Đêm đó, Lâm Tịch đưa cho trưởng Công chúa áo nhỏ mà nàng kịp thời hoàn thành trước ngày xuất giá, Công chúa U Duyệt rất hài lòng, cười nhạt một tiếng nói ra: "Ngược lại nha đầu ngươi thật là tri kỷ. Nhưng mà làm việc cũng quá liều lĩnh, nếu có một chút sai lầm, không nói Hoàng huynh, bất kỳ một người nào ở Mộc gia đều có thể lấy tính mạng của ngươi!"
"Đúng vậy, là tiểu nữ ngu ngốc, không nên dễ dàng tin tưởng người khác." Lâm Tịch cúi đầu, che giấu tàn bạo hiện lên trong mắt, dứt khoát nói một lần tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối đã xảy ra cho trưởng Công chúa, cầm nàng làm vũ khí sử dụng, cũng đừng trách lão nương qua cầu rút ván!
Sau khi Công chúa U Duyệt nghe xong, im lặng một lát, trách không được, nha đầu này bình chân như vại bảo bà chỉ cần ở đêm đó hôn lễ khi tân khách về hết thì có thể đi Mộc phủ. Trong rượu chỗ Thái tử uống bị Mộc Tử Hiên bỏ thuốc vào, mê man thì bị đưa đi thư phòng nơi mà ngày thường hắn ta và Mộc Tử Dương chơi đùa nghỉ ngơi. Mà bên này Lâm Tịch thì tăng thêm gia vị ở bên trong rượu hợp cẩn, vì bảo đảm không xảy ra sai sót, Mộc Tử Hiên còn ở thư phòng đốt chút hương liệu có tác dụng trợ hứng.
Trong mắt trưởng Công chúa đã dấy lên lửa giận.
Quả thật, Thái tử và Mộc Tử Dương thật sự có chuyện xấu xa đó, hai người cũng không hề bị oan. Đáng hận là Mộc Tử Hiên bè lũ xu nịnh, mưu toan giẫm lên huyết mạch Thiên gia hoàn thành dã tâm của mình. Trưởng công chúa im lặng suy nghĩ trong chốc lát, thì thào hừ lạnh: "Chỉ là một cái Thế tử chi vị của Hầu phủ thì làm sao thỏa mãn được bọn họ? Chỉ sợ bọn họ càng coi trọng là binh quyền trong tay Vĩnh Ninh hầu đấy! Không ngờ lão Tam bình thường khiêm tốn kính cẩn, thì ra.."
Trưởng Công chúa hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Lâm Tịch lại nói ra: "Công chúa, tuy rằng con cái không được nói cha mẹ, nhưng mà cha ta Tô Đào Tri huyện Bảo Ứng phủ, từ lúc nhậm chức đến nay, trên không thể giúp triều đình giải quyết vấn đề, dưới không thể giúp nỗi khổ của dân chúng, cùng Tri phủ Từ Hữu Đức ức hiếp đồng hương, bốc lột vơ vét của cải dân chúng. Từ xưa thiên địa quân thân sư* ông ta tuy là phụ thân của tiểu nữ, nhưng cũng là con dân của Đại Nghiệp ta. Bây giờ ông ta càng vì con đường làm quan của mình mà bán nữ cầu vinh, thông qua cùng Hầu phủ thông gia lại bợ đỡ được Liên Chiêm sĩ, kết bè kết cánh, thông đồng với nhau, dạng người này sao xứng đáng vào triều làm quan?"
*Thiên địa quân thân sư: Nghĩa là: Trời, đất, vua, cha mẹ, thầy. Trong chương này ý của Tịch tỷ là cha tỷ dù là người thân thì cũng bị xếp sau vua và đất nước.
Theo Lâm Tịch kể ra từng cọc từng cọc từng sự kiện, vẻ mặt trưởng Công chúa càng ngày càng khó coi, nếu không phải trời đã tối, gần như lập tức muốn vào cung gặp Hoàng đế.
Tuy rằng trưởng Công chúa vì cứu Lâm Tịch một mạng mới nói Song Diện tú, nhưng mà dù sao quân vô hí ngôn. Thế là trưởng Công chúa suy nghĩ một lát, dặn dò Lâm Tịch ở lại Công chúa phủ, yên tâm thêu Song Diện tú của nàng.
Hôm sau, sáng sớm trưởng Công chúa đã vào cung, cho đến khi tới giờ lên đèn mới trở về Công chúa phủ.
Từ đó Lâm Tịch không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ thêu Song Diện tú. Mặc dù đường đi quanh co, nhưng mà đến giờ khắc này, nhiệm vụ của nàng trên cơ bản đã hoàn thành. Hiện tại chỉ chờ bên phía cữu cữu thu thập chứng cứ phạm tội của tra cha và Từ Hữu Đức đưa tới.
Chẳng qua hiện tại trong lòng nàng rất hoang mang, hai cái tâm nguyện của nguyên chủ, cùng tra cha hòa ly nàng đã hoàn thành, mà cùng mẫu thân tìm một chỗ trải qua cuộc sống của người bình thường, đoán chừng sau một tháng đợi khi nàng thêu xong cũng sẽ hoàn thành, như vậy kế tiếp nàng cần phải làm gì? Là dùng thân thể này sống đến hết thọ và chết già hay là đi trở về nơi ban đầu nàng đã ở trong không gian chứ?
Lâm Tịch một tay chống má, một tay khác lung tung đập lên chỗ đỡ tay của ghế dựa khắc hoa, hi vọng là hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ trở về, nói thực ra, nàng còn không quá thích ứng dùng thân phận của người khác sinh hoạt.
Chuyện kế tiếp có thể nói là quanh co khúc khuỷu, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu.
Tam Hoàng tử được mọi người ủng hộ nhiều nhất cũng không được lập làm Thái tử mới, Hoàng đế thế mà lựa chọn Ngũ Hoàng tử vẫn luôn không quá xuất sắc làm người thừa kế, khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Hoàng đế lại lấy tốc độ cực nhanh phong vương ban thưởng phủ đệ cho các Hoàng tử, mạnh mẽ vang dội làm bọn họ nên đi đến đất phong thì đi, nên nhậm chức thì nhậm chức, hoàn toàn cắt đứt những ý nghĩ không nên có của bọn họ.
Thế tử phu nhân mới cưới của Vĩnh Ninh hầu phủ bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, Thế tử bi thương muốn chết cho nên bệnh không dậy nổi. Hoàng đế chuẩn Nhị công tử Mộc Tử Hiên của Vĩnh Ninh hầu phủ vì Thế tử thỉnh phong, nhưng lại lấy binh quyền trong tay Vĩnh Ninh hầu chia ra làm ba, đưa cho ba thế lực khác nhau. Vĩnh Ninh hầu phủ một thời vinh quang ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Thái tử không dựa vào được ngược lại khiến nhà mình trở thành cái xác rỗng.
Thái tử bị giáng chức ngay cả thân vương đều không được làm, là Quận vương có địa vị thấp nhất trong tất cả Hoàng tử. Một triều Thiên tử một triều thần, dĩ nhiên Chiêm Sĩ phủ cũng nghênh đón một lần thay máu mới, Liên gia nền móng nông cạn ở kinh thành tứ cố vô thân, đành phải bán đi gia sản xám xịt trở về quê nhà. Chẳng qua nghe nói Liên gia rất không may, ở trên đường về nhà gặp mấy lần sơn tặc, mặc dù tính mệnh người một nhà có thể bảo toàn, nhưng mà đến quê nhà hầu như trên người đã không có đồng nào.
Lâm Tịch có chút tiếc nuối, nàng thật sự muốn tự tay đòi lại cả gốc lẫn lãi của ba cái cái trước đó! Chẳng qua, tin tức Liên gia mang theo số lượng lớn vàng bạc châu báu về nhà là Lâm Tịch bảo cữu cữu truyền ra, nghĩ đến hiện tại đã mất đi tất cả vầng sáng Liên Nhã Như so với đánh nàng ta mười mấy cái cái tát càng thê thảm hơn nhiều!
Bên phía cữu cữu cũng truyền tới tin tức nói tra cha bị mất đi chức quan, trên dưới chuẩn bị gần như tan hết gia tài cuối cùng cũng thoát khỏi tai ương lao ngục, mặc dù Từ Hương Hương được phù chính, nhưng lại bị Xuân Đào bò giường thành công, trở thành di nương, hai người tranh đấu đến nỗi quên cả trời đất.
Tô Đào mất chức quan, gia sản cũng suy sụp không sai biệt lắm lại trở về hoàn cảnh như lúc trước bi thảm một nghèo hai trắng. Khác biệt chính là, lần này, lại sẽ không xuất hiện một người nữ nhi Diệp gia cứu Tô Đào trong lúc nước sôi lửa bỏng. Mà Từ Hữu Đức là thủ phạm chính thì bị áp giải vào kinh, đoán chừng nếu có thể bảo vệ mạng nhỏ thì coi như tổ tiên ông ta tích đức. Hoàng đế hết sức hài lòng đối với Song Diện tam dị tú Lâm Tịch dâng tặng, nhất là đối với trường hợp giống như hoa mẫu đơn thật sự chậm rãi nở rộ ở trước mặt khen không tiếc lời, chẳng những đề bạt Diệp gia làm Hoàng thương, thế mà còn tự tay đề bút "Doanh Hương Phun Nhụy" bốn chữ ban cho Diệp gia, nhất thời Diệp gia khách khứa tràn đầy, không giống như lúc trước quang cảnh vắng vẻ.
Lâm Tịch thì cùng Diệp thị tiến vào một chỗ thôn trang do Công chúa sắp xếp ở vùng ngoại thành của Hoàng thành, mặc dù trưởng Công chúa cười nói thôn trang này là ban thưởng cho nàng vì đã phát dương quang đại tam dị tú, thật ra là vị trên long ỷ đó sợ nàng nói ra bí mật của Thái tử, dứt khoát để ở bên người cho bớt phát sinh thêm sự cố.
Lâm Tịch đối với chuyện này ngược lại là không có gì oán trách, có thể ở trong tay Hoàng đế nhặt được cái mạng đã vô cùng may mắn, dù sao việc này chỉ có nàng và Bạc Hà biết được, ngay cả Diệp thị và Diệp gia nàng đều không để lộ một chút.
Trên triều đình chỉ cho rằng những rung chuyển này là do các Hoàng tử tranh giành ngôi vị gây nên, biết rõ nguyên nhân thật sự chỉ có vài người.
Hoàng gia bảo vệ tôn nghiêm, Tô Lan Hinh bảo vệ tính mệnh, Lâm Tịch bảo vệ nhiệm vụ, tất cả đều vui vẻ!
Diệp gia làm Hoàng thương cũng ở kinh thành mua sắm bất động sản, phần lớn dòng chính chuyển vào kinh thành. Diệp trạch ở Bảo Ứng phủ thì làm tổ trạch.
Tô Đào đã biến thành nghèo túng trợ tá tiên sinh nghe nói việc này, hối hận đến phát điên, dù thế nào ông ta cũng không nghĩ ra, Diệp gia đầy người hơi tiền trở thành Hoàng thương, Đại nữ nhi ông ta vẫn luôn luôn không thích thế mà được Hoàng đế thân bút viết lưu niệm!
Mỗi ngày ông ta nhìn hai người Xuân Đào cùng Từ Hương Hương tranh cãi và tiểu nữ nhi Tô Khả Hinh lập tức phải làm thiếp thất cho người phú thương so với ông ta càng lớn tuổi hơn, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, dùng giọng nói chỉ có chính mình có thể nghe thấy lẩm bẩm: Tại sao có thể như vậy? Không nên như vậy! Không nên như vậy!
Ông ta rất hối hận, nếu như lúc trước ông ta lựa chọn hướng về phía bên này Diệp thị và Đại nữ nhi, có phải hay không, tất cả đều sẽ khác nhau phải không?
Đáng tiếc, trên thế giới này, vốn dĩ không tồn tại nếu như!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT