Đầu mùa xuân gió lạnh thổi tới từng cơn, lưới cửa sổ cũng kêu lên,
gió lạnh hưu quạnh khiến cả Vãn Thần Cư giống như bị bao phủ trong không khí đông lạnh vậy.
Giống như bị bóng tối hắc ám kiềm chặt, Tạ Sơ Thần nhắm mắt nằm trên
giường giãy dụa. Hắn nhăn mày, thỉnh thoảng lại rên một tiếng đầy đau
đớn. Khuôn mặt tái nhợt không bình thường, mồ hôi lạnh chảy theo hô hấp
nặng nhọc của hắn, làm cả người hắn đều ẩm ướt như máu loãng dưới người
vậy.
Chỉ một lát sau, từng miếng băng vải dính đầy máu bị Phùng Ngọc ném vào
chậu. Chậu nước cũng hóa đầy máu đen, giống như đâm vào mắt Tiêu Vãn,
nàng không khỏi nức nở: "Phùng đại phu, tại sao bỗng dưng Sơ Thần đổ
nhiều máu vậy......?"
"Nguyên nhân chính xác thì ta cũng không tra ra được, nhưng hô hấp của
Tạ chính quân đang rất loạn, giống như bị kích thích lớn, vị trí thai bị lệch......" Phùng Ngọc hơi nghi ngờ nhìn Tiêu Vãn, sau đó lại thở dài,
ân cần nhắc nhở: "Bây giờ tuy thai nhi đã ổn định, nhưng cơ thể Tạ chính quân rất yếu. Mấy ngày này Tiêu đại nhân phải chăm sóc Tạ chính quân
thật cẩn thận. Nếu cảm xúc của hắn còn bị kích động nữa thì đứa nhỏ này
có lẽ......"
Phùng Ngọc ngập ngừng, nhưng Tiêu Vãn lại hiểu rõ. Đứa nhỏ này, lúc nãy suýt đã mất......
Màu máu đỏ sậm làm đôi mắt Tiêu Vãn đau đớn, nàng mở miệng, giọng khàn
khàn: "Xin Phùng đại phu hãy kê thuốc bổ, ta sẽ chăm sóc Sơ Thần thật
tốt."
Nàng nói xong, nhẹ nhàng vươn tay vuốt mi tâm giữa trán Tạ Sơ Thần, chỉ
thấy gương mặt ngày thường xinh đẹp đã trắng bệch, tái nhợt như mất hết
máu.
"Thê Chủ, ta lạnh......"
Lúc này, nghe thấy Tạ Sơ Thần kêu lạnh, trên trán không ngừng đổ mồ hôi
lạnh, Tiêu Vãn liền lấy khăn gấm lau mồ hôi cho hắn. Chỉ vừa mới chạm
vào, đầu ngón tay cảm nhận được độ ấm lạnh lẽo, khiến nàng run rẩy.
Nàng vội nắm chặt lấy ngón tay lạnh băng của Tạ Sơ Thần, vận chuyển nội lực truyền hơi ấm.
Tận tới khi ngón tay của Tạ Sơ Thần trở nên ấm áp hơn, hô hấp yếu ớt
nhưng đã ổn định, Tiêu Vãn mới yên tâm được một chút, nhẹ nhàng nói: "Sơ Thần, đừng sợ...... Ngươi sẽ khỏe lại thôi, con của chúng ta cũng sẽ
không sao."
"Ừ......" Tạ Sơ Thần mơ hồ nắm tay Tiêu Vãn, nói mớ, "Thê Chủ yên tâm, ta sẽ bảo vệ con......"
Phùng Ngọc dự tính Tạ Sơ Thần sẽ tỉnh lại vào sáng hôm sau, Tiêu Vãn
cũng cẩn thận canh giữ cạnh giường, đợi tới khi Tạ Sơ Thần tỉnh thì mới
dám ngủ. Nhưng tới nửa đêm, Tạ Sơ Thần bỗng phát sốt.
Tiêu Vãn hoảng hốt, càng thêm cực nhọc ngày đêm không nghỉ ngơi để chăm sóc hắn, thậm chí bỏ cả việc lên triều.
Thi nhau đút các loại đồ bổ và thuốc bổ, nhưng Tạ Sơ Thần vẫn sốt như
thường. Mỗi khi bị đút thuốc, hắn đều kịch liệt phản kháng, thậm chí mím chặt môi không chịu mở miệng. Rất nhiều lần, Tiêu Vãn phải mất rất
nhiều công sức mới dỗ hắn uống thuốc được.
Bệnh ngày càng nặng, thiếu niên xinh đẹp như châu như ngọc chỉ qua ba ngày đã gầy ốm tái nhợt.
Tiêu Vãn không dám rời khỏi Tạ Sơ Thần, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm
gương mặt ốm yếu của hắn, tay nắm chặt những ngón tay lạnh như không còn nhiệt độ, kiên trì truyền nội lực tới lòng bàn tay hắn, chỉ mong có thể khiến cơ thể hắn ấm áp thêm một chút.
Nhưng cơ thể Tạ Sơ Thần ngày càng lạnh, không chỉ Phùng Ngọc không tìm
được nguyên nhân, cả thái y được mời từ trong cung tới cũng bó tay không làm gì được.
Tận tới ngày thứ năm, một thái y mới do dự nói: "Tiếng tim thai của Tạ
chính quân rất yếu, gần như không nghe được. Rất có khả năng trong bụng
là tử thai. Cho nên Tạ chính quân mới hôn mê bất tỉnh, phát sốt không
ngừng."
Hô hấp của Tiêu Vãn nghẹn lại, rõ ràng không thể tin nổi, năm ngày trước nàng còn cảm nhận rõ ràng sự rung động trong bụng của Tạ Sơ Thần. Nhưng mới chỉ năm ngày, đứa nhỏ này đã chết?!
Nhưng mời rất nhiều thái y, họ đều lắc đầu đưa ra kết luận có khả năng trong bụng Tạ Sơ Thần. Là tử thai.
Một lần lại một lần, tiếng khóc như xé rách ruột gan của Tạ Sơ Thần ở
kiếp trước lại vang vọng trong đầu Tiêu Vãn, hơi thở tử vong và sự sợ
hãi dần ăn mòn trái tim nàng.
Nàng ôm chặt lấy Tạ Sơ Thần, nghẹn ngào, tay cũng run rẩy: "Sơ Thần, con còn có thể có lại...... Nhưng ngươi nhất định không được xảy ra chuyện
gì......... Ta xin ngươi, tỉnh lại có được không?"
Lúc này, Tạ Sơ Thần đang hôn mê giống như nghe được tiếng Tiêu Vãn, bỗng lẩm bẩm nói: "Thê Chủ...... Ta muốn sinh hắn......"
Âm thanh yếu ớt của hắn làm Tiêu Vãn không thể không cúi đầu để nghe.
"Ta không muốn uống thuốc......"
Hắn cố hết sức mở mắt ra, tầm mắt vì mất máu mà mơ màng. Nhưng đôi mắt
đen như đầm sâu ấy vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Vãn, mang theo sự cầu xin.
"Thê Chủ, không bỏ con đi có được không?"
Âm thanh đứt quãng, giống như thần trí đang mê loạn của hắn lúc này.
Tiêu Vãn nghe vậy mà vô cùng đau lòng, đột nhiên hiểu ra, vì sao trong
lúc hôn mê, Tạ Sơ Thần lại phản ứng kịch liệt với chuyện uống thuốc như
thế. Bởi vì kiếp trước, vào tháng tư, nàng đã mặc kệ việc hắn cầu xin da diết tới mức nào, dùng một chén thuốc hoa hồng giết chết đứa con trong
bụng hắn.
Kiếp này, nàng làm sao có thể đồng ý, lại lần nữa giết chết đứa con này được.
Tiêu Vãn nghẹn ngào, dịu dàng nói bên tai Tạ Sơ Thần: "Được......"
Lúc này, Tạ Sơ Thần nghe thấy âm thanh dịu dàng quan tâm bên tai mình,
hắn không khỏi dựa sát vào lòng Tiêu Vãn, mơ hồ lẩm bẩm nói: "Ta sẽ bình an sinh ra hắn......"
Dần dần, hô hấp đều đặn của Tạ Sơ Thần truyền tới, Tiêu Vãn cảm thấy rất đau lòng. Rất lâu sau, nàng mới ôm sát lấy Tạ Sơ Thần, nhẹ nhàng nắm
lấy bàn tay hắn.
"Chỉ cần ngươi khỏe mạnh, chuyện gì ta cũng đồng ý với ngươi......"
"Chỉ cần ngươi khỏe mạnh......."
Cứ ôm Tạ Sơ Thần như thế không biết bao lâu, Tiêu Vãn mới hoảng hốt nhận ra trong lúc chăm sóc hắn, mình không cẩn thận ngủ quên. Nàng hô một
tiếng, đang chuẩn bị đứng dậy lấy thuốc, lại phát hiện trong ngực không
có ai.
Tạ Sơ Thần đâu rồi!?
"Sơ Thần? Sơ Thần.......!" Trong phòng tối đen như mực, không một tiếng
động. Tiêu Vãn hoảng hốt sờ soạng xung quanh, bỗng nghe thấy tiếng nói
chuyện nhỏ nhẹ càng đó không xa.
"Hội ngắm hoa không có gì vui hết, sớm biết thế ta đã không đi, không ra khỏi cửa!"
Âm thanh quen thuộc, là Sơ Thần!?
Mừng như điên, Tiêu Vãn vội chạy tới phía cửa. Nhưng nàng còn chưa mở cửa ra, cửa đã bị người đối diện đẩy trước.
Ánh sáng ấm áp chiếu vào từ bên ngoài, chỉ thấy thiếu niên trước mắt
khoảng mười hai tuổi. Hắn mặc một bộ áo gấm màu tím, kiểu dáng hoa lệ.
Búi tóc cao cao được cố định bởi một cây trăm khắc hoa, lộ ra đôi mắt to lấp lánh.
Theo lý mà nói, ngũ quan thanh tú như thế, môi hồng răng trắng thì thiếu niên này phải là một tiểu mỹ nhân, nhưng vì hắn sống trong nhung lụa,
cả ngày ăn rồi ăn lại ăn, khiến gương mặt to tròn bụ bẫm của hắn càng
thêm béo mập.
"Thật là tức chết ta!"
Thiếu niên nhếch môi, hầm hừ bực tức, trong sự khiếp sợ của Tiêu Vãn,
hắn không vui chu mặt bánh bao đi qua nàng. Lúc này, cả người hắn chìm
trong ánh mặt trời, cơ thể tròn trịa bị mặt trời chiếu qua trông càng
mượt mà.
Gã nô tài Xuân Nhi phía sau hắn vội tiến tới, nhỏ giọng nói: "Lúc nãy
công tử chọc cho Trần công tử khóc, nếu bị phu nhân với Chính Quân biết
thì sẽ không tốt đâu...... Hay là mình đi nhận lỗi......"
Chiêu Nhi đi theo vào phòng nghe thấy thế liền xoa eo, phản bác: "Là hắn mở miệng sỉ nhục công tử trước, tại sao công tử phải xin lỗi! Phải là
hắn xin lỗi công tử mới đúng! Lần sau hắn còn mắng công tử, chúng ta
liền tìm chỗ nào ít người, bắt hắn lại đánh cho một trận!" Hắn nói, hầm
hừ xoa tay.
"Chiêu Nhi nói rất đúng!" Nghĩ tới việc mình vừa bị nhục mạ là vừa xấu
vừa vô dụng, khuôn mặt mập của Tạ Sơ Thần càng tức giận tới đỏ bừng.
Từ nhỏ hắn đã ốm yếu bệnh tật, mấy năm nay được sống trong nhung lụa,
gần như không bao giờ ra khỏi cửa. Lần này, trốn cha mẹ hưng phấn ra
khỏi nhà, vốn tưởng có thể tìm mấy người bạn tốt trong đại hội ngắm hoa, về sau cùng nhau dạo phố, tâm sự, ai ngờ vừa vào cửa đã bị người ta
châm chọc, mỉa mai.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Tạ Sơ Thần rất khó chịu, khuôn mặt trắng mềm rầu rĩ không vui.
Chiêu Nhi thấy chủ tử không vui, vội an ủi: "Công tử, là bọn họ ghen
ghét ngươi! Trần Kỳ kia nhục nhã ngươi là bởi vì hắn thích một tài nữ
tới Tạ gia cầu thân thôi. Phải biết rằng công tử còn chưa cập kê, ngươi
xin hỏi cưới đã đạp vỡ cửa lớn Tạ gia! Bọn họ không ăn được nho thì nói
nho xanh ấy mà!"
"Phải biết rằng công tử chúng ta chỉ không thích đọc sách thôi, chứ nếu nghiêm túc đọc, tuyệt đối có thể đè đầu họ ~"
Được Chiêu Nhi khen nở mũi, Tạ Sơ Thần đắc ý vô cùng: "Phải phải, chỉ là ngâm thơ mà thôi, có gì đặc biệt đâu! Xem thêm mấy cuốn sách, ta cũng
có thể ngâm bảy tám câu thơ đấy, đến lúc đó cho họ lau mắt mà nhìn!"
Dưới sự tự tin của mình, Tạ Sơ Thần phất tay: "Chiêu Nhi, Xuân Nhi, đi lấy sách mang tới phòng ta, bản công tử muốn học!"
"Dạ dạ." Chiêu Nhi vui vẻ nói, "Phu nhân biết công tự nghiêm túc đọc sách, chắc chắn sẽ rất vui."
Tạ Sơ Thần là đứa con duy nhất của Thẩm thị, cũng là đứa con duy nhất
của Tạ Hân Toàn. Bởi vì mới sinh đã ốm yếu bệnh tật, Tạ Hân Toàn luôn
nâng niu hắn như hòn ngọc trên tay, cầm trên tay sợ rơi ngậm trong miệng sợ tan.
Thấy Tạ Sơ Thần không thích cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, Tạ Hân Toàn
cũng không bắt hắn học, chỉ mong hắn vui vẻ, bình yên mà lớn lên.
Khi biết Tạ Sơ Thần tranh chấp cãi nhau ở hội ngắm hoa, thậm chí mắng
đối phương tới phát khóc, bà cũng không hề mắng hắn, ngược lại sủng nịch xoa đầu hắn, cười nói: "Mập mạp có phúc, mẫu thân thích Thần Nhi mập
mạp. Bọn họ gầy trơ xương, ăn không đủ no. Thần Nhi đừng hâm mộ họ ~"
"Dạ dạ." Tạ Sơ Thần nghiêm túc nói: "Mẫu thân, ta sẽ học tập thật tốt."
Tạ Sơ Thần bảo đảm như thế, nhưng tới khi học tập vẫn là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày*
(Candy giải thích: Đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày: Ý chỉ làm việc không tới nơi tới chốn, không có hiệu quả gì cả.)
Vừa nhìn thấy những chữ viết rắc rối như kiến bò, lông mày hắn liền nhíu chặt, đầu cũng phồng to. Mới đọc một lúc đã mơ màng buồn ngủ.
Vì thế, nhoáng qua mấy ngày, một trang hắn cũng chưa đọc xong.
Nhìn Tạ Sơ Thần ngồi trên bàn đọc sách ăn ăn uống uống, hoàn toàn không có tinh thần tập trung học tập, Tiêu Vãn phụt cười.
Nàng biết mình đang mơ.
Bởi vì quá nhớ Tạ Sơ Thần, thế nên nàng mới mơ thấy cuộc sống của Tạ Sơ Thần.
Mà lúc này, có lẽ nàng nên tỉnh dậy chăm sóc Tạ Sơ Thần mới phải, chỉ là cảnh trong mơ quá thật.
Ánh hoàng hôn chiếu vào phòng qua song cửa sổ, làm sáng rọi khuôn mặt
trắng nõn của ăn. Hắn nghiêm túc nhìn những chữ viết như nòng nọc, đôi
mắt phượng xinh đẹp sáng ngời, giống như viên đá quý thật sạch sẽ.
Tạ Sơ Thần bụ bẫm, tròn vo mập mạp như thế, Tiêu Vãn mới gặp bốn năm
trước. Bây giờ nhìn thấy rõ ràng dung mạo của Tạ Sơ Thần năm đó, trong
lòng Tiêu Vãn liền mềm mại, nhịn không được đi tới phía hắn, cười ngây
ngô nhìn hắn.
Hi vọng Tạ Sơ Thần sẽ luôn như vậy, sức sống lan tràn, hạnh phúc vui vẻ.
"Tạ gia công tử chính là tên tiểu tử dung mạo xấu xí, đanh đá tùy hứng
trong truyền thuyết không phải sao? Tiêu Vãn ta bụng đói ăn quàng cũng
sẽ không coi trọng hắn!"
Vào lúc Tiêu Vãn đang ngơ ngốc nhìn Tạ Sơ Thần, ngoài tường liền truyền
tới giọng nói mỉa mai. Hô hấp của nàng liền nghẹn lại, sắc mặt trắng
bệch, hấp tấp mở miệng: "Sơ Thần, không phải......... Ngươi đừng nghe
lời ta nói bậy......"
Tạ Sơ Thần không chú ý tới sách nên đương nhiên nghe được tiếng cười
nhạo ngoài sân. Hắn giận dữ, hùng hổ đi tới trước tường vây, cầm cuốn
sách trong tay ném qua.
"Bốp" một tiếng, Tiêu Vãn đang vui vẻ nói chuyện với bạn tốt liền bị một cuốn sách tư trên trời rơi xuống đập ngay giữa mặt.
Cuốn《 nam giới 》thật dày đập cho nữ nhân ăn chơi trác táng nhất kinh
thành nhìn thấy trời đầy sao, không khỏi giận dữ hét lên: "Cái tên không có mắt nào dám ném bản tiểu thư!"
Như tới mấy lời đồn vớ vẩn trong kinh thanh, Tạ Sơ Thần giận đầy oán
khí, chống eo nổi giận mắng: "Chính là bản công tử ném ngươi! Ngươi nói
ai xấu xí, đanh đá tùy hứng? Người xin hỏi cưới bản công tử trải dài từ
cửa nam kinh thành tới cửa Tạ phủ đấy! Bản công tử bụng đói ăn quàng
cũng không coi trọng ngươi!"
Tiếng mắng mỏ của hắn khiến đám bạn xấu của Tiêu Vãn cười vang, Tiêu Vãn tức tới đỏ mặt, càng hung tợn phản bác: "Những kẻ xin cưới ngươi chỉ
nhìn trúng tiền tài Tạ gia của ngươi thôi, cho rằng Tạ công tử bệnh tật
ốm yếu sẽ điềm đạm đáng yêu. Ai ngờ chỉ là tên béo mập xấu xí! Bây giờ
xem ra không chỉ đanh đá, còn nóng nảy ngang ngược!"
Tiêu Vãn nói xong lại ném《 nam giới 》vào trong tường, ra vẻ cao ngạo:
"Bản tiểu thư khuyên ngươi đọc nhiều nam giới hơn một chút, đừng hở tí
là ra vẻ đanh đá đi mắng chửi người."
Tạ Sơ Thần tức đỏ mắt, nước mắt dâng lên: "Ta không phải người đanh đá!
Rõ ràng ngươi mắng ta trước! Ngươi phải xin lỗi ta mới đúng!"
Tiêu Vãn hừ một tiếng, không để ý tới hắn.
Tạ Sơ Thần bị bỏ quên, tức giận bất bình với Chiêu Nhi: "Lời đồn đúng là không sai, tên Tiêu Vãn kia đúng là kẻ xấu!"
Một bên Tiêu Vãn thấy Tạ Sơ Thần mắng sau lưng nàng, nhịn không được run rẩy môi, tiến lên muốn an ủi Tạ Sơ Thần, nhưng cánh tay cứ trong suốt
mà xuyên qua thân thể Sơ Thần.
Nàng bỗng nhiên hiểu được, có lẽ đây không phải cảnh trong mơ của nàng, mà là cảnh trong mơ của Tạ Sơ Thần.
Từ sau khi cãi nhau với Tiêu Vãn, danh tiếng Tạ Sơ Thần càng tệ. Hắn dứt khoát không học nữa, mỗi ngày chơi bời trong phủ.
Tiêu Vãn ở bên cạnh Tạ Sơ Thần nhìn hắn vui vẻ lớn lên, trong lòng ngọt
ngào. Nhưng một ngày, Tạ Hân Toàn đi xa nhà, nàng nhíu mày, giật mình.
Không biết đến kế hoạch của Tạ Thanh Vinh, cha con Tạ thị lưu luyến vẫy
tay từ biệt Tạ Hân Toàn. Trước khi đi, bà còn bảo đảm với Tạ Sơ Thần:
"Thần Nhi ngoan ngoãn ở nhà, mẫu thân sẽ về trước sinh nhật con."
Biết rõ Tạ Hân Toàn có đi không về, Tiêu Vãn lại không thể ngăn chuyện
này lại. Nàng nhìn Tạ Sơ Thần ở nhà nhắc đi nhắc lại mong mẹ trở về,
trong lòng đau ê ẩm.
Trước năm ngày sinh tới sinh nhật Tạ Sơ Thần, tin Tạ Hân Toàn mất truyền về kinh thành.
Thẩm thị biết tin liền khóc không ngừng, Tạ Sơ Thần bị dọa ngốc tại chỗ.
Hắn không dám tin mà kêu lên: "Không thể nào, mẫu thân đã hứa với ta sẽ về! Mẫu thân nói sẽ cùng ăn sinh nhật ta!"
Nha hoàn duy nhất còn sống rơi nước mắt: "Gia chủ chưa xử lý xong chuyện ở Ninh Châu, mà mới mấy ngày trước có sấm chớp, mưa, đường núi lầy lội
không nên ra cửa. Nhưng gia chủ vì nhớ sinh nhật công tử, vẫn cứ cố chấp chạy về. Ai ngờ xe ngựa bị trượt bánh, mới rơi xuống núi......"
Tạ Thanh Vinh quỳ rạp xuống đất, giả vờ khóc rống: "Nếu tỷ tỷ không vội
về thì đã không sao...... Tỷ tỷ, ngài chết thật thảm......"
Lập tức, cả bầu trời như đen nghịt, Tạ Sơ Thần hoảng hốt lắp bắp:
"Không, không thể nào...... Mẫu thân sẽ không rời ta mà đi như thế.
Ngươi, ngươi nói dối!"
"Thần Nhi, đừng nói nữa." Thẩm thị đau lòng, "Để mẹ ngươi yên tâm rời đi đi......"
Tạ Sơ Thần nức nở, bật khóc: "Nhưng cha, mẫu thân đã hứa sẽ về ăn sinh
nhật ta, mẫu thân sao có thể nuốt lời...... Mẫu thân chưa bao giờ nuốt
lời với ta, mẫu thân nhất định sẽ về mà!"
Thấy Tạ Sơ Thần vẫn không buông tha, Thẩm thị bạo phát cơn giận. Nước
mắt ướt đầy mặt, quát lớn: "Thần Nhi đủ rồi! Đủ rồi......!!"
Ông nói, nghẹn ngào khóc không thành tiếng: "Nương ngươi, không về được nữa......"
Đã nhiều ngày, Thẩm thị vẫn quỳ trước quan tài. Tạ Sơ Thần yên lặng quỳ
gối một bên, thấy cha hoàn toàn không để ý tới mình nữa, một câu cũng
không nói với mình. Hắn biết, cha nhất định rất ghét hắn.
Lần này, nếu không phải hắn giục mẫu thân về ăn sinh nhật với hắn, mẫu thân cũng sẽ không gặp chuyện.
Là hắn hại chết mẹ mình.
Nghĩ như vậy, cảm giác ủy khuất và tự trách dâng lên vọt trong lòng, hắn lau nước mắt ràn rụa trên mặt, yên lặng nhìn cha, sau đó lén lút rời
khỏi Tiêu phủ.
Thiếu niên mập mạp bị bao phủ bởi nỗi u buồn đau thương, Tạ Sơ Thần
giống như một con động vật nhỏ bị vứt bỏ, khiến người nhìn vào mà đau
lòng.
Tiêu Vãn đau lòng, lén lút đuổi theo hắn.
Lúc này, Tiêu Vãn thật muốn biết nhiều hơn về Tạ Sơ Thần.
Đặc biệt là ba năm kia, hắn đã chịu đựng những gì......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT