Tuy lúc tán gẫu trước giờ tảo triều bạn tốt phấn khởi nói với mình, rốt
cuộc nữ nhi nhà nàng cũng thông suốt, chỉ là trong lòng Ninh Thái Phó,
Tiêu Vãn chính là một khúc gỗ mục không thể chạm trổ! Nàng cười mỉa,
nghĩ rằng Tiêu Ngọc Dung quá yêu con hoá rồi, suy nghĩ viển vông, ai ngờ hung thần lại tới cửa nhà mình nhanh như vậy.
Nàng nghiêm mặt, làm bộ như không biết chuyện hỏi: “Tiêu tiểu thư, có chuyện gì?”
“Ninh Thái Phó, Vãn nhi từng ngang bướng bất trị, khiến người phiền lòng tức
giận, hôm nay đặc biệt tới đây chịu đòn nhận tội. Cầu Thái Phó có thể
tha thứ những hành vi ngu dốt của Vãn nhi, nhận Vãn nhi làm học trò một
lần nữa.”
Nàng nói xong, giở áo lên, một vòng lại một vòng mận
gai quấn trên lưng. Tấm lưng vốn trơn bóng nay máu me chi chít. Tiêu Vãn quỳ rạp xuống đất, đưa lên hậu lễ mình dày công chuẩn bị: “Đây là
nghiên mực Vãn nhi đích thân chọn lựa, hi vọng Thái Phó đại nhân thích.”
Nghiên mực bằng đá, chế tác rất tốt, bề mặt đá cũng rất nhẵn nhụi. Bên trong
nghiên mực là mực nước đã được nghiền tốt, vô cùng đều, khi ngửi còn có
mùi thơm của cây cỏ nữa, là nghiên mực đứng đầu Đông Nguỵ, giá trị vạn
lượng hoàng kim.
Ninh Thái Phó nhìn thoáng qua, lòng tuy đã
động, nhưng mặt vẫn lạnh tanh, phất phất tay áo: “Tiêu tiểu thư biết năm nay ta soạn đề thi, nên lấy nghiên mực hối lộ ta trước kỳ thi đúng
không?”
Có đánh chết Ninh Thái Phó cũng không tin Tiêu Vãn thay
đổi tính tình, thật tâm dốc lòng cầu học, nàng chỉ nghĩ nàng có mưu đồ
bất chính, trên danh nghĩa là tới tặng lễ vật nhưng thực chất là đi cửa
sau. Đừng tưởng nàng không biết, nha đầu này làm bộ làm tịch chắc muốn
tiếp cận nàn đánh cắp đề thi chứ gì. Nhưng Ninh Thái Phó là người thanh
liêm, tuyệt không làm việc trái pháp luật.
Kiếp trước Tiêu Vãn đã từng làm chuyện ngu ngốc này, tốn công chầu chực hai ngày xếp hàng chờ
mua cái gọi là đáp án đề thi, kết cục một câu cũng không trúng, vừa mất
công còn bị người lừa gạt mấy ngàn lượng vàng. Những việc quan trọng một đời, nàng cái nhớ cái không, nhưng tại kỳ thi hội làm lạc đề, lãng phí
công sức của người in giấy, thì nàng nhớ rõ ràng.
Thi hội lấy tứ
thư, Ngũ kinh làm đề mục, kiếp trước nàng đâu có học hành gì nên làm lạc đề. Vòng tiếp theo kỳ thi hội, hai đề mục quan trọng nhất, trời xui đất khiến lại là hai môn nàng dốt đặc cán mai: chính trị và thi vấn đáp chủ đề giáo dục. Vậy là, nhờ công chăm chỉ ăn chơi trong những tháng năm
tuổi trẻ, kiếp trước, nàng hân hạnh nộp giấy trắng.
Kiếp này, tuy nàng biết rõ đề mục, nhưng kết thúc thi hội, tới kỳ thi đình do hoàng
đế đích thân giám sát. Kiếp trước nàng bị loại ngay từ vòng thi hội,
hoàn toàn không biết thi đình là gì. Cho nên, trước ngày thi đình mùng 1 tháng 9, nàng phải chăm chỉ học tập, cố gắng một bước nhảy vọt.
“Thái Phó đại nhân hiểu lầm Vãn nhi, Vãn nhi đến đây không phải hối lộ đại
nhân, mà thành tâm cầu học. Vãn nhi đã hối cải để làm người mới, thỉnh
Thái Phó cho Vãn nhi một cơ hội!”
Tiêu Vãn thành khẩn cầu xin
cũng không làm Ninh Thái Phó cảm động, bởi vì thành tích bướng bỉnh của
Tiêu Vãn lưu lại một ấn tượng khắc sâu trong lòng nàng. Nàng lạnh nhạt
nói: “Ninh mỗ không đảm đương nổi, Tiêu tiểu thư đi tìm danh sư khác
đi.”
Ninh Thái Phó bởi vì giao tình với Tiêu Ngọc Dung mới nhận
Tiêu Vãn làm đồ đệ, lại là mua chuông buộc mình, nàng không muốn đi vào
vết xe đổ, dạy dỗ vị Đại tiểu thư hết thuốc chữa này, chỉ sợ mình nộ khí công tâm, tái ngộ tổ tiên Ninh gia sớm, còn lần nữa trở mặt với bạn bè chí cốt.
“Thái Phó đại nhân, thật không thể cho con một cơ hội
sao? Cổ nhân có dạy: Ai mà chẳng có lỗi lầm, quan trọng là biết sai mà
sửa. Nhưng con cũng biết, điều quan trọng là chúng ta có nhận ra được
lỗi lầm hay không? Có muốn thấy được lỗi lầm của bản thân hay không? Khi đã nhận thấy lỗi lầm của bản thân thì ta có chịu khắc phục lỗi lầm ấy
hay không? Đó mới là điều quan trọng.”
“Con biết ngày xưa mình
rất ngu dốt, con ngỗ nghịch phạm vào nhiều sai lầm không thể tha thứ.
Nhưng bây giờ con biết mình sai rồi, càng tha thiết muốn chuộc lại mọi
tội lỗi mà con đã gây ra. Người ta nói: Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh
người chạy lại. Vì sao Thái Phó chỉ cứ khăng khăng vào quá khứ mà không
cho con một cơ hội nữa?”
Tiêu Vãn ngẩng đầu, nghiêm túc tuyên thệ: “Con nhất định, sẽ không làm cho Thái Phó ngài thất vọng nữa!”
Ninh Thái Phó chăm chú nhìn Tiêu Vãn, trong mắt hàm chứa vài phần đánh giá.
Nói khá lắm. Những lời này có lẽ Tiêu Ngọc Dung đã tốn không ít công phu dạy cho nó.
Trầm ngâm một lát, nàng nghĩ ra một chiêu nhanh gọn
lẹ khiến Tiêu Vãn rút lui có trật tự, lập tức nhướng mày, cười như không cười nhìn người đối diện: “Nếu Tiêu tiểu thư nguyện ý chịu đòn nhận
tội, vậy thì cho Ninh mỗ nhìn thấy thành ý của Tiêu tiểu thư đi. Hai
canh giờ, chỉ cần Tiêu tiểu thư có thể quỳ đủ hai canh giờ, Ninh mỗ sẽ
thu ngươi làm đồ đệ, truyền thụ sở học cả đời của mình cho ngươi.”
Trong lòng nói thầm, Tiêu Vãn nuông chiều từ bé, ăn trắng mặc trơn, đoán chừng ngay cả nửa nén nhang cũng không quỳ nổi.
Cho rằng Tiêu Vãn biết khó mà lui, không ngờ nhìn thấy Tiêu Vãn vui sướng
dập đầu: “Đa tạ Thái Phó cho Vãn nhi một cơ hội!” Điều này làm cho Ninh
Thái Phó buồn bực không thôi, mày nhíu chặt lại, vẻ mặt y hệt người táo
bón.
Chiêu này của Ninh Thái Phó cực kỳ độc, lấy tính tình kiêu
ngạo trước đây của Tiêu Vãn, bảo nàng quỳ trước mặt bao nhiêu người,
đừng nói nửa nén nhang, bằng thời gian búng ngón tay chưa chắc kiên trì
được.
