Xa phu nhẹ giọng thì thào: "Không – phải - người - xấu."
Nha hoàn vứt dao găm xuống, vỗ tay cười khẽ: "Nhìn xem, thế này thì tốt rồi, không phải người xấu. Ta thông minh chứ."
Thông minh ngươi mẹ nó!
Dám luyện tập thư pháp trên mặt bản Hoàng tử, coi như ngươi viết "Vạn tuế giá lâm" khuông mặt bản Hoàng tử vẫn bị ngươi hủy. Có bản lĩnh ngươi giết ta đi, nếu không xem lão tử trở về làm sao trừng trị ngươi và tiểu thư đáng chết nhà các ngươi!
"Này, không đúng, ta cảm thấy không có oan uổng hắn, ngươi nghĩ xem, sau khi xảy ra chuyện chỗ này của chúng ta có động tĩnh lớn như vậy, người bình thường đã sớm sợ hãi bỏ chạy, người tốt không phải nên lén lút báo quan nhờ giúp đỡ hoặc là trở về hỗ trợ sao? Hắn ngược lại vẫn luôn trốn tránh, chờ chúng ta giải quyết xong, lại như một tên ngu xuẩn trực tiếp đến chỗ xe ngựa tiểu thư, chắc chắn có âm mưu làm loạn." Xa phu nói.
Tiểu nha hoàn lại cầm dao găm lên..
Ấm áp quen thuộc..
Diêu Văn Trạm đã sắp sụp đổ: MMP, hai người bị bệnh thần kinh!
Cứu mạng!
Xa phu nhẹ giọng đọc thì thào: "Vẫn là dâm tặc."
Hóa ra nha hoàn thêm hai nét phía dưới chữ "Không."
Mà Diêu Văn Trạm vốn đang trừng to mắt lần này ngoẹo đầu, thật sự ngất xỉu.
Cũng không biết hắn bị đau đến choáng váng hay là bị dọa ngất, chẳng qua Lâm Tịch ở trong xe ngựa suy đoán, khả năng lớn hơn là quá tức giận mới ngất.
Thật ra bọn họ hoàn toàn có thể thừa dịp này xử lý Diêu Văn Trạm.
Trên thực tế Khương Lục Lang quả thật đã đề nghị trực tiếp giết chết tên cầm thú Diêu Văn Trạm này, nhưng Lâm Tịch và Khương Phỉ đều không đồng ý.
Trước mắt lão Diêu Quảng ở trong mắt đại thần, trong giới nho sĩ thậm chí tại dân gian cũng còn có uy vọng và đức độ.
Nếu như Khương gia vận dụng Khương gia quân trực tiếp khởi sự, lật đổ chính quyền Diêu Quảng quả thật dễ hơn sau này rất nhiều, nhưng cũng sẽ tạo thành cục diện không có người kiềm chế mười vạn đại quân của Chu Thiệu ở tây bắc, một khi Chu Thiệu mang quân xuôi nam, tất nhiên dân chúng sẽ trôi dạt khắp nơi, sinh linh đồ thán.
Mà Khương gia vì tư lợi của bản thân, cái giá phải trả cho việc lấy được một chính quyền không hoàn chỉnh, chính là vĩnh thế bêu danh.
Cho nên nghiêm chỉnh mà nói, trước mắt tuyệt đối không phải thời cơ tốt nhất.
Khương gia đang chờ đợi bố trí, Diêu Quảng cũng thế.
Vào tình huống như bây giờ, mặc kệ bên nào làm ra một số chuyện không chạm vào ranh giới cuối cùng của đối phương, một bên khác đều sẽ lựa chọn sáng suốt nhẫn nại.
Bởi vậy trực tiếp giết chết một tên Hoàng tử, không chỉ là chuyện Diêu Quảng mất một nhi tử, chủ yếu vẫn là đánh mặt đế vương, như vậy ông ta nhất định sẽ nghiêm tra chuyện này tới cùng.
Nhưng nếu chỉ trêu đùa một phen, mất mặt chính là Diêu Văn Trạm, Diêu Quảng nhiều nhất chỉ là tâm tình không tốt, cũng chắc chắn sẽ giả câm vờ điếc, không cố gắng truy cứu.
Lục Lục bình an trở về, thuận tiện kể cho mọi người một câu chuyện xưa luyện tập thư pháp trên mặt người ta, đám người cười đến thắt ruột.
Mà trong cùng một ngày, tin tức Thập Nhị Hoàng tử ra ngoài du ngoạn, nhưng lại bị té ngựa ngã vỡ đầu suýt chút nữa đã chết, bắt đầu lưu truyền ở kinh thành.
Khương San đã triệt để bị quý nữ kinh thành loại bỏ bên ngoài, cũng không biết vì sao lại rất được Hoàng hậu nương nương ưu ái, thường xuyên gọi tiến cung, thậm chí trông còn được sủng ái hơn cả Công chúa.
Cùng lúc đó, ngày mùng một tết, chuyện Khương San được Tĩnh Duyên cư sĩ đoán mệnh cách quý giá, người thường khó đạt được cũng nhanh chóng được lan truyền, thậm chí có người nói nàng chính là mệnh Hoàng hậu, chẳng qua khi đó Tĩnh Duyên kiêng kị Hoàng hậu nương nương ở đây, cho nên mới ngậm miệng không nói.
Trong lúc nhất thời ở trước mặt nịnh bợ sau lưng chửi mắng, vội vàng tạo quan hệ đến ôm đùi, quý nữ các nhà cũng có thái độ khác nhau.
Hiện tại hầu hết các loại tiệc lớn tiệc nhỏ và hoạt động của các quý nữ đều sẽ mời Lâm Tịch, mà không phải là thái độ không đặt vào mắt như trước đây.
Lâm Tịch có cũng được mà không có cũng không sao lẫn vào.
Người nhà họ Khương phân tích, việc này tám chín phần mười là do Diêu Văn Trạm làm.
Chỉ cần hắn tỉnh táo lại chắc chắn sẽ hiểu rõ mình bị Khương San đùa giỡn, nếu mình đã không có khả năng cưới được nàng, dứt khoát công khai những tin đồn thất thiệt này.
Đến lúc đó ai trăm phương ngàn kế tiếp cận Khương San, chính là có dã tâm muốn làm Hoàng đế.
Đừng nói những người mang tâm sự riêng âm thầm đâm chọc trong đám con cháu Diêu gia, ngay cả Diêu Quảng chỉ sợ cũng sẽ có điều nghi kỵ. Dù sao đây chính là lời Tĩnh Duyên nói, nếu Khương San thật sự là mệnh Hoàng hậu, vậy người cưới nàng chính là Hoàng đế!
Cứ như vậy, đám Hoàng tử Hoàng tôn kia cũng không dám lộ liễu tiếp cận nàng.
Trong thời gian này Lâm Tịch cũng được tự tại không ít.
Tháng ba, cỏ dài chim bay, vạn vật nảy mầm, Hải Đông Thanh Ngọc Nhi mang về tin tức của Khương Tự Minh: Tất cả mọi việc tại Hoa Quả Sơn đều thuận lợi, đã gieo trồng bông và bắp ngô ở các nơi bí mật.
Đám người Khương gia vô cùng vui mừng, ít nhất không lo ăn mặc.
Đồng thời Khương mẫu nghiên cứu chế tạo các loại dụng cụ bằng thủy tinh cũng gây ra phong trào tranh nhau mua hàng ở các nơi, các chi nhánh lần lượt mở ra, ngay cả kinh thành cũng đã có chi nhánh của Trân Lung Các.
Trong kinh thành các quý nữ đều đang suy đoán rốt cuộc chủ nhân đứng sau Trân Lung Các này là ai, vậy mà có thể chế tạo ra đồ vật thần kỳ như thế, các nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, thủy tinh khiến người ta nhìn mà than thở như thế sẽ do Khương gia thô tục vô lễ đê tiện dã man trong miệng bọn họ làm ra.
