Với tư cách là Huyện lệnh Vạn Lâm Huyện ở bên ngoài, Khương Huyện lệnh tiếp đãi Huyện lệnh Mai Huyện đến đây.

Chủ và khách chia ra ngồi xuống, Khương Huyện lệnh cười ngượng: "Bản Huyện nghèo khổ, chỉ có một chén nước trong chiêu đãi Ngũ đại nhân."

Huyện lệnh Mai Huyện họ Ngũ, tên là Ngũ Lục Thất, Khương Huyện lệnh cảm thấy cha Ngũ Huyện lệnh tuyệt đối là một người khéo léo.

Nghe Khương Huyện lệnh nói, Ngũ Lục Thất bĩu môi, ai không biết bây giờ Vạn Lâm Huyện của ngươi là nơi đứng đầu cả nước, những nơi khác ngay cả ngọn cỏ cũng sắp bị đào sạch, nơi này của các ngươi thế mà còn tiếp nhận nạn dân, phát cháo chẩn bệnh, vậy mà còn than nghèo với những người sắp chết đói như chúng ta?

Ngẫm lại mục đích của mình, bây giờ ông ta cũng không biết nói thêm cái gì.

Ngũ Lục Thất trịnh trọng tiếp nhận chén nước kia bằng hai tay, uống một ngụm nhỏ giống như đánh giá rượu ngon hiếm thấy, hai mắt nhắm lại, tiếng "Chậc chậc" phát ra từ trong miệng: "Hình như gần nửa tháng không được uống nước mát lạnh như vậy. Lão Trương, ngươi cũng đừng giả vờ nữa, mau chạy ra đây đi."

Lúc này Khương Huyện lệnh mới nhìn rõ, hóa ra trong đám người đang cúi đầu uống nước còn có một khuôn mặt quen thuộc -- Tri Huyện lão gia Lâm Đăng Huyện Trương Tả Đường, lần này tốt rồi, Huyện lệnh của ba Huyện nghèo nhất Đại Sở tụ tập đầy đủ.

Trương Tả Đường đi thẳng vào vấn đề: "Lão Khương, ta thấy ngươi đã quét sạch thần sắc buồn rầu lúc trước, biết được sau này ngươi lên như diều gặp gió, tiền đồ không thể đo lường. Nhưng ngươi không thể quá ích kỉ, mong rằng ngươi thỉnh quân chủ ra, ta và lão Ngũ thật sự thành tâm thành ý tới đây để đầu nhập vào."

Ồ!

Còn có thể chơi như vậy?

Khương Huyện lệnh đoán được có thể là bọn họ nghe nói về chuyện bên này của mình, đến đây khuyên chính mình bỏ gian tà theo chính nghĩa, thậm chí có khả năng lặng lẽ đi mật báo tố cáo. Lại không ngờ, hai người này lại muốn tới thông đồng làm bậy.

Hóa ra, sau này Khương Huyện lệnh mới đến đây, mà hai người Ngũ Trương đã hoàn toàn bị vây ở nơi nghèo đến mức có thể xoa bóp bắp chân trong nhiều năm rồi.

Hầu như năm nào cũng thu thuế không đủ, có lúc nghiêm trọng nhất hai người đều bởi vì chuyện này mà bị đánh bằng gậy.

Mặc dù Khương Huyện lệnh cũng sa chân trong vũng bùn, nhưng tốt xấu đã từng trà trộn vào lục bộ ba tỉnh, nhiều năm làm quan tại kinh thành, mỗi năm đều phải góp vào chút tiền bạc, cuối cùng vẫn chưa từng bị khiển trách trách phạt.

Trong ba Huyện này, có thể nói người hơi có chút bản lĩnh đã sớm dọn đi rồi, còn lại đều là kéo dài hơi tàn, miễn cưỡng sống qua ngày.

Người phân theo giàu nghèo, hai người Ngũ Trương một tới hai đi liền thành bạn tốt.

Trương Tả Đường là người yêu thích thiên văn, buổi tối không có việc gì liền xem thiên tượng.

Mặc dù không sánh bằng kỳ tài ngút trời Vu Đắc Thủy, cũng biết một chút, một tới hai đi thật đúng là để cho ông ta nhìn ra gì đó.

Ở phía sau thính đường Lâm Tịch nghe Trương Tả Đường chậm rãi nói cái gì "Sao Tử Vi suy thoái mà sao Thiên Phủ quang mang đại thịnh, đuôi của ngôi sao đó lại rơi ở nơi này," gì mà "Sao Mộc đi ngược chiều, đông vào tây ra, thì báo trước quốc gia diệt vong."

Tóm lại một câu: Đại Sở sẽ bị diệt, quốc chủ mới ở chỗ này!

Mà nhìn mùa màng hiện giờ, nếu năm nay thuế má không thể dựa vào cướp đoạt cũng chỉ có thể dựa vào đầu óc. Những năm qua giao thiếu một chút còn bị đánh bằng gậy đấy, năm nay không thu hoạch được một hạt nào, còn không phải bị đánh chết?

Vì vậy, Trương Tả Đường và Ngũ Lục Thất hợp lại nghĩ kế, tốt xấu cũng đã như vậy, không bằng dứt khoát khác vứt bỏ quân chủ trước, dù sao triều đình đối với bọn họ cũng chỉ biết sưu cao thuế nặng, lúc còn Nam Lăng cũng như thế này, Diêu Văn Trạm làm Hoàng đế cũng vẫn như thế này. Năm đó sau khi Diêu Quảng lên ngôi chỉ làm dáng miễn chút thuế má ở hai năm trước, sau đó liền lấy danh nghĩa diệt giặc cướp, sưu cao thuế nặng tầng tầng lớp lớp, hết lần này tới lần khác còn tìm kế nói là bảo hộ dân chúng an cư lạc nghiệp!

"Làm quan không thể vì dân làm chủ, không bằng bán khoai lang bên đường. Hai người chúng ta thứ nhất là vì dân chờ lệnh, miễn cho đến lúc đó tân chủ dụng binh làm to chuyện khiến cho lê dân đồ thán, thứ hai cũng là vì chuyện đó.. Hắc hắc.. Chuyện này.."

Lâm Tịch cũng nghe rõ ý tứ của hai người, không uổng phí một binh một tốt liền có thể lấy được hai Huyện thành, nàng tự nhiên là cầu còn không được.

Vội vàng mang theo Vu Đắc Thủy và Khương Phỉ đi ra ngoài.

Mặc dù Khương Huyện lệnh đã nói quyết định ủng hộ Khương gia thượng vị, nhưng bất kể thế nào, đây cũng là tạo phản, nghịch tặc. Hiện tại thế mà tới hai tiểu đồng bọn, cũng vô cùng vui mừng.

Ba Huyện thành xếp thành một hình tam giác, Vạn Lâm Huyện ở hậu phương, các công trình đương nhiên phải phát triển đến hai Huyện còn lại.

Xét thấy Lâm Tịch chỉ làm mười mấy hồ cá ở Vạn Lâm Huyện, lương thực ngược lại đầy đủ, nước uống cũng không thiếu thốn, nhưng muốn vận chuyển nước đến hai Huyện khác để tưới tiêu đồng ruộng tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

Thế là đám người quyết định lấy Vạn Lâm Huyện làm căn cứ, chỉnh đốn lại người trong ba Huyện, nam tử trưởng thành trực tiếp nhập vào quân Khương gia bắt đầu thao luyện tân binh, nam đinh còn lại phái đến Lâm Đăng, Mai Huyện đóng quân phòng ngự, nữ nhân già yếu còn lại thì lượng sức mà đi, trồng trọt và chăn nuôi, đảm bảo cung ứng quân tư cho các cuộc chiến nổ ra trong tương lai.

Phải nói, tuyệt đại bộ phận dân chúng biết được tin tức này đều vui mừng khôn xiết, thời gian dài ăn không no bụng, bây giờ đột nhiên có người nói cho bọn họ chỉ cần nghe theo sắp xếp điều khiển, chẳng những từ hôm nay có thể ăn cơm no, biểu hiện anh dũng còn có thể có tiền đồ trong tương lai, các nhà đều vô cùng nhiệt tình.

Cũng có một số người trời sinh phản cốt hoặc là dứt khoát cho rằng Lâm Tịch bọn họ chỉ là đang làm loạn, mưu toan truyền ra tin tức để có thể gặp mặt Thiên tử, có thể đổi lấy tương lai tốt đẹp.

Kết quả đương nhiên rất bi thảm, không phải bị quần chúng bắt được đánh chết chính là bị Lâm Tịch dẫn theo đội quân Ảnh Tử trực tiếp giết chết, dám lén lút tố cáo Khương gia, nhất định phải giết chết thị chúng, để những người mang hai lòng triệt để tuyệt tâm tư.

Đừng tưởng rằng tất cả quần chúng nghèo khổ đều là người hiền lành lại biết tri ân hồi báo, cho nên mới nói, có đôi khi ân uy cần phải thực hiện cùng lúc.

Ba Huyện xây dựng khí thế ngất trời lại ngay ngắn trật tự.

Nhiệm vụ cần thiết là thừa dịp đại hạn dọn dẹp đường sông, dùng những đất đá để gia cố đê đập, rất nhiều người tỏ vẻ không hiểu, đây không phải là làm việc vô ích sao? Nước sông cũng đã cạn rồi, dọn dẹp đường sông không phải là vì rèn luyện thân thể? Chỉ có Lâm Tịch và một số người tâm phúc mới biết không bao lâu sau, còn có một trận tai họa khác.

May mắn Lâm Tịch quản lý căn cứ rất tốt, cũng không bị hạn hán ảnh hưởng quá nhiều, số lượng lớn rau xanh và hoa quả đã trưởng thành, lão nương xuyên qua trồng cây khoai tây cũng đã đến lúc thu hoạch.

Khương Ngũ Lang phụ trách trồng rau quả tỏ vẻ, đảm bảo ấm no cho người dân ba Huyện, không có vấn đề!

Bông được lão nương mang về trồng theo số lượng lớn, hiện tại đang vào mùa ra hoa, sinh trưởng rất khá, từng đóa từng đóa muôn hồng nghìn tía quả thực như một biển hoa bông, Lâm Tịch thấy một hồi lâu hoa mắt thần mê.

Tới tháng chín, lão nương đi theo Khương Tự Minh đã sắp chạy đến Châu Phi rốt cuộc trở về, mang về số lượng lớn lương khô, thảo dược chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Đôi phu thê già phơi nắng so với than đen cũng không sai biệt lắm, Lâm Tịch có cảm giác nhìn thấy người nhà A Lê.

Khương mẫu tiến lên liền khen ngợi Lâm Tịch rất nhiều, nói rằng đi qua nhiều nơi như vậy, tất cả đều là người chết đói đầy đất, một mảnh khô héo, chỉ có Hoa Quả Sơn của ta, cỏ cây xanh tươi, tràn đầy sức sống.

Theo Khương cha Khương mẫu cùng nhau đến còn có không ít kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ, phải nói lực kêu gọi của Khương Tự Minh, tuyệt đối không phải là dùng để trưng cho đẹp.

Lâm Tịch nhìn thấy bọn họ thế mà đang nghiên cứu cách làm ra một loại nỏ cực lớn tương tự như Gia Cát Lượng, không khỏi líu lưỡi một trận, lão nương thực sự quá có khí phách!

Khương mẫu vung tay lên, chỉ cần khuê nữ ta muốn, chỉ cần khuê nữ ta chịu nói ra!

Trong nháy mắt Lâm Tịch cảm thấy bầu trời thổi qua năm chữ -- đều không có vấn đề!

Ngay lúc đám người tại Hoa Quả Sơn đang tích cực làm việc của mình để chuẩn bị cho trận chiến, phía trước thế mà nhận được thánh chỉ của Diêu Văn Trạm truyền đến từ trong cung!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play