Nhưng Tiêu Vãn bây giờ đã không còn là Tiêu Vãn của ngày
xưa. nàng đã từng trải cuộc sống hàng ngày bị đánh đập như cơm bữa, bị
dạo phố thị chúng, lòng của nàng, da mặt của nàng bây giờ dày còn hơn
kim cương, răng sói cũng chọc không thủng huống chi là mấy ánh mắt không mài được thành cơm của mấy người dưng khác họ chẳng có bà con.
Vân Yên và Hoa Hạ kinh ngạc không thôi, đang muốn quỳ xuống cùng Tiêu Vãn,
lại bị Tiêu Vãn dùng ánh mắt ngăn cản, ra lệnh cho hai người họ tìm chỗ
nào đó nghỉ ngơi chờ nàng.
Vì thế, dân chúng kinh thành liền thấy được một màn trăm năm khó gặp, Tiêu đại tiểu thư nổi tiếng vênh váo
hung hăng, lại vứt hết sĩ diện lưng đeo dây gai quỳ gối trước phủ Ninh
Thái Phó, còn quan tâm hai thị nữ không cần chịu khổ chung với nàng?
Chuyện lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, có kịch hay miễn phí, ngu
gì không xem? Vì thế mấy người thích bát quái liền xông tới, nhìn Tiêu
Vãn chỉ trỏ, bàn tán không thôi.
Hai canh giờ, tức là phải kiên
trì đến giờ Mùi. Đúng chính ngọ, nóng như đổ lửa, Tiêu Vãn chưa từng dầm sương dãi nắng, chỉ chớp mắt, mồ hôi đổ ròng ròng xuống trán, cổ và ướt nhẹp lưng nàng.
*Giờ Mùi: Từ 13h -15h
Hoạ Hạ trước giờ
đối chọi với Tiêu Vãn, giờ phút này cũng không giậu đổ bìm leo, mà vội
vàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, chính ngọ* nắng gắt, quỳ hai canh giờ nữa,
cơ thể người chịu không nổi mất! Chúng ta về nhà đi, sau đó nhờ phu nhân nghĩ cách khuyên Ninh Thái Phó hồi tâm chuyển ý.”
*Chính ngọ: 12h trưa
Tiêu Vãn lắc đầu. Nàng không thể núp dưới bóng mẫu thân cả đời, mà Ninh Thái Phó không phải loại người mẫu thân nói hai ba câu có thể lay chuyển,
nàng phải dùng lòng thành của mình khiến nàng cảm động.
Không
biết do Tiêu Vãn xui xẻo, hay ông trời cố ý trừng trị nàng cái tội ngu
kiếp trước. Nàng mới quỳ xuống chưa ấm đùi, mây đen toàn bộ tan sạch
trơn. Một nén nhang sau, mặt trời càng lên càng cao, nướng mặt đất thành cái chảo đất sét nóng hừng hực, từng luồng từng luồng khí nóng đập vào
mặt làm cho những người võ công cao siêu như Vân Yên và Hoạ Hạ cũng cảm
thấy hít thở không thông, càng miễn bàn mấy tên chỉ biết vài đường công
phu mèo quào như Tiêu Vãn.
Phơi mình dưới cái nắng gay gắt, thân thể yếu ớt của Tiêu Vãn mồ hôi đầm đìa, cả người lung lay sắp ngã, vài
lần thiếu chút nữa kiên trì không nổi. Trong lúc mệt mỏi tầm mắt mơ hồ,
nàng nghĩ tới kiếp trước Tạ Sơ Thần, tên ngốc kia vì nàng không để ý
mình mới vừa sẩy thai thân thể suy yếu, quỳ dưới cái nắng như thiêu như
đốt ròng rã 5 ngày 3 đêm, cầu xin cho mình.
Đông Nguỵ nắng cháy
da nhưng lòng người lại vì xót xa cho người quan tâm mình nhất mà trở
nên lạnh giá, nơi góc sân nắng trải dài nhưng lòng người lại không có
một giọt nắng. Mọi thứ xung quanh đều khoác lên mình sự tươi trẻ của
ngày mới, vạn vật đều hăng hái hòa chung nhịp sống, chỉ có thế giới, đã
chừa ai đó ra...
Hốc mắt Tiêu Vãn nóng lên, nước mắt không tự
chủ tràn ra, nàng đã quỳ dưới ánh nắng gay gắt gần một canh giờ, như
hắn... lúc đó... Đôi mắt đầy si mê ấy đã từng đuổi theo nàng, bên trong
chứa đựng đau thương, tuyệt vọng mà nàng do vô tình, thờ ơ không nhìn
thấy. Nàng không biết rằng, kiên trì cũng cần dũng khí, vì kiên trì thật sự rất mệt mỏi. Nàng sinh ra trong nhung lụa, áo tới vươn tay cơm tới
há mồm, chưa bao giờ chịu khổ thế này. Thời gian cũng là thời gian nhưng sao hôm nay đặc biệt dài hơn mọi ngày, đầu gối nàng cảm thấy đau rát,
hắn đã trải qua như thế nào...? Chịu đựng tất cả khuất nhục, im lặng đi
theo phía sau một người, thậm chí cả bóng lưng người đó cũng không thèm
bố thí cho hắn, là một sự tổn thương đến dường nào, chỉ người nam tử đó
hiểu, và cũng chỉ người nam tử đó biết...
Nhìn Tiêu Vãn im lặng
rơi nước mắt, Ninh Thái Phó ngồi trên xe ngựa khinh thường ghét bỏ, nghĩ thầm, Tiêu Vãn quả thực được nuông chiều từ bé, còn chưa đến nửa nén
nhang, đã chịu không nổi khóc lóc. Nàng nhìn không vừa mắt, nghĩ thầm,
chỉ sợ Tiêu Vãn không thể kiên trì, lập tức bước xuống xe ngựa phất tay
áo đi thẳng vào phủ.
Sở Thi Ngọc bên cạnh nhìn mà xót ruột, nàng
bước xuống xe ngựa mấy lần, muốn đỡ Tiêu Vãn đứng lên, Tiêu Vãn lại cố
chấp đòi quỳ. Nàng sợ Tiêu Vãn quỳ lâu sinh bệnh, vội vàng đuổi theo
Ninh Thái Phó, muốn cầu xin cho Tiêu Vãn.
Ninh Thái Phó lại tưởng Tiêu Vãn chịu không nổi, nhờ Sở Thi Ngọc nói giúp. Nàng không vui nhăn
mày, vốn là mày kiếm dãn ra, lập tức liền biến thành chữ xuyên (川) không vui, Sở Thi Ngọc vội vàng khom người, thấp giọng nói:
“Xin Ninh Thái Phó giơ cao đánh khẽ” Dù sao cũng là biểu muội của nàng!!!
Đứng hồi lâu cảm giác chân bắt đầu mỏi, người bên cạnh kết cục không kiên
nhẫn buông một câu: “Nếu chịu đựng không nổi, thì từ bỏ đi. Ngươi quỳ ở
đây rồi có chuyện gì, ta không biết ăn nói sao với mẫu thân ngươi”
“Có thể kiên trì.” Tiêu Vãn thẳng người, trong ánh mắt còn chứa đầy sự cố
chấp và kiên định nói: “Bất quá là quỳ hai canh giờ, khó khăn cỡ nào con cũng có thể vượt qua. Hi vọng Thái Phó đại nhân có thể tuân thủ lời
hứa, đợi con quỳ hết hai canh giờ, khẩn cầu đại nhân thu con làm học
đồ.”
Tiêu Vãn đã sống lại, không còn là Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, sống an nhàn sung sướng trước đây.
Khó khăn cỡ nào, nàng đều có thể vượt qua.
Gian khổ tới đâu, nàng đều có thể chịu đựng.
Chỉ cầu cả đời này, mình có thể bảo vệ được Tiêu gia, chăm sóc tốt người mình muốn chăm sóc ... ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT