"Tĩnh Duyên cư sĩ là người Hoàng hậu nương nương mời đến, ý của ngươi là ta và Hoàng hậu nương nương thông đồng làm bậy lừa gạt các ngươi?"

"Ta không có nói như vậy, là Hoàng hậu nương nương bị các ngươi lừa gạt.."

Tả Khanh Mân còn chưa nói hết lời, sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Bản cung có bị người lừa gạt hay không, còn chưa tới phiên ngươi đánh giá. Vọng nghị người khác là không đúng, Thái tử phi, giáo dưỡng của ngươi đâu?"

Tả Khanh Mân nghe vậy, sắc mặt tái nhợt.

Trước mắt bao người, Thái tử phi nàng ta cứ như vậy bị Hoàng hậu trách cứ, còn mặt mũi nào mà tồn tại!

Tất cả đều do Khương San ả tai họa này!

Mỗi lần gặp nàng, luôn không có chuyện tốt.

Tả Khanh Mân cũng từng âm thầm nghĩ đến, nếu trời sinh cùng với nàng xung đột, vậy thì cách xa chút đi. Nhưng Diêu Văn Trạm lại vẫn luôn rất để ý nữ nhân này. Mặc dù hắn đã giải thích nhiều lần, nói rằng Tĩnh Duyên cư sĩ đoán mệnh rất chuẩn, cho nên hắn muốn nắm nữ nhân này trong tay khống chế lại, tuyệt đối không thể để nàng rơi vào trong tay người khác.

Diêu Văn Trạm còn đảm bảo, trong lòng của hắn mãi mãi cũng chỉ có nàng ta, đối với Khương San tiểu tiện nhân kia, một chút tình cảm cũng không có, chỉ là dù hắn được lập làm Thái tử, nhưng có bao nhiêu Thái tử có thể thuận lợi leo lên ngôi vị? Hắn muốn lấy được thế lực của Khương gia, khống chế được Khương San là đường tắt tốt nhất.

"Trong tim ta, vĩnh viễn chỉ có một Hoàng hậu, đó chính là Khanh Khanh nàng."

Trái tim Tả Khanh Mân như được ngâm mình trong bình mật, cự kỳ ngọt ngào. Nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Diêu Văn Trạm khi trông thấy Khương San, nàng ta lập tức hoảng hốt một trận, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản giống như hắn nói.

Trong phủ có hai Trắc phi, chẳng qua chỉ là đồ đê tiện biết lấy sắc hầu người mà thôi, Tả Khanh Mân luôn cảm thấy, người duy nhất có thể uy hiếp được vị trí Hoàng hậu của nàng ta, vẫn là Khương San cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, không học vấn không nghề nghiệp này!

Hiện giờ người này vừa chọc Đoan Hòa Huyện chủ tức giận đến suýt chút nữa nổi điên, thế mà lại ác nhân cáo trạng trước: "Hoàng hậu nương nương, ta không biết mình đắc tội Thái tử phi chỗ nào, nàng ta luôn mang theo Đoan Hòa Huyện chủ đến tìm ta gây phiền phức. Khương San biết, chúng ta là quân nhân thô tục, không được các quý nữ chào đón, sau này không có chuyện gì San Nhi vẫn nên ít đến trong cung khiến cho các quý nhân thêm ngột ngạt."

Lâm Tịch nói, ngáp thật dài một cái, cả người cũng thay đổi rất uể oải: "Thân thể San Nhi khó chịu, trở về phủ trước, mong nương nương thứ tội."

Hoàng hậu thấy nàng như vậy, khuôn mặt đầy vẻ hiền hòa, ý cười trong mắt cũng sắp không che giấu được: "Nhưng mà muốn đi cũng uống nước Trung Mộc ướp lạnh rồi hẳn đi, đây chính là nước uống ngươi thích nhất."

"Chọc Thái tử phi nổi giận, vừa rồi San Nhi còn bị mắng là heo chỉ biết ăn uống, vẫn đừng nên uống."

Hoàng hậu nghe xong liền trầm mặt xuống: "Thái tử phi, quỳ xuống, nói xin lỗi San Nhi, ai cho phép ngươi không có chừng mực với Lục Lục như vậy?"

"Mẫu.. Mẫu hậu?" Vẻ mặt Tả Khanh Mân tràn đầy không thể tin, dưới ánh mắt lạnh như băng của Hoàng hậu, rốt cuộc chậm rãi quỳ xuống: "Đều là lỗi của Khanh Mân, còn xin Gia Nhu Quận chúa tha thứ."

Nàng ta liều mạng cắn môi không để cho mình khóc thành tiếng, cắn nát cánh môi trên, máu dọc theo vết thương uốn lượn mà xuống, nàng ta đường đường là Thái tử phi một nước, thế mà phải quỳ xuống nhận sai cho tiện nhân này!

Lâm Tịch cũng thấy tốt thì lấy, ngoan ngoãn uống hết nước hoa quả Hoàng hậu sai người đưa tới, lại ngáp một cái: "Tạ ưu ái của nương nương đối với San Nhi, nhưng mà mấy ngày nay thân thể thật sự là khó chịu, luôn dễ dàng mệt mỏi, xin cho phép San Nhi được cáo lui trước."

Đợi đến khi cho tất cả mọi người lui ra, Hoàng hậu mới chậm rãi nói với Tả Khanh Mân đang quỳ trên mặt đất: "Đứng lên đi. Ngươi còn có mặt mũi khóc? Suýt chút nữa làm hỏng chuyện lớn của ta và Thái tử!"

Sau khi biết chân tướng mọi chuyện, Tả Khanh Mân quét sạch oán giận vừa rồi, hóa ra Khương San được hoàng gia sủng ái, đã trúng kỳ độc, ha hả, nhìn ngươi còn có thể nhảy nhót bao lâu!

Hoàng hậu lại nói: "Tạm thời đừng để nàng cáu kỉnh, mẫu hậu đành phải uất ức ngươi một chút, hiện nay chúng ta còn không thể tách khỏi Khương gia. Không quá ba tháng, Khương San chính là con cờ đắc lực nhất trong tay chúng ta. Một khi chúng ta nắm toàn cục trong tay, muốn chém giết muốn róc thịt ả ngu xuẩn kia còn không phải chỉ là một câu nói của ngươi sao?"

Hoàng hậu nói xong, cũng lấy tay che miệng ngáp một cái, quả thật là xuân khốn thu mệt*, cộng thêm tuổi tác không còn trẻ, Hoàng hậu cũng cảm thấy tinh thần của mình có chút không tốt, vẫn nên đi ngủ một giấc thì hơn.

*thơi tiết mùa xuân và mùa thu dễ làm người ta mệt mỏi, buồn ngủ.

Hoàng hậu vừa đi vừa âm thầm bĩu môi, ánh mắt Thái tử cũng không phải quá tốt, chọn một người không giữ được bình tĩnh như thế, trên miệng lấy lại nhiều tiện nghi thì làm được gì chứ?

Người nào cười đến cuối cùng mới là người cười vui vẻ nhất.

Hoàng hậu lại ngáp một cái, gần đây lao tâm lao lực, dù sao bà ta cũng không còn trẻ nữa, thân già chịu không nổi!

Lâm Tịch trở về nhà, trên mặt đâu còn vẻ mệt mỏi như vừa rồi. Tinh thần sáng láng đi vào phòng nghị sự.

Tam, Tứ, Lục lang và mấy vị tẩu tẩu đều ở đó, Khương Phỉ và đám chất tử cũng đều ở đó.

Lâm Tịch công bố tin tức mới nhất: Diêu Quảng muốn tiếp tục bóc lột tiền tài Khương gia.

Lần này không tìm được danh mục gì, thế là cắt xén một bộ phận quân lương của Đại ca, thiếu đạo đức nhất chính là, rõ ràng quân lương của quân Khương gia đều là hàng giả trở xuống, thậm chí còn có một số bị đổ cát vào và quá hạng sử dụng.

Khương Lục Lang tức giận đến mức bóp nắm tay vang lên lạch cạch lạch cạch: "Diêu lão tặc đây là điên rồi sao? Sức chiến đấu của quân Khương gia giảm xuống, uy hiếp chính là an nguy của toàn bộ Đại Sở!"

"Ông ta biết Khương gia chúng ta có tiền, cũng biết Khương gia không có khả năng nhìn quân Khương gia hao tổn, trên thực tế ông ta rất thông minh đấy! Quân lương toàn bộ Đại Sở đều như thế, tại sao chỉ có quân Khương gia các ngươi xảy ra vấn đề? Quân Khương gia là quân đội của nghĩa huynh ông ta, Hoàng đế xưa nay nhân nghĩa sẽ hố huynh đệ của mình? Lấy chuyện này phá ra thành mảnh vụn mà nói, cũng là quân Khương gia tự cao tự đại, là Khương gia chúng ta già mồm cãi láo."

Khương Phỉ uể oải nói.

"Vẫn là Phỉ ca nhi sáng mắt sáng lòng, ngươi nói xem, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?" Khương Tam Lang nói.

"Tiểu cô cô lấy được tin tức vào tay, Khương gia chúng ta cũng đã thắng. Biện pháp rất đơn giản, lấy đạo của người trả lại cho người. Món quà lớn như vậy, Khương gia chúng ta chịu không nổi, nói không chừng phải tặng cho thân gia tốt của ông ta nếm thử."

Khương Phỉ hờ hững trả lời.

Đám người lập tức hiểu rõ, Khương Phỉ nói thân gia tốt chính là Vũ Uy Hầu lãnh sáu vạn binh đóng giữ ở đông bắc, đây chính là người tuyệt đối ủng hộ Diêu Quảng, muội muội Vũ Uy Hầu chính là Hiền phi của Diêu Quảng, Trắc phi Diêu Văn Trạm cũng có một người là nữ nhi Vũ Uy Hầu, mà trước đó không lâu An Huệ Công chúa gả cho Tiết Khải thì là biểu đệ Vũ Uy Hầu.

Bởi vì lôi kéo được một thân gia mạnh mẽ như vậy, mới khiến cho Diêu Quảng có lực lượng ra tay với Khương gia.

Lâm Tịch cười nói tiếp: "Không chỉ muốn tráo đổi, chúng ta cũng tìm cho lão Diêu Quảng một ít chuyện làm, tránh cho ông ta không có việc gì mỗi ngày nhớ đến Khương gia chúng ta."

Lâm Tịch nhìn vẻ mặt hoang mang của đám người Khương gia: "Phái vài người đắc lực ẩn vào Tĩnh Viễn Hầu tiền triều bên kia, một khi bên này ăn được quân lương mới, nhanh chóng lan truyền tin tức ra ngoài. Nghe nói Tĩnh Viễn Hầu là một người rất thông minh biết nắm chắc thời cơ và xem xét thời thế."

Khương Lục Lang lập tức cười vô cùng xán lạn: "Biện pháp tốt, lần này lão Diêu Quảng có thể ăn tết không ngon rồi!"

Lâm Tịch: Nói nhảm, nếu ông ta vẫn luôn sống thư thái như thế, xứng đáng lão tử không có việc gì liền chạy vào cung cầm thuốc độc làm nước trà uống sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play