Bởi vì đã khoe khoang từ trước, nói rằng chắc chắn sẽ đánh bại Dịch Dương trong vòng năm phút, Triển Vân Tiêu chân dài ngực lớn hùng hổ bước tới gần Dịch Dương, dùng khuỷu tay đánh vào ngực Dịch Dương một cái, Triển Vân Tiêu bất ngờ ngã sấp xuống đất!
Đúng vậy, ngươi không có nhìn lầm, quả thật là Triển Vân Tiêu ngã xuống đất, mà không phải là Dịch Dương yếu ớt.
Khóe miệng Lâm Tịch cong lên một vệt cười yếu ớt, khiến cả người cô sinh động hơn hẳn, nếu Khúc Cửu Tiêu nhìn thấy thân thủ của Dịch Dương, chắc chắn sẽ khen ngợi anh ta lơi hại hơn Vũ Lai Bảo.
Lúc khuỷu tay Triển Vân Tiêu đánh tới, Dịch Dương không hề hoang mang cúi người xuống, di chuyển quỷ dị đến sau lưng Triển Vân Tiêu, thuận thế đá một cước vào chân anh ta, tư thế Triển Vân Tiêu vốn nghiêng về phía trước, Dịch Dương lại tăng tốc độ khiến Triển Vân Tiêu ngã là chuyện chắc chắn.
Mọi người thấy thế hoa cả mắt, trong mắt bọn họ Triển Vân Tiêu rất trâu bò xông tới sau đó dứt khoát mà lưu loát nằm trên đất.
Bên kia hội trưởng câu lạc bộ võ thuật làm trọng tài đã bắt đầu đếm ngược, Triển Vân Tiêu bình tĩnh sau cơn chóng mặt lại đứng lên, tiếp tục thi đấu.
Dịch Dương vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác không thay đổi như cũ, yên tĩnh đứng ở nơi đó.
Triển Vân Tiêu cũng cảm thấy mình ngã rất kỳ quái, anh ta cho rằng mình khẩn trương nên trượt chân té ngã. Lắc đầu một cái, cái cổ phát ra tiếng "Rắc rắc," cánh tay trái vung lên làm một động tác giả, trong nháy mắt tay phải nắm thành quyền đập vào mặt Dịch Dương, cùng lúc đó chân phải dùng đòn anh ta thường sử dụng nhất, đá ngang, sau đó..
Một tiếng "Đùng" Triển Vân Tiêu lại ngã xuống đất lần nữa.
Hội trưởng câu lạc bộ võ thuật:.
Đám người:.
Hội trưởng câu lạc bộ võ thuật tiếp tục đếm ngược, Triển Vân Tiêu đứng lên, lần này ngã nhanh hơn, không đợi anh ta chủ động tấn công, chân Dịch Dương đã đá ra, Triển Vân Tiêu trơ mắt nhìn, muốn tránh cũng không thể tránh, động tác của Dịch Dương thật sự là quá nhanh! Khiến người ta hoảng sợ cũng không phải là sức lực của anh ta, mà là tốc độ! Quả nhiên là duy khoái bất phá*.
*chỉ tốc độ nhanh không có gì có thể phá nổi.
Lần này Triển Vân Tiêu không may mắn trực tiếp rơi khỏi sàn đấu, tất cả mọi người đều thốt lên!
Game over.
Dịch Dương lại có thể giết ngược trở về!
Mọi người đều liều mạng dụi mắt, hi vọng là là ảo giác.
Mắt hội trưởng câu lạc bộ võ thuật bốc lên kim quang, nhìn chằm chằm Dịch Dương, đây tuyệt đối là niềm hi vọng để câu lạc bộ quật khởi! Nhất định phải giữ người này lại câu lạc bộ võ thuật, mầm non mới nha!
Mà các đồng đội của Triển Vân Tiêu đã tập thể rời rạc, cũng không có ai đi đỡ Triển Vân Tiêu bị ngã khỏi sàn đấu.
Lâm Tịch đi lên phía trước, cắt ngang hội trưởng câu lạc bộ võ thuật "Đánh mắt đưa tình" với Dịch Dương: "Em cảm thấy thầy nên công bố kết quả cuộc thi trước, nếu không có thể người tiếp theo ngã xuống chính là thầy."
Hội trưởng câu lạc bộ võ thuật hoàn hồn, giơ tay Dịch Dương lên, tuyên bố anh ta là người chiến thắng, một giây sau ông ta đã vô cùng nhiệt tình mở miệng mời Dịch Dương gia nhập câu lạc bộ võ thuật, nếu có thể mời được vị đại thần này, ai lại dám đến phá quán?
Dịch Dương lắc đầu một cái, đẩy hội trưởng câu lạc bộ ra, đi thẳng tới trước mặt Triển Vân Tiêu vừa được đám người đỡ đứng lên, sắc mặt vẫn ngơ ngác không thay đổi như cũ, cũng không có bởi vì thắng lợi của mình mà tự cao tự đại: "Ngày mai, gặp nhau ở sân thể dục!"
"Từ từ đã!" Giọng nói âm trầm của Triển Vân Tiêu vang lên: "Tôi muốn đánh lại một trận, lần này tôi chuẩn bị không đầy đủ!"
"Ý của cậu là Dương Dương đã chuẩn bị đầy đủ? Các cậu nói dạng người giống như Dương Dương không xứng đến câu lạc bộ võ thuật luyện tập, ép buộc cậu ấy đồng ý khiêu chiến, kết quả bây giờ Dương Dương thắng, cậu còn không biết xấu hổ đòi đánh một trận nữa? Chẳng lẽ cậu nói cái gì người khác cũng phải đồng ý sao? Cậu cho rằng người trong thiên hạ đều mẹ cậu?"
"Làm chậm trễ tôi và Dịch Dương luyện võ, tự dưng khiêu khích chúng tôi, trả cho chúng tôi cái mũ gian tình gì đó, hiện tại cậu đột nhiên biết trên thế giới có một từ gọi là "Quá đáng"?" Lâm Tịch trào phúng nhìn về phía Tư Minh Hạo: "Cậu xác định cậu là bạn trai của tôi sao?"
Dịch Dương nhất chiến thành danh, ngay cả biểu cảm ngơ ngác hầu như chưa từng thay đổi cũng trở nên đáng yêu, trong lúc nhất thời có vô số fan hâm mộ tại Thịnh Duệ.
Mà buổi tối hôm đó, dù trên cửa ký túc xá của Lâm Tịch treo biển "Bên trong đang tu tiên, đừng làm phiền," vẫn có người như tre già măng mọc tới làm thuyết khách như cũ, hi vọng Lâm Tịch và Dịch Dương có thể từ bỏ chuyện khiến năm người thực hiện lời hứa, có thể tùy tiện đặt điều kiện.
Trong đám thuyết khách có Tư Minh Hạo, Triển Vân Linh, thậm chí cuối cùng Tiền Dao Dao và Tiền Lâm Lâm cũng tới, Tiền Dao Dao còn bắt Tiền Lâm Lâm quỳ trước cửa ký túc xá của Lâm Tịch.
Lâm Tịch mở cửa, lấy điện thoại ra bấm nút quay video: "Dù cậu có quỳ cũng không có vấn đề gì. Không phải đóng vai yếu thì nhất định có thể ép người khác tha thứ cho cậu. Tôi đã quay lại sắc mặt của các người trong câu lạc bộ võ thuật, ai đúng ai sai tự có giải thích."
Một buổi tối này cũng đủ rồi, dùng tình yêu đến dụ cô đi vào khuôn khổ, dùng nước mắt cầu xin cô từ bỏ, bây giờ lại tới quỳ một đợt buộc cô tha thứ.
Đúng là ngươi ngừng hát ta lên sàn, quả thật là một chương trình hay.
"Cô, sao cô lại độc ác như vậy!" Tiền Dao Dao không có cách nào tức giận mắng.
Lại tới, Lâm Tịch mắt trợn trắng: "Tiền Dao Dao, nếu như đầu óc của cô còn ở đó, chắc hẳn cô có thể nhớ kỹ, đánh cược là do cô nói ra, con đường tự mình lựa chọn, quỳ cũng phải đi!"
Nói xong, Lâm Tịch "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Tiền Dao Dao rất tuyệt vọng, hiện tại năm người trong nhóm đều đang mắng cô ta nhiều chuyện, nếu như không phải lâm thời cô ta tăng thêm một cái điều kiện, làm sao bọn họ lại đứng trước dạng quẫn cảnh này? Nhất là Triển Vân Tiêu, bây giờ thấy cô ta cũng xa cách.
Nhìn cửa phòng Lâm Tịch đóng chặt, Tiền Dao Dao đánh một bạt tai lên mặt Tiền Lâm Lâm: "Đồ vô dụng, vẫn chưa chịu đứng dậy còn muốn quỳ chết ở chỗ này sao!"
Tiền Lâm Lâm co rúm một cái, rụt rè nói với Tiền Dao Dao: "Chị, em có một cách, chị có muốn nghe một chút hay không?"
"Thật sao? Mau nói!" Hai mắt Tiền Dao Dao tỏa sáng, kéo Tiền Lâm Lâm một phen.
Ánh mắt Tiền Lâm Lâm lóe lên một tia sắc lạnh, trên mặt mang vẻ tàn nhẫn không hợp với tuổi của mình, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi sự ngoan ngoãn, thì thầm vào tai Tiền Dao Dao.
* * *..
Thời tiết đã dần dần chuyển lạnh, trên sân thể dục chỉ còn lại những bãi cỏ nhân tạo hay cây cối um tùm xanh mướt, quần chúng ăn dưa kiếm cớ chiếm cứ chỗ có lợi trên sân từ sớm, chờ nhóm năm người thua cuộc hôm qua đến đây hô khẩu hiệu, chờ hồi lâu không thấy ai đến, đám người thất vọng nghị luận ầm ĩ dần dần tản đi.
Trên cơ bản, tất cả mọi người đều đang chờ nhìn tiết mục tương ái tương sát của cặp đôi hot nhất trường, dù sao, cả trường đều biết Tần Minh Nguyệt ương ngạnh giống như vẻ đẹp của cô.
Hầu như tất cả mọi người đang suy đoán hành động tiếp theo của Tần Minh Nguyệt, nhưng cô lại bình chân như vại nên ăn thì ăn nên uống thì uống, trong lúc đó còn đến câu lạc bộ võ thuật với Dịch Dương một lần, mặc dù tư chất Dịch Dương siêu phàm, cuối cùng vẫn không địch lại Lâm Tịch đã nắm giữ thuần thục hai mươi Đoạn Cẩm, lần lượt bị đánh bại khiến Dịch Dương cảm thấy thật mất mặt.
Lại bị đạp nằm sấp trên mặt đất lần nữa, Dịch Dương lau mồ hôi trên mặt, dứt khoát chơi xấu không đứng dậy, dù sao cũng đánh không lại: "Minh Nguyệt, lần này thật sự có thể ép bọn họ động thủ với chúng ta?"
Lâm Tịch rất không có hình tượng trực tiếp ngồi dưới đất: "Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra, mặc dù đến bây giờ Tiền Lâm Lâm cũng không có truyền tới tin tức hữu dụng gì, nhưng với sự tàn nhẫn của Triển Vân Tiêu cộng thêm Tiêu Triệt âm hiểm, bọn họ tuyệt đối sẽ không dựa theo kế của Tiền Lâm Lâm, chỉ làm cho cậu ốm mấy ngày không thể tới trường học."
Dịch Dương cười lạnh: "Mấy ngày nay có người liên lạc với tài xế nhà tớ, đại khái gần như cậu đoán, quả nhiên người tài xế kia là do người chú tốt của tớ phái tới."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT