Cô ta biết Giang Hồng Trạch người này rất thực dụng, cực kỳ thực tế. Nhưng mặc kệ thế nào, anh ta chính là người đàn ông đầu tiên của mình, là mối tình đầu của cô ta, có nằm mơ Lục Na cũng sẽ không nghĩ tới, là Giang Hồng Trạch tự tay đưa mình tiến vào biệt thự Tu gia.
Trong cốt truyện Lê Tiểu Huân bị bạn tốt của mình bán, hiện tại Lục Na càng bi thảm hơn, cô ta bị tình nhân của mình bán, càng chua xót thoải mái chính là, lúc bắt đầu kế hoạch này vẫn là do cô ta và Giang Hồng Trạch bày ra đấy.
Hiện tại Lục Na mới sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là mua dây buộc mình!
Từ khi bị bắt vào nơi này, phần lớn thời gian cô ta đều bị trói trên giường. Mỗi ngày đều có người đúng giờ cho cô ta ăn cơm, mớm nước, chải đầu rửa mặt, giúp cô ta xoa bóp, hầu hạ cô ta rất thoải mái.
Cuộc sống như heo cũng dễ chịu, ngoại trừ ăn chính là ngủ, nhưng chờ đợi nó chính là đao mổ lợn!
Lục Na nghĩ mãi vẫn không rõ, nhân vật này vốn dĩ là Lê Tiểu Huân, tại sao lại thành chính mình.
Cô ta không hiểu tại sao đột nhiên lại thành như vậy, chẳng phải nói chỉ có người sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày mới được sao?
Mỗi lúc trời tối, A Đóa sẽ âm trầm xuất hiện bên cạnh cô ta, trực tiếp vứt những con trùng giống như sợi tơ uốn lượn xoay quanh trên người cô ta.
Lục Na biết rõ, những con trùng ghê tởm kia đang hút dương khí cô ta!
Ngay từ đầu Lục Na còn thét lên, giãy dụa, nhưng mà tất cả đều vô ích, cô ta trơ mắt nhìn chính mình suy yếu từng ngày, mỗi buổi tối hồn phách Cố Yên Nhiên sẽ ra ngoài công khai đứng tại đầu giường cô ta, thân thể thẳng tắp cúi xuống nhìn chằm chằm cô ta.
Tham lam như thế, không kiêng nể gì cả, giống như Lục Na cô ta đã là một người chết!
Lục Na cảm thấy mắt mình thật sự là bị mù rồi!
Lúc trước từ miệng Giang Hồng Trạch biết được chuyện tình yêu hoàn mỹ mà bi thương giữa Cố Yên Nhiên và Tu Hằng, cô ta còn vì bọn họ cảm động một chút. Lục Na ghen tị Cố Yên Nhiên có Tu Hằng si tình, mà cô ta thì sao? Giang Hồng Trạch cũng không xứng xách giày cho Tu Hằng người ta!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô ta sảng khoái đồng ý hỗ trợ, ngoại trừ tiền bạc thì cô ta cũng nguyện ý giúp đỡ một đôi hữu tình.
Của người phúc ta, ai cũng sẽ làm, nhưng mà công cụ thành toàn đôi hữu tình kia từ Lê Tiểu Huân biến thành chính mình, chuyện này đã không còn tốt đẹp như vậy.
Nhất là Giang Hồng Trạch thế mà ở trước mặt cô ta giới thiệu tình huống trong nhà mình cho người Tu gia biết, đầy đủ chi tiết. Còn cố ý giới thiệu một chút về mẹ mình, bên trong lời nói mang theo giọng điệu xem thường.
Thành thật mà nói, hiện tại Giang Hồng Trạch cũng cảm thấy lo sợ, dù sao cỗ thân thể của Lục Na này đã ngủ cùng anh ta gần hai năm, coi như biết rõ bên trong thể xác này đổi một linh hồn khác, nhưng cảm giác vẫn là lạ, Tu thiếu gia có thể bởi vì chuyện này mà trả thù anh ta hay không?
Vừa tiến vào đại học anh ta đã ôm lấy đùi Tu Hằng, trở thành chó săn trung thành của Tu Hằng. Giang Hồng Trạch hiểu rất rõ cách làm người của Tu Hằng.
Hoàng tử bóng rổ trong trường bọn họ đã từng viết cho Cố Yên Nhiên một bức thư bày tỏ tình cảm nhớ thương. Có người nói cho Tu thiếu gia, anh ta cười một tiếng, chỉ nói một câu: "Là của tôi vĩnh viễn là của tôi."
Tất cả mọi người khen anh ta có phong độ, nhưng hơn một năm sau, khi các bạn học dần dần quên chuyện này đi, Hoàng tử bóng rổ cũng có bạn gái của mình, vậy mà vào một ngày nào đó lại bị người ta đánh nát xương tay tay phải.
Giang Hồng Trạch không rét mà run.
Đó là do Tu Hằng ra tay, chẳng những phế bỏ cánh tay người nọ viết thư tình, đồng thời cũng phế đi cánh tay chơi bóng rổ của người nọ.
Tu Hằng cùng Giang Hồng Trạch đứng nhìn từ xa, dưới ánh mặt trời ấm áp, Tu Hằng cười ôn hòa, nói ra lời khiến người ta rét lạnh thấu xương: "Không đau đến thấu tim, đau đến thấu xương, sao có thể đền bù cho tình yêu sai lầm kia của cậu ta!"
Bởi vì quá hiểu rõ Tu Hằng, cho nên hiện tại Giang Hồng Trạch biết gì nói nấy, hơn nữa ngay cả một ánh mắt cũng bủn xỉn không muốn cho Lục Na đang nằm ở trên giường.
Mặc dù bọn họ bịt miệng Lục Na, nhưng cũng không bịt lỗ tai cô ta, Lục Na cứ an tĩnh nằm trên giường như thế, nghe những người này nghiên cứu đuổi hồn mình lúc nào, ứng đối người nhà tham lam của mình ra sao.
Lục Na không nhúc nhích, thậm chí không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện cô ta đang hô hấp.
Nhưng nếu như ngươi đến gần, sẽ nhìn thấy thứ duy nhất không đứng yên là cặp mắt đầy lửa giận kia, cô ta hận!
Cô ta cực kỳ hận, hận mỗi người cô ta biết!
Hận cha mẹ cùng anh trai của mình, nếu như không phải bọn họ tham lam, Lục Na sẽ không rời khỏi quê hương, hận những người ở đây hại chết cô ta, Giang Hồng Trạch, Tu gia, Cố gia, còn có A Đóa!
Nhưng người cô ta hận nhất, vẫn là Lê Tiểu Huân.
Tại sao cô phải làm ra nhiều chuyện như vậy, để tất cả kế hoạch và cố gắng của cô ta đều uổng phí!
Kỳ thật thất bại cũng không phải là chuyện thống khổ nhất.
Chuyện thống khổ nhất trên thế giới này, đó là rõ ràng ngươi đã đứng trước cánh cửa thành công, chỉ thiếu chút nữa thành công lại bị thất bại đột nhiên kéo vào vực sâu!
Lục Na gần như sắp lấy được 500 vạn thay đổi vận mệnh kia, chỉ thiếu một chút xíu!
Cô ta hận!
Hận không thể hóa thành ma quỷ, xét nát những người này, nuốt vào bụng, lại từng tấc từng tấc đạp nát xương cốt của bọn họ, rải vào biển rộng hoặc đồi núi hoang vu, để bọn họ hoàn toàn phân tán vĩnh thế không được đoàn tụ. Sau đó một mồi lửa thiêu hủy nơi tràn ngập tội ác này!
Cũng không có tác dụng quái gì!
Hiện tại cô ta chỉ có thể làm một mỹ nữ an tĩnh, yên tĩnh chờ đợi tử vong tiến đến.
Rốt cuộc ngày đó cũng đến.
Ban đêm yên tĩnh lộ ra quỷ dị.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Ba người Tu gia cùng hai lão Cố gia dưới sự chỉ huy của A Đóa đứng vào vị trí của từng người.
A Đóa lầm bầm chú ngữ khó hiểu, đầu tiên là để vợ chồng Cố gia tự báo tên họ và giờ sinh nhật, sau đó trong miệng la lên tên của con gái mình, A Đóa nói, đây gọi là dẫn hồn trở về cơ thể.
Hiện tại Lục Na đã mê man, giống như thanh tỉnh nhưng lại không có bất kỳ tri giác gì, nói là ngủ rồi nhưng vẫn còn có suy nghĩ của mình.
Trong lòng cô ta kinh ngạc: Rõ ràng trước đây không có những trình tự này!
A Đóa vừa vặn vẹo thân thể một cách kỳ quái, vừa không ngừng chỉ huy người ở chỗ này xoay quanh.
Mọi người chỉ cho rằng Tử Chú thuật tộc nhân Khương Thích sử dụng quỷ dị như vậy, giống như đại thần nhảy múa ở Đông Bắc, bởi vậy cũng không ai có ý kiến gì.
Nếu Lâm Tịch có ở đây, chắc chắn sẽ cười nghiêng ngã, nói cho đám rùa rụt cổ các người biết, tộc nhân Khương Thích sẽ không như vậy, Tử Chú thuật càng sẽ không như vậy, chỉ có Trùng Vương mới như vậy!
Vẫn luôn giày vò đến khi trời sắp sáng, trận thi phép Tử Chú thuật mới kết thúc.
Khi ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu vào, người trên giường chậm rãi tỉnh dậy trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Ánh mắt đầu tiên của cô ta nhắm ngay Cố phu nhân, người đang không ngừng run rẩy bởi vì kích động và khẩn trương: "Mẹ."
Đây là một tiếng kêu vừa lạ lẫm mà quen thuộc, lạ lẫm, bởi vì đây không phải là giọng nói con gái bọn họ, quen thuộc, bởi vì đó là giọng điệu yêu kiều của con gái mình.
"Mẹ~~!" Thấy Cố phu nhân không có phản ứng, người trên giường nũng nịu kéo dài giọng nói.
Cố phu nhân lập tức lệ tuôn đầy mặt: "Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên của mẹ, rốt cuộcc con trở về rồi!"
Hai mẹ con ôm nhau khóc rống, tất cả mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT