Lâm Tịch giật giật cái mũi, trong không khí có khí tức của đồng loại và một tia như có như không mùi máu tanh truyền đến.
Lâm Tịch ra hiệu U đi theo cô, sau đó chạy về phương hướng phát ra âm thanh.
Đại khái hơn 50 dặm từ lãnh địa của đàn sói, Lâm Tịch nhìn thấy một con sói bị kẹp chặt chân trước bởi bẫy thú.
U: Là sói đỏ Ngao, tại sao nó lại chạy đến chỗ này chứ?
Lâm Tịch: Đi qua rồi nói sau, ngươi cẩn thận một chút.
Bây giờ sói đỏ Ngao rất táo bạo, thét dài một tiếng, thứ đồ quỷ quái đen sì kia cắn chặt nó, làm sao cũng giãy dụa không ra, hơn nữa vậy mà còn cứng rắn hơn răng nhọn của nó, làm thế nào cũng không ngừng gặm chân nó.
Ngao lại gào lên thê thảm, nơi này cách xa lãnh địa đàn sói, rất khó có đồng bạn nghe thấy, mùa đông rét lạnh, người nào chẳng trốn ở trong ổ chứ.
Bởi vì đuổi theo một con chồn vàng nên Ngao bất tri bất giác chạy ra khỏi lãnh địa, mắt thấy sắp đuổi kịp, tên kia tuôn ra một cái rắm thối trực tiếp huân Ngao ngây ngốc.
Quá con mẹ nó không có tố chất!
Đây thật sự là không bắt được hồ ly, lại rước lấy một thân thối, nó là rước lấy một thân thối.
Ngao ủ rũ cúi đầu trở về, kết quả "Bịch" một tiếng, chân trước đau đớn, sau đó liền chuyển sang màu đỏ tím.
Ngao từng kêu lên hai tiếng, kết quả cũng không đợi được đồng bạn trong tộc đàn. Nó cũng không dám kêu quá lớn, bởi vì nơi này đã tương đối gần lãnh địa của đám hai chân, ngộ nhỡ đưa tới đám hai chân hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thế là nó nghĩ đến tự mình mở ra thứ đồ vật quỷ quái này, nhưng làm thế nào cũng không được.
Ở một chỗ khác của vật này còn có một sợi dây xích rất dài, không biết chốt mở ở nơi nào, cho nên coi như nó muốn mang vật này chạy trốn cũng không được.
Trong lòng Ngao tràn đầy tuyệt vọng, chắc chắn vật này do đám hai chân làm, chẳng lẽ bây giờ nó phải ngồi đây chờ chết sao?
Nhìn đồ vật kia giống như một cái miệng lớn với hàm răng nhọn đang cắn chặt chân trước của mình, Ngao đành phải hung ác, trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên quyết tuyệt, hiện tại nó chỉ có một con đường sống, tráng sĩ chặt tay!
Thành thật mà nói, răng sói rất sắc bén, lực cắn cũng không tệ, dùng để xé rách con mồi thì tương đương thoải mái. Nhưng bây giờ dùng hàm răng của mình đi cắn đứt móng vuốt chính mình, quả thật không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả tâm tình Ngao lúc này.
MMP!
Tưởng tượng là dê vàng đi! Nó tự thôi miên bản thân.
Lúc Ngao há miệng đang chuẩn bị gặm chân trước của mình, thì nghe được một tiếng nhẹ nhàng quát bảo nó dừng lại, đồng thời nó còn ngửi được khí tức thuộc về tộc đàn.
Ngao quá đỗi vui mừng, trông thấy hai thân ảnh một xám một trắng đang chạy về phía mình.
Là Thác và U đang được chú ý gần đây.
Lâm Tịch nhìn bẫy thú một chút, với khí lực của cô hẳn là có thể cắn mở được cái bẫy sắt này, nhưng lại sợ Ngao chịu hai lần tổn thương. Lâm Tịch trực tiếp dùng tinh thần lực câu thông Ngao: Đừng tự thương tổn mình, chờ ta đi tìm đồ cứu ngươi.
Ngao vô cùng kinh ngạc trước loại phương thức liên lạc mới lạ hoa lệ này.
Còn có loại thao tác này?
Sở dĩ Lâm Tịch lựa chọn trực tiếp dùng tinh thần lực câu thông, là bởi vì ý tứ muốn biểu đạt tương đối phức tạp, không phải gào lên một tiếng hai tiếng là có thể nói rõ, mà Ngao đã chảy không ít máu, hơn nữa chỗ này cách nơi ở của con người không xa, cô lo lắng tiếng kêu sẽ khiến đám chó nhà họ hàng gần với loài sói chú ý.
Lâm Tịch đi lang thang gần đó, cuối cùng tìm được một khúc cây to bằng cánh tay trẻ con, Lâm Tịch gặm nó lại dùng con dao găm khát máu kia gọt, cuối cùng gọt một đầu nhọn một chút, cất kỹ dao găm, ngậm đầu gỗ trở lại bên cạnh Ngao.
Lâm Tịch câu thông U, dùng một móng vuốt đẩy bẫy thú ra một chút, sau đó Lâm Tịch nhanh chóng nhét đầu nhọn của gậy gỗ vào trong.
Mặc dù U không rõ Thác đang làm gì, nhưng phục tùng Thác đã thành thói quen của nó.
Mệnh lệnh hai con sói cố gắng hết sức cố định bẫy thú, Lâm Tịch dùng hai móng vuốt bưng một tảng đá, đập mạnh nó vào thanh gỗ, khi đầu nhọn của thanh gỗ ngắn từng chút một tiến vào bẫy thú, Ngao cảm thấy thứ cắn vào chân trước của nó đang từ từ buông lỏng ra, vội vàng lấy móng vuốt loang lổ vết máu ra, dùng đầu lưỡi thanh lý vết thương.
Lâm Tịch thấy còn có hai mảnh vải trên bẫy thú, có thể là vì thuận tiện cho việc mang theo nên người ta cột nó vào, dùng miệng cắn đứt mảnh vải, lại dùng hai nhánh cây rắn chắc, cố định lại chân trước của Ngao.
Lúc này, Lâm Tịch vô cùng hoài niệm hai bàn tay linh hoạt khi mình còn làm nhân loại.
Ôi, nhân vật chính người ta động một chút là biến thân, thiếu nữ xinh đẹp, sau đó đại sát tứ phương.
Cô thì sao? Muốn biến ra hai cánh tay cho mình cũng là hi vọng xa vời.
Thật ra, hành vi bây giờ của cô đã đủ khiến U và Ngao cảm thấy có phải con hàng này đã tu luyện thành tinh?
Lâm Tịch: Cũng không có, sau khi kiến quốc không cho phép thành tinh.
Ngao khập khiễng đi theo Lâm Tịch và U bình an trở lại lãnh địa, một hơi mới buông xuống.
Emma, còn tưởng rằng sẽ treo.
Sau đó..
Sau đó sào huyệt nhỏ của Lâm Tịch và U lại có thêm một sói tạm thời tàn phế vào ở.
Sau vài ngày quen thuộc, cảm thấy tính cách Ngao nóng nảy một chút, nhưng sói phẩm cũng không tệ lắm, hơn nữa rất hung mãnh!
Tên tiểu đệ này, Lâm Tịch thu nhận.
Vào đêm trăng tròn.
Thần mẹ nó đêm trăng tròn.
Chính là đêm trăng tròn, có vấn đề sao? Nguyệt hắc phong cao*, đó là dành cho việc bạch bạch bạch.
*trời đen gió lớn, thích hợp làm chuyện xấu.
Một miếng thịt nhỏ chưa bao giờ được ăn vào bụng, sói đỏ Ngao cảm thấy có một cỗ ấm áp dễ chịu đang chạy loạn trong thân thể, vội vàng hướng về phía trăng sáng, làm theo phương pháp Thác nói với nó.
Con sói thần kinh thứ ba được sinh ra từ đây!
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đồ ăn càng ngày càng ít, hiện tại Lâm Tịch đi tới chỗ nào bên người cũng đi theo hai tên thủ hạ, hơn nữa còn có Ngao cường tráng dũng mãnh, ánh mắt Thứ lang Địch nhìn Lâm Tịch cũng càng ngày càng hung ác nham hiểm.
Sau khi tu luyện một mùa đông, U và Ngao vậy mà đều xuất hiện hai lần phát dục. Cái đầu rõ ràng lớn hơn lúc trước. Nhất là sói đỏ Ngao, vốn là một con sói to lớn trong tộc đàn, bây giờ nhìn lại càng thêm uy phong lẫm liệt.
Ở trong mắt chúng sói, thật ra biến hóa lớn nhất chính là sói trắng Thác.
Lúc trước quá bẩn nên rất khó phân biệt màu sắc, hơn nữa lại gầy đến mức da bọc xương, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, vậy mà nó đã lắc mình biến hóa thành một con sói tuấn mỹ với đường cong đẹp đẽ, khỏe mạnh mà không cứng rắn, xương cốt cân xứng, bộ lông trơn bóng mềm mại.
Thác trông ưu nhã mà tràn ngập sức dãn, màu lông tuyết trắng hoàn mỹ, con ngươi xanh lam như bầu trời, cộng thêm gần đây đạt được sự khen ngợi của Lang Vương Xích, bây giờ trong tộc đàn đã bắt đầu có sói cái nhớ nhung liên tiếp lấy lòng Thác, khiến cho đám sói độc thân đến nay vẫn chưa khai trai oán giận rất nhiều.
Chẳng qua trước mắt con hàng này mới được hai tuổi, giống như một đứa trẻ lỗ mãng cái gì cũng không hiểu, mị nhãn của những mỹ nữ kia xem như đều vứt cho kẻ mù nhìn.
Lâm Tịch sắp bị dọa tè ra quần.
Mẹ nó, lão tử cũng không phải les.
Coi như les, cũng sẽ không đói bụng ăn quàng tìm một con sói cái!
Vương giả sói sinh các ngươi vĩnh viễn không hiểu!
Lão tử là một hiệp khách cô độc hoành hành nơi hoang dã, lập chí phải làm một người dẫn đường mang theo tộc đàn đi về hướng biển sao trời mênh mông.
Mùa đông giá rét dài dằng dặc cuối cùng cũng đã qua, lộc xuân đâm chồi nảy lộc, cỏ mọc um tùm, những con sói cái cố gắng "Phấn đấu" trong mùa đông, cuối cùng cũng được như nguyện kiêu ngạo nâng cao bụng ra ngoài khoe khoang.
Trong bụng tỷ không phải chỉ có phân, còn có cả tương lai và hi vọng của tộc đàn.
Lâm Tịch nhìn khoảng 10 con sói mang thai (không dám đánh phụ nữ mang thai, sợ bị đánh) nhíu chặt lông mày, cũng như cô không thể ngăn cản chúng sói yêu đương, cô cũng không có biện pháp ngăn cản sói cái mang thai.
Mà điều này, mới là nguyên nhân căn bản khiến Lang Vương Xích từ chối di chuyển cả tộc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT