Rađa Tiểu Vương Tử nghe phong biện vị, tính toán đàn sư tử có thể hơn 10 con, nhưng sẽ không quá 15 con. Nhìn lại Vương quốc sói của mình, to to nhỏ nhỏ hơn 40 con, chủ yếu là thuộc hạ của cô đều là những con sói biến thái kiên trì tập luyện thể thao mỗi ngày, cho nên hẳn là có lực đánh một trận.

Lạc đà hoang, sao có thể bỏ qua đồ tốt này chứ?

Lâm Tịch phân biệt hướng gió một chút, câu thông tộc đàn, phân phối xong nhiệm vụ, một tổ theo chính mình đi về phía đầu gió, còn lại mai phục dưới đầu gió. Ngao bị phân công đến bên kia mai phục, bởi vì số lượng đàn sư tử cũng không hề ít, nó rất lo lắng Lâm Tịch, bày tỏ muốn cùng Lâm Tịch tới đó.

Lâm Tịch từ chối, nói cho Ngao biết, dưới đầu gió mới thật sự là chiến trường, cô chắc chắn sẽ đưa đàn sư tử tới bên này!

Ngao chỉ đành chịu ấm ức ngoan ngoãn theo chúng sói đi dưới đầu gió.

Trong thế giới động vật, quán quân chạy nhanh chắc chắn là báo săn, á quân coi như không phải sư tử cũng không kém mấy. Chẳng qua bọn chúng và báo săn có một vấn đề chung, chính là tập trung về phương diện tốc độ, sức chịu đựng tự nhiên là kém một chút, dù sao ông trời rất công bằng, cho điểm số mọi người đều như nhau, ngươi thêm toàn bộ vào nhanh nhẹn rất khó quan tâm đến thuộc tính khác.

Lâm Tịch dùng tinh thần lực cảm giác lạc đà hoang đang thở hồng hộc, như vậy hẳn là sư tử đã rất mệt mỏi, lúc này cô dẫn dắt 10 con sói đột nhiên xuất hiện, dưới sự hoảng hốt chắc chắn lạc đà hoang phải chạy về hướng khác, cô, lạc đà, đàn sư tử chia ra chiếm ba phương hướng, chỉ cần cô gào một tiếng, trên cơ bản lạc đà sẽ lập tức chạy tới dưới đầu gió.

Mà đã vô cùng mệt mỏi dĩ nhiên độ nhạy khứu giác của lạc đà và đàn sư tử sẽ hạ xuống, ba tổ tinh anh của cô mai phục ở nơi đó tuyệt đối có thể nhanh chân đến trước sư tử.

Ba tổ nhỏ hình thành một cái lưới, lạc đà đi vào rất khó ra. Còn đàn sư tử mệt mỏi nếu như mưu toan lựa chọn một trận chiến, mặc dù Lâm Tịch rất không thích động vật ăn thịt, nhưng cũng không để ý đồ ăn đưa tới cửa. Dù sao trong sa mạc cũng rất thiếu thốn, sư tử nhất định phải đưa đồ ăn, thịnh tình khẩn thiết Lâm Tịch cũng không tiện từ chối đúng không?

Sinh tồn khó khăn, quá kén ăn không phải là đứa bé ngoan.

Tất cả mọi thứ đã bố trí xong, Lâm Tịch dẫn đầu nằm ở trong bụi cỏ, yên tĩnh chờ đợi.

Một lát sau, quả nhiên con lạc đà vừa hô hấp dồn dập vừa phát ra tiếng phì phì trong mũi lao nhanh mà tới.

Đàn sư tử thưa thớt mệt mỏi không chịu nổi theo đuôi, rõ ràng có hai con thể chất không tốt có khuynh hướng tụt lại phía sau.

Lạc đà hoang hất ra bốn vó chạy về phía trước, mặc dù nó hơi mệt, nhưng dù sao cũng vô cùng có sức chịu đựng, hơn nữa trên lưng người ta có hai cái không gian tùy thân, có thể tùy thời bổ sung thể lực. Chỉ cần ở thời điểm tiến lên đàn sư tử không có thể bắt được nó, trên cơ bản vẫn có hi vọng chạy trốn.

Lạc đà tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn thấy đã có hai con tụt lại phía sau, cảm thấy mừng thầm, phì mũi ra một hơi đang muốn tiếp tục tăng tốc, "Ngao ô~~~~Ngao~~~~" một con thoạt nhìn còn lớn hơn sư tử, toàn thân trắng như tuyết đột nhiên chui ra từ bụi cỏ, lạc đà sợ hãi suýt chút nữa tè ra quần.

Sau đó lại có khoảng mười tiếng thét dài thê lương, trái tim lạc đà căng thẳng.

Mẹ nó, có mai phục!

Đợi đến khi thấy rõ là đàn sói, một cỗ tuyệt vọng dời núi lấp biển mà đến, đây tuyệt đối là khắc tinh của nó!

Mỗi một con lạc đà đực đều có ba nguyện vọng: Toàn bộ lạc đà cái đều thuộc về ta, cỏ chổi có khắp nơi, tất cả những con sói đều chết hết.

Nếu như chỉ cho phép có một cái nguyện vọng, như vậy chắc chắn tất cả lạc đà đều chọn cái cuối cùng, bởi vì đàn sói thật sự là ác mộng của lạc đà.

Sư tử ở bên kia, đàn sói ở chỗ này, lạc đà đành phải dựa theo con đường Lâm Tịch đã sắp xếp tốt cho nó, tăng tốc đi tới!

Hiện tại đàn sư tử cũng có vẻ tức giận, bọn chúng khó khăn đuổi theo lạc đà tới đây, mặc dù có đồng bạn thể lực chống đỡ hết nổi, chỉ cần xuất động hai con tốc độ nhanh nhất tăng tốc một chút, khiến lạc đà hoảng sợ quay trở về, tự nhiên tạo thành thế vây kín, đến lúc đó mặc kệ hình thể nó to lớn, cũng là bữa ăn trong miệng đàn sư tử.

Không ngờ bò tranh đấu giành thiên hạ ngựa ngồi điện, nửa đường tuôn ra một kẻ cản đường, con sư tử đực duy nhất trong đàn phụ trách đối địch phát ra tiếng gào thét uy hiếp Lâm Tịch, Lâm Tịch thả chậm bước chân, câu thông thuộc hạ, chậm rãi theo ở phía sau.

Sư tử thấy vừa gào một tiếng có hiệu quả, lại giơ thẳng lên trời gầm rú một tiếng, tuyên bố địa vị bá chủ bách thú của mình, đắc chí vừa lòng mang theo đám hậu phi của mình tiếp tục đuổi theo lạc đà.

Lạc đà đang chạy trước, bỗng lại nghe được một trận sói tru trong bụi cỏ, không khỏi hãi hùng khiếp vía, khắp nơi đều là sói bao vây chặn đánh, chẳng lẽ là đang cùng nó chơi Hoa Dung Đạo?

Mặc dù bất đắc dĩ, cũng không thể nhìn chính mình xông vào đàn sói, hơn nữa cảm giác sói ở khắp nơi, trong đám cỏ hoang, trong bụi cỏ, trên cát vàng, rốt cuộc có bao nhiêu sói?

Lòng tràn đầy tuyệt vọng lạc đà đã vô cùng phẫn nộ, quay đầu trông thấy sư tử đuổi sát không buông, nhất thời càng ngày càng bạo.

Mặc dù bình thường lạc đà rất dịu dàng ngoan ngoãn, gần như được xem là tiểu đồng bọn của con người, nhưng khả năng công kích của lạc đà phát điên bày ra quả thực là toàn phương diện, đừng xem thường lạc đà ăn thực vật trên sa mạc quanh năm, bởi vì nó có thể tuỳ tiện nhai nát sọ người.

Cho nên, khuyên mọi người cố gắng đừng tới gần lạc đà, từng có nhiều sự kiện lạc đà làm tổn thương người, trong đó thảm nhất chính là nhân viên chăn nuôi bị nó nhai nát xương đầu.

Quay trở về, lạc đà biết rằng mọi chuyện hôm nay sẽ khó khăn, đối mặt một con sư tử cái đang xông tới chính là hung hăng đá một chân, trực tiếp đá con sư tử kia ra xa hơn hai mét, tiếp tục lại cúi đầu mở ra miệng rộng đi cắn một con sư tử cái khác.

Đây chính là lý do vì sao Lâm Tịch lựa chọn đi sau đàn sư tử, để đàn sư tử đi tiếp nhận công kích kinh khủng nhất của lạc đà nổi điên! (nơi đây hẳn là có đi, trà xanh văn minh không dám đánh nhau)

Trong nháy mắt đàn sư tử bị lạc đà phát điên đá bị thương 2 con, đội hình bị phá vỡ thất linh bát lạc, sư tử gần đó đành phải tạm thời tránh mũi nhọn. Nhưng mà lạc đà biết nó chẳng những phải đối mặt bầy sư tử, bên ngoài còn có đàn sói vây quanh, đối với chuyện lao ra đã không ôm hi vọng, lạc đà đỏ mắt chỉ muốn giết chết một con chính là một con, tiểu vũ trụ thiêu đốt trong nháy mắt, thế mà đuổi đánh đàn sư tử tới cùng, hung hãn không sợ chết.

Trong nháy mắt, lại có một con sư tử bị đá tổn thương, con này tương đối xui xẻo, có thể là đạp trúng vùng bụng mềm mại, sau khi ngã xuống lại không có đứng lên.

Lúc này chờ nhặt chỗ tốt Lâm Tịch lặng yên mà tới, đến tận đây, bốn tổ nhỏ đã hoàn toàn vây kín đàn sư tử và lạc đà.

Mặt trăng treo giữa bầu trời, hơn 80 con mắt xanh rờn cứ yên tĩnh tiếp cận đám sư tử và lạc đà như vậy, sống chết mặc bây.

Dù đã trải qua nhiều trận liều mạng tranh đấu, hiện tại Sư Vương cũng có chút sợ hãi.

Bọn sói này sao có thể không bình thường như vậy chứ? Ngông nghênh xem cuộc chiến ở khoảng cách gần, tất cả đều con mẹ nó mua vé sao?

Sư Vương lập lại chiêu cũ với Lâm Tịch, phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, Lâm Tịch ngửa đầu, lười biếng tru lên một tiếng trả lại, gần như là có ý cổ vũ.

Sư Vương nhìn đám sư tử cái vết thương chồng chất, ánh mắt đám sư tử cái vô cùng lo lắng nhìn lại nó.

Trẫm có thể làm sao? Trẫm cũng rất tuyệt vọng!

Liên tục cân nhắc, Sư Vương quyết định rút lui, đánh qua đánh lại dễ nói, chủ yếu là bọn sói này quá kì quái, cả đám đều giống như bệnh thần kinh.

Sư vương mang theo hậu cung khập khiễng của nó, chật vật rời khỏi chiến đoàn, nhưng lại chưa hoàn toàn đi xa, mà đứng xa xa nhìn lại. Đây cũng là một đặc điểm của đàn sư tử.

Thật ra chính nhóm xã hội đen trong giới động vật này mới là những kẻ thích nửa đường ăn cướp nhất.

Bọn chúng nhàm chán liền ngửa đầu 45° nhìn lên bầu trời, trông thấy kền kền tụ tập ở nơi nào đó, lập tức biết chắc có động vật tử vong, sau đó như ong vỡ tổ phóng tới nơi đó đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, có đôi khi ăn còn nhiều hơn cả đám chim vất vả săn mồi.

Hiện tại phong thủy luân chuyển, bảo chúng nó làm sao cam tâm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play