Trong nháy mắt đã đến mùa hè, phương nam lũ lụt, số lượng dân tị nạn gia tăng, mà cựu triều Nam Lăng thừa cơ thu nạp không ít máu mới, lấy danh nghĩa "Trừ tặc phục quốc, trả ta cố hương," kích động không ít nạn dân bị mất tất cả mọi thứ trong trận lũ lụt, thừa dịp loạn thế mà chiếm cứ hai tòa thành trì, nhất thời sĩ khí tăng cao, xung quanh không ít dân chúng đều chạy theo như vịt, hiển nhiên phía nam đã thành nơi mà mọi người hướng tới.
Diêu Quảng giận tím mặt.
Triệu tập đại thần trong triều suy nghĩ đối sách.
Kết quả lại xấu hổ.
Quan văn chủ hòa, đề xuất chia đất mà trị, bị Diêu Quảng mắng máu chó phun đầy đầu.
Võ tướng chủ chiến, nhưng phần lớn binh lực của triều đình tập trung ở tây bắc, đông bắc, mà hai nơi này lại điều không ra một chút binh lực.
Những nơi khác ngược lại có thể điều ra một phần binh lực, nhưng một vấn đề lúng túng hơn xuất hiện, bởi vì Hoàng đế tiền triều hoang dâm xa xỉ, cả đời lấy ăn chơi đàng điếm và lãng phí làm nhiệm vụ của mình, khiến quốc khố trống rỗng, hiện tại Đại Sở chính là cái xác rỗng.
Lại bộ không bỏ tiền ra nổi, Binh bộ tự nhiên là không bỏ ra nổi quân tư.
Đánh trận, chính là đánh bằng tiền, có câu nói là đại quân chưa động, lương thảo đi đầu. Từng người trong Binh bộ đều bày ra dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu cũng không có tác dụng quái gì.
Không có tiền!
Cả triều văn võ bảy miệng tám lưỡi, vẫn luôn ầm ĩ đến khi bãi triều cũng không có ầm ĩ ra đối sách gì.
Mặt Diêu Quảng âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
Đoạn thời gian trước, Thập Nhị Hoàng tử Diêu Văn Trạm, người cưỡi ngựa cũng có thể ngã đến mặt mày hốc hác lại chọn thời điểm này cầu kiến!
* * *..
Tháng này Lâm Tịch quả thực sống rất sung sướng.
Mỗi ngày ngoại trừ thời gian luyện công chính là các loại yến hội, người khác có thể mang theo rất nhiều mục đích, mà mục đích của nàng chỉ có một -- ăn.
Mặc dù Diêu Quảng Hoàng đế Đại Sở và vong đế tiền triều khác nhau, nhưng dù sao sự xa hoa của tiền triều đều còn ở đây, triều thần và dân chúng cũng học theo, ăn không biết mệt, điều này đã dẫn đến sự phong phú về các món ăn khác nhau tại kinh thành Đại Sở.
Dù sao mặc kệ Lâm Tịch tham gia loại yến hội gì, thi hội, văn hội, tiệc trà, tóm lại cuối cùng đều có thể kết thúc trên bàn ăn, đây cũng là lý do duy nhất khiến Lâm Tịch vẫn luôn hứng thú dào dạt tham gia những yến hội này.
Mặc dù bị người ta nói là mẫu nghi thiên hạ tương lai, nhưng nàng vẫn không có một người bạn nào cả.
Mỗi lần dự tiệc con hàng này đều bảo trì trạng thái "Đang bận ăn uống" như heo này.
Ngày hôm nay, sau khi lại cơm nước no nê, Lâm Tịch về đến nhà mới biết được, Hoàng đế lại muốn kiếm chuyện.
Diêu Quảng hạ chỉ rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT