết làm sao, ma xui quỷ khiến làm cho Phú Cường cảm giác được có người đang dùng ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn mình, nên giương mắt nhìn lại, cô ta học người phụ nữ dâm đãng kia, nghiêng đầu liếc anh ta một cái.

Sau đó người đàn ông này liền vứt bỏ đứa em gái vừa đen vừa gầy giống như dưa muối của mình, tỏ vẻ bợ đỡ săn đón cô ta.

Thân Tiểu Vân cười, trong nháy mắt lòng tin bị đả kích đến giọt nước cũng không còn của cô ta đều đã thu hồi lại, ừm, có lẽ người em rể này rất nghèo, nhưng so với tên rùa rút cổ Chu gia kia, đẹp trai hơn nhiều.

Sau khi hôn sự của em trai kết thúc, cô ta lại ở nhà mẹ đẻ thêm hai ngày, nói bóng nói gió thăm dò được tình huống của vợ chồng em gái mình, biết được bọn họ chung đụng cũng không phải rất hòa hợp, ngày hôm sau cô ta liền "Đến nhờ vả" em gái của mình.

Tất cả đều đã tính toán tốt, nhất là khi biết Thân Tiểu Mẫn không thể sinh con, cô ta gần như sắp cười to ra tiếng, đây chính là nơi thích hợp nhất mà ông trời sắp xếp cho cô ta!

Thân Tiểu Mẫn là một người vô dụng, còn chưa học xong tiểu học, không văn hóa không kiến thức, gặp chuyện ngoại trừ nhịn vẫn là nhịn. Đến lúc đó chỉ cần cô ta sinh một đứa con cho Phú Cường, làm chủ mẫu quản gia thật tốt, liền có thể gối cao không lo.

Hừ! Chịu được khổ cực, có thể làm việc nhà nông, có tác dụng cái rắm? Mù chữ chính là ngu xuẩn, vĩnh viễn cũng không hiểu được đạo lý người chăm chỉ quản lý người và người làm việc chăm chỉ bị người quản lý.

Được rồi, có năng lực rất tốt, vậy thì hãy thành thật làm việc cho chị đi, chị thưởng ngươi một miếng cơm ăn.

Cô ta thậm chí cũng đã tính tới chuyện sau này bị bại lộ, Thân Tiểu Mẫn cũng sẽ chủ động yểm trợ cho mình.

Đợi đến khi cô ta quen thuộc với tất cả mọi người ở đây, lại lan truyền chuyện em gái mình không thể sinh con ra ngoài, người làm chị vì không muốn em gái mình bị đuổi về nhà, ra hạ sách này giúp em gái có một đứa con lưu lại đời sau cho em rể, ai còn dám nói cô ta cái gì? Dù sao, tất cả những việc cô ta làm cũng là vì em gái, bất hiếu có ba tội, không có con là tội lớn nhất, Thân Tiểu Mẫn với đức hạnh kia nếu như lại không thể sinh con, còn có ai muốn nó chứ?

Nhà mẹ đẻ càng không có vấn đề, cô ta đã sớm nhìn thấu ở trong mắt trong lòng mẹ mình chỉ có con trai, nếu không phải năm đó cho rằng mình có thể thi đại học giúp đỡ em trai, cô ta cũng sẽ có vận mệnh giống như em gái. Cho nên ai có thể trợ giúp nhà mẹ đẻ, mẹ của cô ta sẽ giúp người đó.

Thân Tiểu Vân bày mưu nghĩ kế, gần như tính toán đến tận xương, nhưng cô ta tính toán đến tất cả mọi thứ, chỉ là không có tính toán đến Thân Tiểu Mẫn vốn có thân thể tốt như con lừa này, vậy mà mắc bệnh lao phổi!

Thế là sau khi cả nhà bàn bạc nghiên cứu, quyết định nghe theo kế hoạch của Thân Tiểu Vân, tiền và mặt mũi chỉ có thể chọn một, nhất định phải bảo vệ tiền, sau đó lại tận lực bảo vệ mặt mũi.

Gần như là trong nháy mắt, tin tức vẫn luôn bị che giấu chặt chẽ đã bị lưu truyền ra toàn bộ Cẩm Gia Câu.

- - ngươi có biết tại sao con dâu thứ hai của Phú gia mỗi ngày đều mệt mỏi giống như gia súc cũng không dám nói ra ngoài không?

- - là một quả pháo lép, không thể sinh!

- - a, chẳng trách!

- - Phú gia người ta vẫn hết lòng quan tâm giúp đỡ, muốn nhận nuôi con gái riêng của chị gái cô ấy, tức là giúp chị gái đã ly hôn của cô ấy, còn có thể lưu lại đời sau cho Phú gia, ai ngờ, đứa bé kia không chịu tách khỏi mẹ ruột, đành phải nhận lấy chị gái cô ấy.

- - như vậy không phải rất tốt sao?

- - tốt cái gì chứ, cô ấy và chị gái mình đánh nhau mỗi ngày, chỉ sợ chị gái tranh đoạt người đàn ông và con gái của mình. Nhìn thì rất trung thực, thật không nghĩ tới sau lưng là người như vậy. Nghe nói, còn đá con bé một cái khiến nó ngã xuống đất.

* * *

Hiện tại ánh mắt người trong thôn nhìn Lâm Tịch đều là lạ, lúc này người ở nông thôn văn hóa đều không cao, nhưng lòng mọi người vẫn còn rất hiền lành, có người liền khuyên cô: "Chị gái của mình cũng dung không được, cháu gái ngoại của mình mà cô cũng hạ chân được? Cô đây là muốn đem bản thân hướng vào trong ngõ cụt sao!"

Lâm Tịch cúi thấp đầu, tội nghiệp mà nói: "Khụ khụ, cách xa tôi một chút. Đều là tôi.. Khụ! Khụ khụ.. Đều là lỗi của tôi."

Người khác thấy thái độ của cô tốt, muốn tới đây khuyên nhủ, tự nhiên được một đứa con gái, cũng tránh khỏi Phú gia đuổi cô đi, một khi chuyện cô không thể sinh truyền ra ngoài, ai còn có thể cưới cô chứ, vì bản thân suy nghĩ cũng phải cùng đứa bé ở chung thật tốt, chờ lớn một chút hiểu chuyện là tốt rồi.

Lâm Tịch lui ra phía sau hai bước lớn tiếng nói ra: "Khụ khụ! Cách xa tôi một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play