Trở lại thuyền phòng quen thuộc, Lâm Tịch đột nhiên có một loại cảm giác, quả nhiên là ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình.

Rời đi lâu như vậy, bây giờ nhìn A Lê đã có thể đảm nhiệm hình ảnh đại sứ "Đen lại sáng," thật sự là cảm thấy rất thân thiết.

A Lê nhanh chóng nhảy đến trước mặt cô, nếu như lại thè ra đầu lưỡi quả thực chính là Nhị Cáp bỉ ổi.

A Lê bổ nhào vào người Lâm Tịch, bắt đầu sử dụng kỹ năng hoang dã mới độc nhất vô nhị "Lăn qua lăn lại" ở trên người cô.

Đạp đi lại lăn tới, đạp đi lại lăn tới, không tách ra được.

Tịch: Đây mẹ nó là đạo sư? Sủng vật còn có phong cách hơn con hàng này.

Lâm Tịch chống tay nâng nửa người lên mắng A Lê mặt dày mày dạn: "Đừng tưởng rằng cô tỏ ra như thế tôi sẽ không mắng cô ngốc nghếch. Nhìn như kẹo da trâu, xem cái đức hạnh này của cô, có phải lần này lão tử lại đạt được hoàn mỹ hoặc là cực kỳ hoàn mỹ hay không, cô còn muốn rút thưởng?"

A Lê uất ức: "Làm gì có, tách ra lâu như vậy, người ta chỉ là nhớ cô."

"Phải không, tôi cũng nhớ cô. Nếu như tôi hiểu lầm cô, vậy lát nữa để tôi rút thưởng đi." Lâm Tịch cười lạnh một tiếng, giả vờ gì chứ, lão tử đã sớm nhìn thấu cô rồi.

A Lê dùng ngón tay chỉ chỉ: "Thật sự là nhớ cô nha, chẳng qua rút thưởng vẫn nên để tôi làm!"

Trên màn hình lớn, là kết quả thu hoạch lần này.

Họ tên: Lâm Tịch

Số hiệu: 5687

Cấp bậc: Cấp 8 (người chấp hành sơ cấp)

Điểm tích lũy: 421+2130

Huyền tinh: 9+850

Sinh mệnh: 50

Linh hồn: 55+5 (số liệu bị động)

Tinh thần: 70+5

Dung mạo: 35+1

Trí tuệ: 55

Vũ lực: 40

May mắn: 14 (số liệu bị động)

Mị lực: 6+1

Tư chất: 12 (số liệu bị động)

Công đức: 860+3

Tín ngưỡng: 410 (số liệu bị động)

Xây dựng: 5

Kỹ năng: Trung y cấp 1, hai mươi Đoạn Cẩm cấp 3, Ngưng Tâm Quyết, Nguyệt Chi Thôi Thể thuật cấp 2, Tử Chú thuật cấp 1, Luyện Đan sư cấp 1

Nhiệm vụ đánh giá: Cực kỳ hoàn mỹ

Thanh trang bị: Lưỡi đao gió

Huân chương: Xích Lão

Điểm thuộc tính: 5

Vật phẩm: Thẻ Quay Lại (vật dùng một lần) quà tặng của Húc Minh Thú.

Lâm Tịch nhìn xem trị số của mình, trong lòng vui vẻ đến không muốn không muốn, mặc dù lần này cô tổn thất một tấm thẻ miễn tử, ban đầu và lúc độ kiếp chịu khổ không ít, nhưng thu hoạch cũng rất phong phú.

Hầu như tất cả thuộc tính đều tăng lên, huyền tinh và kinh nghiệm còn nhiều hơn so với lần trước.

Lâm Tịch trông thấy có hai kỹ năng thăng lên một cấp, còn có thêm một kỹ năng Luyện Đan sư cấp 1. Ừm, điều này rất công bằng, không uổng công cô luyện đan bất chấp ngày đêm, lại tăng thêm một loại kỹ năng, chẳng khác nào lại thêm một thủ đoạn bảo mệnh. Khi nhìn xuống phía dưới cùng có thêm một tấm thẻ Quay Lại, Lâm Tịch tóm lấy A Lê: "Cái này.. Cái này là có ý gì?"

Mỗi lần nghĩ đến chính mình đang xuyên qua các cái vị diện du lịch, ăn ngon uống sướng, Lâm Tịch đều phải liên tục kiềm chế lại ý nghĩ "Cha mẹ đang chịu tội ở nhà" trong nội tâm của mình, bởi vì biết có nghĩ cũng không có tác dụng gì, so với việc mỗi ngày nhắc tới xuân đau thu buồn, ảnh hưởng đến tâm cảnh, còn không bằng nhanh chóng trưởng thành trở thành người chấp hành cao cấp tranh thủ về nhà đi thay đổi tất cả mọi chuyện.

Cho nên Lâm Tịch vẫn luôn tâm tâm niệm niệm được trở về, bởi vậy trông thấy tấm thẻ Quay Lại này, toàn thân đều chấn động, không có cách nào, hiện tại cô rất mẫn cảm đối với hai chữ này.

A Lê cũng hiểu rõ suy nghĩ của cô, dù sao cũng đã hợp tác nhiều năm như vậy, Lâm Tịch không nói, nhưng cô ấy đều hiểu.

Có đôi khi A Lê cảm thấy, từ đầu đến cuối Lâm Tịch luôn có mối bận tâm như vậy ở trong lòng, kỳ thật rất hạnh phúc, bởi vì cô ấy.. Cái gì cũng nghĩ không ra. Có đôi khi có một chút hình ảnh mơ hồ, lờ mờ có một người đàn ông cao lớn máu me khắp người bôi trét thứ gì đó trên người cô ấy, trong miệng lẩm bẩm: "Nhớ kỹ cha mẹ rất yêu thương con là được, chúng ta cũng là bất đắc dĩ."

Nhưng vừa muốn dò xét ngọn nguồn, đầu của cô ấy liền rất đau rất đau, sau đó chính là càng nghĩ càng không ra.

"Chính là ý trên mặt chữ, cô có thể sử dụng nó quay lại một lần. Lâm Tịch, chúc mừng cô nha, cô có thể trở về nhà rồi!" Khuôn mặt béo của A Lê khó được chân thành.

Lâm Tịch lập tức nước mắt tràn mi, cô có thể trở về nhà? Cô.. Thật sự có thể trở về nhà sao?

Cha bởi vì tại họa và bệnh hen suyễn mãn tính trong nhiều năm mà lưng có vẻ còng xuống, mẹ tóc mai hoa râm, vóc dáng gầy gò, cho tới bây giờ cũng không dám nghĩ tới hai người thân của mình sẽ trở nên sống động trong nháy mắt, phảng phất đang ở trước mắt, tha thiết nhìn cô, mỉm cười với cô.

A Lê nhìn bộ dáng Lâm Tịch kích động như vậy, cắn ngón tay suy nghĩ, nếu lúc này đem những điều kiện đằng sau nói ra, có thể bị Lâm Tịch đánh chết hoặc là mang theo cái chảo quay rượt mình chạy khắp nơi hay không?

"Cái đó.. Khụ khụ, Lâm Tịch.. Cái này.." A Lê lắp bắp, không biết làm sao mở miệng.

Lâm Tịch kỳ quái nhìn cô ấy một cái, nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ con hàng này giống như đang chột dạ? Chẳng lẽ lại bị Vân xã đạo lừa gạt, nhận một nhiệm vụ không thể hoàn thành?

"Có chuyện gì mau nói, thừa dịp tâm tình tôi đang tốt vì có thể quay lại."

A Lê:.

Tôi có thể nói cô như thế này tôi càng không dám nói sao?

"Bây giờ cô còn không thể quay về." A Lê cuối cùng lấy dũng khí nói ra.

Lâm Tịch giận dữ: "Vì sao?"

"Cô là người chấp hành sơ cấp. Thần hồn còn chưa đủ mạnh, nếu như lúc này cưỡng ép tiến vào thế giới có bản thể, cô sẽ không chịu nổi sự nghiền ép và bài xích của vị diện dẫn đến linh hồn sụp đổ."

A Lê dứt khoát nói xong một lần, không phải chỉ là cái chảo sao, đến đây?

"Như vậy lúc nào tôi mới có thể sử dụng tấm thẻ Quay Lại này?" Nói ra từng chữ, nương theo tiếng mài răng vang lên bên tai A Lê.

A Lê cũng nổi giận: "Cô khó chịu với tôi như thế làm gì? Cũng không phải do tôi tạo thành, không sợ sau khi quay lại trở thành kẻ ngu si đần độn, tôi mẹ nó hiện tại liền đưa cô trở về được chưa?"

Bị A Lê gào lên, cuối cùng Lâm Tịch cũng dần dần lấy lại lý trí, tụng niệm một lần Linh Thai Tịnh Chú, để tâm tình bình tĩnh lại, cô chân thành xin lỗi A Lê.

Quả thật là cô quá sốt ruột.

Nhưng mà, đừng nói cô là một u hồn chết bất đắc kỳ tử trên đầu đường, một mình phiêu đãng hơn n năm có bao nhiêu nhớ thương cha mẹ, cho dù lúc còn học đại học, mỗi lần đến lúc nghỉ đông và nghỉ hè sắp được về nhà, tối hôm đó Lâm Tịch sẽ luôn luôn trằn trọc khó mà chìm vào giấc ngủ, nghĩ đến cha mẹ sẽ có vẻ mặt như thế nào, gặp mặt nói những chuyện gì, sau đó làm món gì ngon cho cô, hầu như mỗi lần đều càng nghĩ càng phấn khởi, sau đó chính là trợn mắt đến hừng đông, mang theo một đôi mắt thâm quầng về nhà.

A Lê nói: "Cô cũng không cần quá nóng nảy, lại làm một cái nhiệm vụ liền có thể lên tới cấp mười, trở thành người chấp hành trung cấp, lúc đó xã khu sẽ đổi khu vực cư trú cho cô một lần nữa, hơn nữa tiến hành ngưng hình cho cô. Cho nên tôi đề nghị cô tốt nhất đem điểm thuộc tính nhiệm vụ gần đây thêm vào dung mạo một chút, dù sao đến lúc đó ngưng ra người quái dị gì đó cô cũng không muốn như vậy đúng không."

Sợ Lâm Tịch sốt ruột, A Lê thở dốc một hơi lại giải thích: "Sau khi ngưng hình cô liền có thể về nhà rồi!"

Trái tim Lâm Tịch hạ xuống, hiện tại cô thật sự hận không thể một chân sải bước về nhà, trong nháy mắt nhìn thấy cha mẹ mình, cũng đã đợi không được.

Lâm Tịch lần nữa tụng niệm Linh Thai Tịnh Chú, để cho mình bình tĩnh, đồng thời khuyên bảo chính mình, một đường đi tới đều đã vượt qua rất nhiều cực khổ rồi, nếu như điều chỉnh tâm thái không tốt, trở lại thế giới của mình thật sự có khả năng cô không thể khống chế chính mình, làm ra chuyện điên cuồng gì đó.

A Lê thấy cô càng ngày càng bình tĩnh, cảm giác hiện tại Lâm Tịch tiến bộ rất lớn, nhanh như vậy đã tỉnh táo lại, nói thì đơn giản, kỳ thật rất không dễ dàng.

A Lê nói ra: "Tôi biết cô nhất định rất muốn trở về ngay, cho nên lần này tôi đề nghị có thể rút thưởng, nhưng tạm thời áp nhiệm vụ ban thưởng ra phía sau, chúng ta đi làm nhiệm vụ bình thường trước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play