Dung mạo Vũ Lam không tệ, cũng có thể được tính là đệ nhất mỹ nhân trên mười dặm tám thôn, từ sớm đã được một nhà phú thương trấn lên chọn trúng chuẩn bị qua mười lăm tuổi thì gả đi, tương lai ổn thỏa là Thiếu phu nhân nhà phú thương.
Thời gian dài nguyên chủ dinh dưỡng không đầy đủ, hình dáng gầy gò nhỏ bé, nhưng mà nhắc tới cũng kỳ, hai người vợ chồng Vũ gia dung mạo rất bình thường, sinh ba đứa bé một người giá trị nhan sắc cao hơn một người. Mặc dù dung mạo Vũ Đồng không xinh đẹp như Vũ Lam, nhưng cũng là một tiểu mỹ nữ, nên bị tên vô lại thôn bên cạnh Lam Vĩnh Phú để ý tới.
Từ nhỏ cha Lam Vĩnh Phú đã chết, mẹ hắn ta vô cùng cưng chìu nhi tử, nuông chiều đến nỗi chỉ biết ăn nhậu chơi bời, từ nhỏ Lam Vĩnh Phú đã thích ăn con ếch, mẹ hắn ta đi khắp núi đồi bắt cho nhi tử, vì vậy được gọi là "Lam cóc." Đợi đến khi trưởng thành thì bắt đầu cùng những tên tiểu lưu manh gần đó ở một chỗ uống rượu đánh bạc, tụ tập đánh nhau, rốt cuộc có lần mẹ hắn ta nhịn không được đánh hắn ta một bàn tay, kết quả tên Lam cóc này say rượu ra tay không biết nặng nhẹ, thế mà lỡ tay đánh chết mẹ của mình.
Hàng xóm xung quanh cũng biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà dân không đưa lên quan không truy hỏi, ngày thường mọi người bị Lam Vĩnh Phú xây dựng ảnh hưởng cũng không ai dám quản chuyện nhà bọn họ.
Mà sau đó hắn ta càng thêm không ai nói không ai quản, mặc kệ, nổi tiếng gần xa là một mối họa lớn, sau lưng mọi người đều gọi hắn ta là "Con cóc."
Có thể không phải là con cóc sao? Nhà chỉ có bốn bức tường, người không có đồng nào, có tiền thì đánh bạc sạch sành sanh, không có tiền thì lừa gạt trộm cướp, mặt hàng như vậy thế mà vừa ý nguyên chủ.
Nguyên chủ cảm thấy bị toàn thế giới vứt bỏ bỗng nhiên có người bắt đầu quan tâm, nguyên chủ kinh nghiệm sống chưa nhiều rất nhanh bị lời nói ngon ngọt của Lam Vĩnh Phú bắt được, cuối cùng vào một ngày bị đệ đệ không vừa ý đá một chân cộng thêm Lưu thị chưa hỏi rõ ràng phải trái đúng sai đã mắng chửi một trận trong lòng hoàn toàn tổn thương, buổi tối hôm đó lặng lẽ đi cùng Lam Vĩnh Phú.
Ngày hôm sau Vũ lão cha và Lưu thị mới biết Nhị nữ nhi luôn luôn im lìm không lên tiếng vậy mà cùng một tên vô lại bỏ trốn, cực kì sợ hãi. Vội vàng đi Lam gia muốn dẫn nguyên chủ về nhà.
Lam Vĩnh Phú vừa được cô vợ xinh đẹp, lúc này đang vui vẻ, đối với Vũ Đồng cũng cẩn thận dịu dàng, trở về mua thêm hai bộ đồ mới và một chút trâm hoa giá rẻ, nguyên chủ có người cưng chìu yêu thương, cảm thấy đây là cuộc sống hạnh phúc nhất, kiên quyết không chịu cùng cha mẹ trở về. Làm sao Vũ lão cha có thể nhìn thấy nữ nhi của mình nhảy vào hố lửa như vậy? Dưới cơn đau buồn đan xen phẫn nộ đầu tiên là mắng nguyên chủ sau đó động thủ cùng Lam Vĩnh Phú, bị đánh một chân tàn phế.
Sau đó cuộc sống bi thảm của Vũ gia bắt đầu, nữ nhi Lưu thị bị lừa gạt, chân trượng phu lại tàn phế, thông gia tương lai nghe nói chuyện này, khước từ hôn sự với Vũ Lam, mạnh mẽ bưu hãn như Lưu thị đã bị đánh sụp, hai mắt bị mắc bệnh. Vì cho Vũ lão cha trị chân, bất đắc dĩ Vũ Lam phải gả làm vợ kế cho một người góa vợ chịu ra hai mươi lượng bạc làm sính lễ, tuổi còn nhỏ đã phải đối mặt hai người con riêng là kế nữ xấp xỉ tuổi mình, nhà người góa vợ xem Vũ Lam như nha đầu sai sử mua được, Vũ Lam không biết ngày đêm hầu hạ một nhà ba người, động một tí bị đánh chửi, bị tra tấn không ra hình dáng. Vũ Lai Bảo cũng chơi bời lêu lổng cả ngày, trong nhà Vũ gia chỉ có bốn bức tường, hai người tỷ tỷ gả đi cũng không vẻ vang, dĩ nhiên cũng không cưới được vợ, càng thêm vò đã mẻ không sợ sứt* sống mơ mơ màng màng.
*Vò đã mẻ không sợ sứt - Vò đã mẻ lại sứt (破罐破摔) là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 (子 thường đọc nhẹ giọng): Vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.
Tình cảm mới mẻ của Lam Vĩnh Phú đối với nguyên chủ vừa qua, lập tức lộ ra gương mặt thật. Lại bắt đầu cuộc sống ăn nhậu chơi bời. Miệng thì nói chuyện được không một cô vợ xinh đẹp, Lam Vĩnh Phú không có việc gì thì gọi những hồ bằng cẩu hữu* tới nhà chính mình vui chơi giải trí, không có tiền đánh bạc uống rượu thì tìm nguyên chủ đòi hỏi, nguyên chủ không bỏ ra bạc cũng sẽ bị đánh. Dần dần Lam Vĩnh Phú thiếu nợ càng ngày càng nhiều, rốt cuộc có một ngày, hắn ta nghĩ tới một cách tốt để phát tài, thua bạc đền thân, ai bảo mình cưới phải bà nương* không có bản lãnh chứ!
*Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè không tốt.
*Bà nương: Phụ nữ có chồng.
Ban đầu nguyên chủ thề sống chết không theo sau này từ từ chết lặng, thậm chí cuối cùng một lần phải tiếp đãi rất nhiều chủ nợ, trải qua sống không bằng chết. Thường xuyên như vậy Lam Vĩnh Phú thật sự làm giàu, nguyên chủ chính là một mỹ nhân đầu gỗ, Lam Vĩnh Phú đã sớm chơi chán. Rất nhanh hắn ta ở trấn trên dan díu với một kỹ nữ ngầm rồi mang về trong nhà. Từ đây nguyên chủ chẳng những phải hầu hạ rất nhiều nam nhân, còn phải hầu hạ nữ nhân của trượng phu mình. Vũ lão cha biết được nữ nhi nhà mình trôi qua thê thảm như thế, lần nữa tới cửa muốn dẫn nguyên chủ trở về.
Lam Vĩnh Phú đã sớm không còn một chút tình cảm đối với nguyên chủ, đang chê nguyên chủ vướng bận, giờ phút này Vũ lão cha tới đón nữ nhi vừa lúc hợp ý hắn ta, vì vậy mặt dày vô sỉ nói những năm này nguyên chủ khiến hắn ta bỏ ra không ít tiền bạc, vừa ngu xuẩn vừa vụng về cái gì cũng không biết làm, vì là người cùng quê cho Vũ gia mặt mũi, đưa mười lượng bạc thì có thể đưa nàng mang đi.
Đến lúc này nguyên chủ mới biết được thật ra cha mẹ vẫn đối với mình rất tốt, là tự bản thân nàng nghĩ như vậy, nhưng tất cả đã trở thành như thế rồi, vì không liên lụy cha mẹ, xấu hổ đan xen giận dữ nguyên chủ lập tức đụng đầu chết trước cửa Lam gia.
Lâm Tịch thở dài một tiếng, quả nhiên không làm sẽ không phải chết, bi kịch của nguyên chủ một phần đến từ việc câu thông cùng người trong nhà không tốt, một phần đến từ chính mình nhìn người không rõ, tất nhiên, Lam cặn bã nam càng thêm đáng hận!
Nếu như có thể, Vũ Đồng hi vọng chính mình có thể kiếm được rất nhiều tiền, nàng cảm thấy phần lớn bi kịch của Vũ gia là bởi vì nghèo. Nàng hi vọng có thể để cả nhà có được cuộc sống tốt, không muốn liên lụy cha mẹ và tỷ tỷ, không muốn đệ đệ là kẻ vô tích sự, còn có là nhất định phải trả thù tên cặn bã Lam Vĩnh Phú này.
** ** ** ** ***
Trước đó không lâu một lần nguyên chủ và một người quả phụ trong thôn cùng một chỗ cắt cỏ cho heo "Trùng hợp" gặp được Lam Vĩnh Phú đến Nam Bình Ao, sau đó bắt đầu các kiểu Lam Vĩnh Phú "Ngẫu nhiên gặp" nàng, hiện tại hai người mặc dù còn chưa tới tình trạng muốn bỏ trốn, nhưng mà Lam Vĩnh Phú đã bắt đầu nói lời ngon ngọt đối với nguyên chủ.
Lâm Tịch dựa theo ký ức nguyên chủ, tìm đường trở về nhà. Còn chưa đi vào trong nhà, xa xa đã nghe được giọng Lưu thị truyền đến tiếng mắng chửi lớn: "Trời đất ơi, nha đầu chết tiệt kia bảo nó đi cắt cỏ heo về, không biết đi nơi nào chơi đùa, mấy ngày nay không đánh nó, lại ngứa da rồi! Trời đã sắp tối rồi, nó không đói bụng heo cũng đã bị đói đấy!"
Nguy rồi, Lâm Tịch vừa tiến vào thế giới chưa kịp tiếp thu cốt truyện đã nôn đầy mặt Lam Vĩnh Phú, sau khi tiếp thu cốt truyện thì quên mất chuyện này. Lưu thị mắng hai câu, lại nâng giọng lên hướng vào trong phòng hô: "Hồng ca, nếu không thì ngươi đi tìm một chút đi!" Lưu thị và Vũ lão cha là họ hàng xa, từ nhỏ đã gọi "Hồng ca Hồng ca" thời gian trôi qua mặc dù nghèo khổ một chút, nhưng tình cảm của hai người cũng không tệ lắm.
Chờ Vũ lão cha đưa ống thuốc lào trong tay ra sau lưng, từ trong nhà chính đi ra, Lưu thị lại lải nhải: "Ở phía trước nhà mà tìm thử, tìm không ra ngươi lập tức trở về, Nhị Nha này quỷ đòi nợ, không bớt lo.."
Một bên lải nhải một bên qua loa trộn lẫn đồ ăn và rau cỏ đổ vào trong máng cho gà ăn, trong miệng còn kêu "Ục ục.. Cô cô cô", mấy con gà béo mập khỏe mạnh giống như được mệnh lệnh, chạy vội tới, trong lúc nhất thời, trong máng gà ăn vang lên liên tiếp thanh âm "Cốc cốc cốc".
Gà này được Lưu thị nuôi cực kỳ tỉ mỉ, trứng đẻ ra chẳng những có thể đi chợ đổi vài đồng tiền tiêu vặt mà còn có thể bồi bổ thân thể cho nhi tử, Lai Bảo đang tuổi lớn, không thể qua loa được.
Lưu thị đứng thẳng eo hơi đau nhức, ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhị Nha cúi thấp đầu không nói một lời đi theo Vũ Hồng trở về, nhất thời trong lòng giận dữ, bước nhanh đi qua, lập tức một ngón tay đâm ở trên đầu Lâm Tịch, Lâm Tịch vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị "Nhất chỉ thiền" này hung hăng đâm suýt chút nữa té ngã, lảo đảo một cái vẫn không ổn định được dứt khoát ngồi trên mặt đất. Nàng cũng không định đứng lên, trực tiếp ôm đùi Lưu thị, miệng nhỏ mở ra, giọng còn hơi trẻ con khóc ròng nói: "Mẹ! Nhị Nha suýt chút nữa thì không về được, hu hu hu.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT