Tiêu Vãn không muốn để Tạ Sơ Thần ủy khuất lần nào nữa. Cho nên hạ
quyết tâm, kiếp này nhất định phải cho Tạ Sơ Thần một hôn lễ khó quên
nhất trong đời.
Mấy ngày nay, dưới sự chuẩn bị tỉ mỉ của nàng, trong ngoài giăng đèn kết hoa, dán đầy chữ hỉ đỏ, một đoạn dây hoa đỏ thẫm khảm tơ vàng gần như
phủ kín cửa đón dâu.
Đám người kích động nối liền không dứt trên con đường phồn hoa ồn ào,
hiện ra cảnh tượng vui mừng khắp nơi, đúng là còn long trọng không khác
gì lễ nhược quán của Tiêu Vãn nửa tháng trước.
Sau khi đi một vòng quanh phố Cẩm Tú, đội ngũ đón dâu khổng lồ của Tiêu
gia bước đi mênh mông cuồn cuộn trên thảm đỏ trong tiếng pháo đinh tai
nhức óc. Trước mắt bao nhiêu người, chỉ thấy cỗ kiệu này chậm rãi dừng
trước cửa lớn của Tiêu phủ, khiến ánh mắt những người dân vây xem đều
sáng ngời, không ít công tử chưa lập gia đình cũng phải hâm mộ.
"Giờ lành đến —— mời Tiêu đại nhân đá cửa kiệu!"
Dựa theo tập tục đại hôn của Đông Ngụy, nam nữ hai nhà không được gặp
mặt trong ba ngày. Mà trong ba ngày này lại là đông chí, Tạ Sơ Thần
không thể không về Tạ phủ. Suốt hai mươi ngày không được gặp nhau, Tiêu
Vãn tức tới đấm ngực dậm chân, cảm thấy mỗi đêm không được ôm Tạ Sơ Thần ấm áp mà ngủ làm nàng rất khó chịu, thậm chí mất ngủ suốt.
Cầu sao cầu trăng cho thời gian trôi nhanh chút, cuối cùng Tiêu Vãn cũng chờ được cỗ kiệu của Tạ Sơ Thần tới, lập tức xông tới cỗ màu đỏ bừng
kia.
Kích động và gấp gáp khiến Tiêu Vãn quên béng mất ông mối còn chưa khấn
xong. Giày đỏ nâng lên, chậm rãi đá cửa kiệu kia xuống, bộ dạng vội vàng khiến khách mời cười vang.
Nhưng lúc này, toàn bộ cảnh vật trên thế giới này cũng mất đi màu sắc,
trong mắt Tiêu Vãn chỉ còn cỗ kiệu đỏ thẫm này, nghĩ thầm hôm nay Tạ Sơ
Thần nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Nghĩ tới đây, Tiêu Vãn nâng giọng, nhìn động tĩnh bên trong cỗ kiệu
không chớp mắt, nóng lòng mở miệng: "Sơ Thần, ta tới đón ngươi! Ngươi có bằng lòng gả cho ta hay không?"
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, lại mang theo lời tỏ tình chân
thành tha thiết và mong ngóng không hề che giấu, nháy mắt chạm vào lòng
Tạ Sơ Thần.
Không phải lẻ loi bất lực, không phải châm chọc mỉa mai bị người canh
cỗng bắt nạt, cũng có một ngày, Thê Chủ lấy kiệu rước hắn, thổi kèn, đốt pháo, đưa hắn về nhà trong âm thanh vui mừng náo nhiệt......
"Bằng lòng...... Thê Chủ, ta bằng lòng!"
Nước mắt hạnh phúc dâng lên trong con ngươi, Tạ Sơ Thần vội vươn tay,
như nai con nhảy loạn mà nắm lấy bàn tay mang vết chai mỏng, lại thon
dài như ngọc này.
Khi ngón tay ấm áp nắm lấy tay mình, thấy Tạ Sơ Thần cũng vội vã ra khỏi kiệu, Tiêu Vãn mỉm cười, thuận thế đan vào những ngón tay ấy, từng bước dắt hắn tới bên mình.
Nhưng, khi đôi mắt vừa đập vào con ngươi sáng như sao trời kia, hô hấp của Tiêu Vãn ngừng lại, hoàn toàn không thể rời mắt.
Thiếu niên trước mắt mặc một bộ áo cưới đỏ như lửa, khiến cho cả thế
giới xung quanh như sáng ngời. Lông mi cong dài, môi đỏ mọng, một mái
tóc đen dài như lụa búi cao, khiến gương mặt đẹp như ngọc sáng tỏ như
ánh trăng, mang theo ánh sáng dụ hoặc.
Tiêu Vãn không khỏi nuốt nước miếng.
Nàng hoàn toàn không ngờ Tạ Sơ Thần ăn mặc trang điểm vào lại lộng lẫy
tới thế, giống như một vị tiên đi ra từ bức tranh, đẹp tới mức khiến
người khác không thở nổi......
Từng âm thanh hít khí không ngừng vang lên, trái tim thấp thỏm của Tạ Sơ Thần đập mạnh, vội cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thê Chủ, có phải ta trang
điểm không đẹp hay không......? Hay là quá xấu......"
Thấy bé ngốc hoàn toàn không hiểu, Tiêu Vãn mỉm cười, môi hồng khẽ nói:
"Không, hôm nay Sơ Thần rất đẹp......" Đẹp tới mức nàng không thể dời
mắt......
Bị Thê Chủ khen trước mặt mọi người, Tạ Sơ Thần vui tới mức nhếch miệng, trong mắt dày đặc đắc ý. Nhưng rất nhanh, hắn lại xấu hổ liếc nhìn Tiêu Vãn, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay Thê Chủ cũng rất tuấn tú."
Tiếng nói vừa dứt, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện bé nhỏ xuất hiện, gương mặt đẹp như hoa đào, mang theo ửng đỏ nhàn nhạt.
Nụ cười dịu dàng, ở trong mắt Tiêu Vãn lại là sự quyến rũ nhẹ nhàng,
giống như một chiếc lông chim nhẹ nhàng phất qua lòng nàng, làm trái tim nàng đập thình thịch, chỉ muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Rất lâu sau đó, Tiêu Vãn mới cà lăm: "Sơ Thần, khăn voan của ngươi....... đâu?"
Ở Đông Ngụy, khi cưới phu rất ít có khăn voan, phần lớn đều là tượng trưng đội trước khi lên kiệu.
Giống như lần trước, khi Tiêu Vãn cưới Quý Thư Mặc, nàng hào phòng cho
mọi người nhìn phu lang xinh đẹp của mình, khoe khoang chói lọi. Chỉ có
một ít nữ tử cưới phu lang xấu mới dùng khăn voan để che giấu đi.
Nhưng bây giờ, Tiêu Vãn hoàn toàn không muốn cho người khác nhìn trộm vẻ đẹp của Tạ Sơ Thần, chỉ muốn che Tạ Sơ Thần lại, đặc biệt là
gương mặt làm người ta mặt đỏ tim đập kia!
Tạ Sơ Thần khó hiểu, ngoan ngoãn lấy ra khăn đỏ trong tay áo, lại bị
Tiêu Vãn đeo lên đầu, ánh sáng trước mắt lập tức bị thay bởi màu đỏ
tươi.
Không nhìn được Thê Chủ, Tạ Sơ Thần bất mãn chu môi, lại nghe thấy Tiêu
Vãn "khụ" một tiếng, nắm tay hắn: "Ngoan ngoãn đeo vào, tối ta sẽ tự
vạch ra."
Thấy hai người tình chàng ý thiếp, còn nắm tay nhau không chịu buông,
trái tim bay khắp nơi, rõ ràng bỏ quên những người khác, ông mối đã
chuẩn bị xong chậu than nhìn, đầu đầy mồ hôi nhắc nhở: "Tạ Chính Quân à, sắp qua giờ lành rồi, mau vượt qua chậu than đi."
"Ừ." Tuy bị khăn lụa che mất tầm mắt, nhưng chậu than dưới chân vẫn có
thể nhìn rõ. Khác với năm tháng trước bị bảo vệ gây khó dễ đốt lửa cháy
hừng hực, hôm nay chậu than không hề nguy hiểm, chỉ có một vài tia lửa
nhỏ.
Cho dù Tạ Sơ Thần mặc áo cười dày nặng, cũng có thể vượt qua dễ dàng.
Nhưng khi Tiêu Vãn thấy chậu than đang nóng hừng hực kia, ánh mắt co rụt lại, giống như có một bàn tay bóp chặt cổ họng nàng, làm nàng không hô
hấp nổi, vô cùng sợ hãi.
Không dám nhớ tới thân ảnh chìm trong ngọn lửa, không dám nhớ tới mái
tóc đen dài bị lửa thiêu đốt, tâm trạng đầy sợ hãi khiến Tiêu Vãn không
thể đứng im.
Hơi vén khăn voan lên, khi Tạ Sơ Thần đang muốn vượt qua chậu than, tay
mình lại bị Tiêu Vãn kéo lại, sau đó hướng tới lồng ngực ấm áp.
Hắn kinh ngạc hé miệng, còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã bị Tiêu Vãn ôm lên.
Gió mát thổi tấm tơ lụa trên đầu bay phấp phới, nửa lộ ra sườn mắt anh
tuấn của Tiêu Vãn, dây đàn trong lòng Tạ Sơ Thần đứt đoạn, phát ra tiếng rung nhẹ nhàng.
Thấy Tạ Sơ Thần ngơ ngác nhìn mình, Tiêu Vãn mỉm cười, ngón tay thon dài cẩn thận thân mật vén sang sau tai, lại chỉnh lại cẩn thận khăn lụa
hồng trên đầu hắn.
"Sơ Thần, ta ôm ngươi vượt qua chậu than nhé." Nàng cười khẽ mở miệng,
âm thanh dễ nghe giống như tiếng suối chảy xuôi khe núi: "Dùng cả đời ôm chặt ta."
Hơi thở dịu dàng ái muội nhẹ nhàng phất qua gương mặt mình, Tạ Sơ Thần
theo bản năng vùi vào cổ Tiêu Vãn, ôm chặt lấy hơi ấm mà hắn từng mong
chờ cả đời này.
Năm tháng trước, khi hắn bị bắt nạt ở cửa nhỏ, lại thấy Tiêu Vãn dùng vẻ mặt dịu dàng mà ôm Quý Thư Mặc, còn Quý Thư Mặc cũng thân mật ôm cổ
nàng, hai người nữ tuấn nam mạo, đúng là một đôi trời sinh.
Một khắc kia, tâm trạng kích động khi được kết hôn của hắn giống như bị
một bát nước lạnh hắt tới, một cảm giác hít thở không thông chậm rãi lên men trong lòng, chỉ hy vọng người Tiêu Vãn ôm là mình.
Bây giờ, cái ôm ấm áp, hơi thở quen thuộc, cùng với những cử chỉ thân
mật trong năm tháng này khiến đôi mắt của Tạ Sơ Thần ướt át, giống như
không thể tin nổi, cảm giác hâm mộ, cầu nguyện trong lòng mình như giấc
mơ biến thành hiện thực.
Sự ngọt ngào dưới đáy lòng dâng trào khắp tâm trí.
So với thiếu niên lúc nào cũng mang theo hơi thở chết chóc, cơ thể gầy
như xương của năm tháng trước, bây giờ Tạ Sơ Thần đã có chút thịt, bế
lên rất mềm mại, cực kỳ thoải mái.
Thật cẩn thận vượt qua chậu than, Tiêu Vãn cũng không thả Tạ Sơ Thần ra mà vẫn tiếp tục hôm hắn, đi vào đại sảnh.
Một rặng mây đỏ nhanh chóng lan tràn đến cổ, Tạ Sơ Thần rúc vào lòng
Tiêu Vãn, có chút ngượng ngùng kề sát vào ngực nàng. Từng nhịp tim đập
mạnh mẽ và cảm giác nóng cháy của da thịt làm gương mặt hắn càng thêm
nóng, trái tim cũng đập thình thịch không ngừng.
Bộ dáng thân mật của hai người khi tiến vào đại sảnh lại khiến người
khác nghiến răng nghiến lợi lần nữa. Mà lúc Tiêu Vãn bái đường, nàng mới lưu luyến không rời buông mỹ nhân trong lòng xuống, nhưng tay phải vẫn
thân mật đan mười ngón với Tạ Sơ Thần.
"Giờ lành đến!"
"Nhất bái thiên địa ——"
"Nhị bái cao đường ——"
"Phu thê ——"
Tiếng tim đập của nhau và hơi ấm truyền qua những ngón tay đang
đan lại, khiến Tiêu Vãn không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của Tạ Sơ Thần.
Bị Tiêu Vãn vuốt ve như thế, đôi mắt trong vắt của Tạ Sơ Thần ngượng
ngùng nhìn nàng, lông mi dài như cây quạt nhỏ hơi rung động, trong ảnh
ngược đều là hình bóng của Tiêu Vãn, lập lòe ánh sáng hạnh phúc.
"Giao bái——"
Bái đường xong, Tạ Sơ Thần được đưa vào động phòng, còn Tiêu Vãn lại bị
tóm đi chuốc rượu. Đương nhiên tửu lượng của nàng không tệ, nhưng cứ bị
rót như thế, buổi động phòng hôm nay chắc chắn sẽ bị ngâm nước nóng!
Nàng lại bắt đầu giả say, lấy bộ dáng say như chết để được Vân Yên đỡ vào Vãn Thần Cư.
Sau khi hưu Quý Thư Mặc, Mặc Uyên Cư bị Tiêu Vãn sửa lại, thu nhỏ đi
thành phòng cho khách. Phòng ở Mai Viên thì lại xây rộng hơn, treo lên
bảng hiệu Vãn Thần Cư, cũng dán chữ hỉ đỏ và lụa hồng ở khắp phòng.
Dưới nến đỏ, cả căn phòng sáng như ban ngày, chỉ thấy một thiếu niên an tĩnh ngồi ở mép giường.
Trên giường hỉ đỏ thẫm có một tấm đệm được thêu rất cẩn thận, hoa văn
uyên ương hỉ thúy trong hồ sen. Mà thiếu niên trước mắt hơi cúi đầu, một bộ áo cưới dài rủ xuống đất, giống như một nụ hoa hồng nở rộ.
Rất khó dùng từ ngữ để diễn tả tâm trạng hiện tại của Tiêu Vãn. Nàng đi
tới phía trước Tạ Sơ Thần, nhẹ nhàng nhấc khăn lụa trên đầu hắn lên.
Khăn lụa rơi xuống đất, gương mặt đẹp như ngọc chậm rãi lộ ra, ở dưới ánh đèn lại càng thêm dịu dàng.
Thấy Tiêu Vãn nhìn mình không chớp mắt, Tạ Sơ Thần hơi ngượng ngùng mà
nâng mắt lên, một đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng. Hai má ngượng ngùng đỏ
ửng, mang theo mong đợi.
Mỗi một cử chỉ nhấc chân, giơ tay đều mang theo sự quyến rũ động lòng
người, làm người khác nhìn vào mà đầy xúc động. Tiêu Vãn cảm thấy hơi
căng thẳng, vội cầm một chén rượu hợp cẩn đưa qua.
Khi nhẹ nhàng chạm chén rượu với Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần hơi nghiêng mình, cái miệng nhỏ ở sát má nàng chậm rãi uống rượu.
Môi hắn ngay gần gang tấc, khí chất dịu dàng như hoa lan, lông mi dài
lướt nhẹ bên mặt Tiêu Vãn, từng sợi tóc đen phất qua gương mặt nàng, như cào vào trái tim nàng.
Dưới ánh trăng, áo cưới đỏ thẫm của Tạ Sơ Thần hơi bừng sáng, phác hoa
sườn mặt của hắn thật dịu dàng. Mà đôi môi đỏ kia hơi mở, dính thêm một
giọt rượu, cực kỳ mê người.
Trong khi Tiêu Vãn nuốt nước miếng, cảm khái mình quá sắc rồi, bỗng
nhiên nàng bị Tạ Sơ Thần ôm lấy. Còn chưa kịp phản ứng, cánh môi đã hơi
nóng lên, một ít rượu được rót vào qua cái miệng nhỏ nhắn.
Lần đại hôn này rất long trọng, nên có trình tự, trước khi thành hôn,
ông mối đã dạy dỗ hắn rất cẩn thận làm thế nào để hầu hạ, thỏa mãn Thê
Chủ.
Nghiêm túc học mười mấy ngày, có thể nói là Tạ Sơ Thần rất cố gắng, thề phải cho Thê Chủ một ấn tượng tốt!
Lập tức, Tiêu Vãn bị cả thân mình ấm áp của Tạ Sơ Thần đè lên, chỉ cảm
thấy một ngụm rượu hợp cẩn này cũng đủ để nàng say tới mơ hồ......
Giữa môi răng tràn ngập hương rượu, hơi thở dịu dàng ngọt nị. Tiêu Vãn
còn chưa kịp phản ứng lại, Tạ Sơ Thần đã thành thạo cởi bỏ áo cưới bên
ngoài của mình.
Áo cưới đỏ thẫm rơi xuống giường, da thịt trắng nõn sáng tỏ dưới ánh
trăng. Tạ Sơ Thần kề sát gương mặt của Tiêu Vãn, đôi mắt trong vắt như
nước dao động, hai má ứng hồng như men say.
"Thê Chủ, để Sơ Thần...... Hầu hạ người đi......"
Âm cuối hơi khàn thấm tận đáy lòng, cơ thể Tiêu Vãn cứng đầu, nàng cảm thấy mình không nghĩ nổi gì nữa.
Mà lúc này, vành tai bỗng nóng lên, chỉ thấy thiếu niên trước mắt nhẹ
nhàng ngậm lấy, một bộ dáng nghiêm túc ra sức bày tỏ nỗ lực học tập của
mình.
Tiêu Vãn cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn sự vụng về của hắn, ngón tay ấm áp của Tạ Sơ Thần nhẹ nhàng lướt qua lưng nàng, chẫm rãi khẽ vuốt. Động tác không nặng không nhẹ khiến tiếng thở dốc của Tiêu Vãn dần nặng nề
hơn, cảm thấy dường như làn da sau lưng đang bốc cháy, tạo nên từng gợn
sóng trong lòng nàng.
Có lẽ do quá khẩn trương, Tạ Sơ Thần muốn cởi áo của Thê Chủ nhưng tay run không ngừng, cởi nửa ngày cũng không cởi nổi.
Tiêu Vãn bị bàn tay ngây ngô này thiêu đốt khắp người, đang lúc Tạ Sơ
Thần vui mừng vì cởi bỏ được đai lưng, Tiêu Vãn không nhịn nổi nữa liền
hôn lên cánh môi đỏ thắm mà nàng luôn mong chờ kia.
Hơi thở thơm ngọt giao triền, triền miên, môi nàng chậm rãi
chiếc cổ xinh đẹp, lướt qua hầu kết. Một tay khác theo xương quai xanh
rơi xuống ngực, sau đó chậm rãi vòng tới eo.
Cảm giác thoải mái tràn ra qua miệng, cả người Tạ Sơ Thần run lên, như
nai con luống cuống nhìn Thê Chủ đang hung hăng đùa giỡn mình, biểu tình nghiêm túc muốn đẩy ngã Thê Chủ tan thành mây khói.
Rõ ràng là tiểu bạch thỏ này đã học sách cấm nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn, chung quy là một tờ giấy trắng sạch sẽ.
Nhìn phu lang xinh đẹp nhà mình đang bĩu môi, đôi mắt ngập nước đầy lo
lắng và khẩn trương, Tiêu Vãn nuốt nước miếng, cuối cùng cũng không chịu nổi khát vọng của mình, cúi người hôn lên.
Cảm giác như điện giật lan tràn toàn thân, cảm giác xa lạ khiến Tạ Sơ
Thần hơi ưỡn người, cơ thể cũng mềm đi trong lòng Tiêu Vãn. Tới lúc tỉnh táo lại, cả thân thể trống trơn đã bị Thê Chủ đẩy ngã xuống giường.
Rõ ràng cả người trống trơn nhưng lại nóng như lửa, nhịn không được mở miệng, hô hấp dồn dập: "Thê Chủ...... Rất kỳ lạ......"
Âm thanh khàn khàn hơi rung động, Tạ Sơ Thần hơi vặn vẹo người, không biết là chờ mong hay sợ hãi.
"Sơ Thần, đừng khẩn trương, thả lỏng ra......"
Tiêu Vãn cố gắng thả lỏng hô hấp, chỉ sợ làm tiểu bạch thỏ trong sáng này bị sợ hãi.
"Ưm......"
Có lẽ được Tiêu Vãn vuốt ve thoải mái, Tạ Sơ Thần nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Thê Chủ, cho ta......"
Thấy Tiêu Vãn cọ tới cọ lui vẫn không chịu đẩy ngã mình, hắn liền vươn
tay, chủ động quấn lấy cổ Tiêu Vãn, một đôi mắt sáng trong veo nhìn chằm chằm nàng.
"Thê Chủ...... Ôm ta một cái......"
Từng tiếng thở dốc ngâm khẽ giống như thứ mị dược mạnh nhất. Tiêu Vãn
cảm thấy trong đầu nổ "Oành!" một tiếng, suýt nữa lại chảy máu mũi......
.
.
.
Hai người triền miên, Tiêu Vãn lăn lộn rất lâu mới cho Tạ Sơ Thần. Ban
đêm mùa đông rất lạnh, bên ngoài rơi xuống từng bông tuyết nhỏ. Tạ Sơ
Thần mơ màng buồn ngủ không nhịn được chui vào lòng Tiêu Vãn, cuộn trong lòng nàng mà ngủ thật thoải mái.
"Sơ Thần......" Khẽ tựa vào cổ Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn trừu mến hôn lên
trán hắn. Nàng hôn rất dịu dàng, rất cẩn thận...... Nhưng đôi tay kia
lại không nhịn được lại lướt xuống dưới.
Bị quấy rầy, Tạ Sơ Thần trong lòng bất mãn cọ cọ, cọ tới mức Tiêu Vãn lại nổi lên lửa dục.
Rõ ràng là Liễu Hạ Huệ đã vài tháng, ai ngờ mới được ăn tươi, nàng đã hận không thể áp đảo Tạ Sơ Thần đại chiến ba trăm hiệp.
Nghĩ tới đây, nàng cười nhẹ, ôm Tạ Sơ Thần đã mệt lử vào lòng, cảm thấy
vô cùng vui sướng và hạnh phúc, thật sự chỉ muốn ôm hắn mãi như vậy, cho tới khi trời đất chia lìa.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Sơ Thần cả người đau nhức tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy dung nhan khi ngủ của Tiêu Vãn gần gang tấc, hai tay ôm chặt
lấy nàng, trên người hai người không một lớp cản trở, da thịt ấm áp dán
sát, thân mật ái muội.
Độ ấm trên má hắn nhanh chóng tăng lên, sau đó bỗng nhớ lại rốt cuộc hôm qua mình kiên trì được bao lâu...... Mà vừa nhớ lại, những hình ảnh ái
muối ào ào xông tới, làm tim hắn đập thật mạnh, ngượng ngùng tới mặt đỏ
bừng, đúng là không thể tin nổi người chủ động cầu yêu hôm qua lại là
mình, sau đó người không ngừng xin tha lại là mình, cuối cùng người
không kiên trì nổi mà ngất đi vẫn là mình......
Quá mất mặt......
Thỉnh thoảng phu lang trong lòng lại vặn vẹo, lại thở dài lắc đầu, không biết thương cảm cái gì. Vốn Tiêu Vãn định giả ngủ để xem phản ứng khi
tỉnh lại của Tạ Sơ Thần cũng không nhịn được mà ôm hắn vào lòng.
"Mới sáng sớm, Sơ Thần đang nghĩ gì vậy?" Nhéo da thịt trên mặt Tạ Sơ
Thần, Tiêu Vãn cười tủm tỉm, lại nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Là nghĩ
Thê Chủ không được sao? Chẳng lẽ tối qua vẫn chưa thỏa mãn được Sơ Thần? Nếu không sáng nay Thê Chủ lại nỗ lực thêm một chút......?"
Ngón tay ấm áp lướt qua trên má, Tạ Sơ Thần bị mê tới thất điên bát đảo. Chờ tới khi phản ứng lại, mình đã bị ăn sạch sẽ rồi!
Lần đại hôn này Sở Thiên Duyệt thả cho Tiêu Vãn nghỉ ba ngày. Lại vừa
văn ăn tế, Tiêu Vãn được nghỉ tới tận đầu tháng ba. Lúc này đang là
khoảng thời gian tân hôn ngọt ngào, mỗi đêm dính bên nhau. Nhưng mỗi
đêm, Tạ Sơ Thần cũng vì thể lực yếu mà ngủ say trước, làm Tiêu Vãn cả
người khô nóng buồn bực vô cùng.
Nàng yên lặng cắn răng, trong lòng trông ngóng, thề phải nuôi tiểu bạch thỏ béo thêm một chút. Như vậy ăn mới càng ngon ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT