*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thanh Khâu Hồ tộc nhiều mỹ nhân, buổi tối ăn cơm, Lâm Cạnh ngồi ở trong sân nhỏ, nhìn sang trái liền thầy một nhóm mỹ nữ, nhìn sang phải liền thấy một nhóm soái ca, người này quen mắt, người kia cũng quen mắt, giống như 50% minh tinh trong làng giải trí đều xuất hiện trong bữa tiệc nông thôn này. Nhưng người lớn lên đẹp qủa thật rất chiếm ưu thế, cho dù chỉ bưng đĩa ăn miếng thịt, hiệu quả thị giác cũng không khác khi cầm ly champanghe trong bữa tiếc xa hoa.
Lâm Cạnh nhỏ giọng hỏi: “Các em họ của cậu ở đâu?”
Quý Tinh Lăng múc cho cậu một chén canh, bất mãn: “Cậu vì sao lại nhớ thương đám nhóc con kia lâu như vậy.”
Lâm Cạnh trả lời:“Bởi vì cậu không chịu mang lục lạc.”
Quý Tinh Lăng thoáng ngực buồn, sao lại cũng nhớ thương luôn chuyện này.
Nhà trẻ Thanh Khâu, đám nhóc con Cửu vĩ hồ đang xếp hàng ngồi, có thể là đang nghe ngôn quy lão sư giảng bài, giảng về Chekhov cùng các lý luận triết học,《 Đảo Sakhalin 》 vạch trần hệ thống độc quyền tàn khốc của xã hội nước Nga thời xưa. Khi nền thị trường kinh tế đang càn quét thế giới mọi người không còn chú ý đến quá trình lịch sử xã hội vĩ đại của con người và tính quy luật của nó, còn có thêm vi phân, tích phân và giới hạn lý luận toán học đầy bảng đen.
Đam nhóc con lông trắng nhử tuyết mơ màng muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ, bởi vì lo lắng hồ ly bà ngoại sẽ không cho đồ ăn vặt cho nên đành phải liều mạng trợn to đôi mắt ham học hỏi.
Có thể ngôn quy lão sư đã thật lâu thật lâu chưa rời khỏi vực Sơn Hải, ôngmột bên giảng bài, một bên lo lắng sốt ruột mà nghĩ, hóa ra trong xã hội con người trước khi bắt đầu học đã được giáo sư Newton cùng Leibniz thành lập vi phân và tích phân ở điểm xuất phát với trực giác vô cùng nhỏ như vậy sao, vậy đã nhiều năm như vậy bản thân vẫn dạy những nhóc hồ ly nhỏ thơ cổ và tấm card nhận biết động vật chẳng phải là sai lầm đối với trẻ nhỏ hay sao?
Lâm Cạnh ăn cơm xong lại nhớ thương chọc Cửu vĩ hồ…… Không phải, dạy học cho Tiểu Cửu Vĩ hồ, lôi kéo Quý Tinh Lăng chạy tới nhà trẻ. Kết quả vừa vặn đuổi kịp thầy rà đang phân tích các đặc điểm của nhân vật chính trong 《 Trung sĩ Prishbeev》 Quý Tinh Lăng nghe xong sửng sốt, một đống nghi ngờ được sinh ra, lúc mình không ở Thanh Khâu, nơi này rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Thầy giáo Tiểu Lâm đứng ở bên cạnh nhìn bảng đen ghi đầy cách xác định tích phân cũng kinh ngạc đến ngây người. Hóa ra tộc Cửu vĩ hồ từ nhỏ đã phải học cái này sao, mẹ mình thật sự không để cuốn 《 Sách bảng chữ cái ABC》 làm quà sao, cái này phải làm sao bây giờ, hy vọng giáo viên chưa kịp phát xuống, cậu phải nghĩ cách cướp vaili về.
Chắc là ngôn quy lão sư đã thấy được hai người đứng ở cửa, ông như trút được gánh nặng nhường bục giảng rời đi.
Đam nhãi con cữu vĩ hồ tập thể nhìn về phía thầy giáo long huyết thụ, ánh mắt ngập nước tràn ngập khát vọng được học ngay lập tức.
Quý Tinh Lăng dùng khuỷu tay chọc Lâm Cạnh: “Đi đi, tụi nhóc đang chờ cậu dạy.”
“……”
Lâm Cạnh nói ra từ răng:“Sao cậu không nói sớm cho tôi biết năm tuổi ở Thanh Khâu đã bắt đầu học định lý Stokes.”
Quý Tinh Lăng thành tâm trả lời: “Thật không dám dấu diếm, tôi cho tới bây giờ cũng không biết đó là định lý gì, đó là thứ gì, có quan hệ gì với văn học Nga không?”
Lâm Cạnh: “……”
Quý Tinh Lăng giải thích: “Tôi học nhà trẻ ở Bồng Lai.”
Lâm Cạnh căng da đầu bước lên bục giảng, tiếp theo nói một lát Chekhov, vì để không mất mặt còn mạnh mẽ tăng thêm Tolstoy cùng Pushkin.
“Hô hô.” Một đứa ngủ
“Hô hô hô.” Lại thêm một đứa ngủ.
Vào giữa những năm 1990, khi phong trào công nhân diễn ra ở Nga, một đám nhãi con rốt cuộc cũng không chống đỡ được tình cảm mãnh liệt mênh mông từ làn sóng cách mạng này mà ngủ mất, đồ ăn vặt không ăn thì không ăn thôi, ngủ quan trọng hơn, bởi tụi nó thật sự buồn ngủ không chịu đươc.
Quý Tinh Lăng đi gọi giáo viên sinh hoạt, ôm các em họ của mình đi về ngủ, hơn nữa kịp thời an ủi thầy giáo Tiểu Lâm: không phải cậu dạy không hay, là bọn nhóc không biết nhìn, tôi nghe thật sự rất hấp dẫn. Này cậu nói lại xem, lúc này cái gì mà lao động nông thôn…… Hay là nhật ký nông thôn gì đó, tiếp theo là gì?
Tiểu Lâm chịu đả kích ủ rũ:“Xin cậu đừng nói nữa.”
Đại thiếu gia cười hì hì ôm lấy cậu:“Đừng buồn bực, đi, mang cậu đi ngắm sao.”
Dân số hàng triệu người ở Cẩm Thành không thể nhìn thấy dải ngân hà, Lâm Cạnh vốn tính toán sau khi thi đại học xong sẽ cũng bạn trai đi Iceland đi Tây Tạng, nhưng cũng bởi vì kiểm tra lấy thẻ chứng minh yêu quái mà không làm được. Mặc dù Tinh ca của cậu có thể bọc lôi điện “Ầm” đi đến rất ngầu, nhưng đi qua đi lại cũng rất mệt, không thế nào bỏ được, cho nên sau khi hai người thảo luận quyết định để sau hẵng đi.
Lúc này đêm đã khuya, cả căn biệt thự đều chìm vào yên tĩnh.
Quý Tinh Lăng cầm tay Lâm Cạnh, dẫn cậu xuống một ngọn đồi thấp.
Những cây cỏ màu bạc thật dày trải thành một tấm chăn
Làn gió nhẹ mùa hè thoang thoảng mùi hoa, hai người nằm song song cùng nhau xem dải ngân hà tráng lệ xinh đẹp trên đầu, tay nắm chặt nhau.
Không khí đều tốt như vậy, không hôn một chút thật sự không thể nào nói nổi. Quý Tinh Lăng chống nửa ngồi dậy, chưa đợi để sát vào, đã bị Lâm Cạnh che miệng, nhắc nhở: “Nơi này chỗ nào cũng có yêu quái!”
“Chúng ta đi về.” Vết sẹo của đại thiếu gia vừa khỏi liền quên đau, đã sớm đem chuyện tiến hành những hoạt động hẹn trước của người lớn lúc sinh nhật mười tám tuổi kết quả quang vinh trở thành bảo mẫu bi thảm vứt ra sau đầu. Nhưng Lâm ca thì không quên, không chỉ có không quên, còn có điểm PTSD, tổng cảm thấy sau khi về phòng ngủ sẽ lại khẩn trương mà điên cuồng ăn dâu tây, cho nên vô tình từ chối, nằm ở trên cỏ chết cũng không chịu đứng lên, ngắm sao, tôi thích ngắm sao.
Quý Tinh Lăng thiếu đánh ngắt một cây cỏ chọc cậu: “Không bằng ngày mai đừng đi dạy, tôi mang cậu đến linh hồ bơi.”
“Không được, tôi cũng đã đồng ý với bà ngoại.” Lâm Cạnh nghiêng đầu, “Nhưng tôi cũng không biết phải nói cái gì, cậu làm cho tôi một lịch trình dạy học được không? Còn có thể chuẩn bị trước.”
Quý Tinh Lăng vốn muốn nói chương trình học nhà trẻ thì có gì để chuẩn bị, kết quả nhớ tới Leibniz ban ngày, chủ động câm miệng: “Ừ, tôi giúp cậu đi hỏi.”
Trong ngôi nhà cũ bằng gạch đỏ, Ngôn Quy lão sư cũng đang nói chuyện học với bà ngoại hồ ly. Mọi người biết tuổi bà ngoại cũng đã lớn, hoàn toàn không hiểu tích phân là gì, chỉ hiểu giáo dục trẻ em ở Thanh Khâu có chênh lệch với xã hội loại người, vì thế cùng nhau thương lượng với những người trẻ tuổi ở Cửu vĩ hồ tộc, cuối cùng mọi người rút ra kết luận —— chương rình học của nhóm nhãi con an bài không có vấn đề, có vấn đề chính là thầy giáo long huyết thụ, hoặc là nói cây nhỏ cũng không sai, chủ yếu là bởi vì cậu quá thông minh, cho nên không thể hiểu được không phải tiểu nhãi con nào cũng đều có thể mới năm tuổi liền nghiên cứu dx, dy cùng ∫.
Vì thế lúc thầy giáo Tiểu Lâm đi tảm bộ về vô tình nghe thông báo, từ ngày mai trở đi không cần đến dạy ở nhà trẻ Thanh Khâu nữa.
Lâm Cạnh thấp thỏm chột dạ, cảm thấy có phải phương thức dạy học của mình có vấn đề hay không: “Vì sao ạ?”
Giáo viên sinh hoạt tươi cười đầy mặt mà trả lời:“Bởi vì ngày mai nghỉ, ngày kia cũng nghỉ.”
Lâm Cạnh sáng lên một bóng đèn nhỏ trên đầu, nhà trẻ nghỉ, khắp núi đều là những quả cầu lông xù xù, đây là cuộc sống mới vui vẻ gì?
Giáo viên sinh hoạt đi rồi, Lâm Cạnh mở hai vali còn lại, ngoại trừ gậy cho mèo cùng bóng, còn có rất nhiều 《 Tớ trưởng thành 》, 《 Ảnh gấu con》 linh tinh, bộp bộp, thay nhau rớt xuống đất.
Quý Tinh Lăng bưng hai ly nước đi tới: “Hửm, đây không phải là sách dành cho trẻ em cô gửi tới sao, sao lại còn ở đây?”
“Không biết a.” Lâm Cạnh ngồi dưới đất, gọi điện thoại cho Thương Vi —— Thanh Khâu lần trước vừa mới kết nối mạng.
“Sách? Chỉ có một vali.” Thương Vi đầu tiên là buồn bực, sau đó lại bừng tỉnh, “Ồ, sách trong vali màu vàng là mẹ chuẩn bị cho con, lỡ may con ở Thanh Khâu ngây ngốc mấy ngày thì sao, có có bộ tiểu thuyết Nga và vi phân tích phân sẽ học lúc vào đại học. Con có thể chuẩn bị bài trước, đừng suốt ngày chơi di động.”
Lâm Cạnh: “……”
Đợi chút, mình hình như đã biết vì sao xác định tích phân lại xuất hiện trên bảng đen của nhà trẻ.
Quý Tinh Lăng cũng đi lấy chương trình học ở nhà trẻ Thanh Khâu về, một là vẽ và kể chuyện, hai là học nhảy và chơi trò chơi
Lâm Cạnh khóc không ra nước mắt: “Tôi phải đi giải thích một chút không?”
Quý Tinh Lăng trả lời: “Không đi giải thích cũng được, nhưng vậy trông có vẻ cậu cực ngầu.”
Lâm Cạnh ngả người xuống giường, không muốn nói chuyện.
Quý Tinh Lăng một bên cười, một bên gọi điện thoại cho đại quy lão sư, sau khi giải thích rõ ràng hiểu lầm, lại mang sách về cho Lâm Cạnh: “Được rồi, ngày mai vừa lúc bọn họ không phải học, tôi mang một sọt về cho cậu.”
Lâm Cạnh mất hứng: “Một sọt gì, đồ ăn sao?”
“Một sọt Cửu vĩ hồ.”
“……”
“Cậu đây là biểu tình gì?”
“Biểu tình kích động” Lâm Cạnh cầm tay hắn, “Quý Tinh Lăng, cậu đẹp trai nhất thế giới, thật sự.”
“Tới, dùng hành động tỏ vẻ một chút.”
Lâm Cạnh kéo lấy cổ áo hắn, đẩy người vào góc tường.
Không có trải qua hoạt động người lớn hẹn trước đương nhiên sẽ tự nhiên mà chủ động hơn nhiều, hơn nữa cũng không có chút xấu hổ. Quý Tinh Lăng ôm eo cậu, một bên hôn môi một bên nghĩ, ngoại trừ việc đẩy mình vào góc tường rất giống muốn khiêu khích đánh nhau ở ngoài, thì chuyện tiếp theo vẫn khiến lòng người vui ngây ngất.
Đại thiếu gia nói là làm, sáng ngày hôm sau quả nhiên đi bưng một sọt lớn em họ trở về, đám nhóc con lông trắng như tuyết còn đang mở màng ngủ đột nhiên bị đổ xuống giường, cả đám hoảng sợ dùng móng mềm dẫm phải nhau ——
Lâm Cạnh ngồi ở trong ổ chăn, cơ thể phản ứng trước ý thức, ôm cả đám lông xù xù ấm áp vào lòng.
Long huyết thụ trời sinh đã có lực hấp dẫn với tiểu yêu quái, đám nhóc con hồ ly năng lực còn yếu khó có thể chống đỡ, không bao lâu liền tìm vị trí thỏai mái bên cạnh cậu ngủ, liếm lông liếm lông, phát ngốc phát ngốc.
Lâm Cạnh trong lòng ngực ôm ba bốn nhóc Cửu vĩ hồ, kích động mênh mông, không dám động.
Quý Tinh Lăng một tay cầm một vali chứa đầy đồ chơi trẻ con: “Đi đánh răng rửa mặt, tôi mang cậu và tụi nó tới sau núi.”
Có bạn trai là Kỳ Lân, phương tện giao thông chính là nhanh gọn lẹ và còn không thu phí như vậy. Nửa giờ sau, cây non long huyết thụ cùng một sọt nhãi con Cửu vĩ hồ được chuyển dời đến sau núi, nắng sớm ấm áp, món 9 tệ 9 bao ship trên Taobao cuối cùng cùng có chỗ để phát huy năng lực, khắp núi đều là nhóc tiểu hồ ly đuổi theo bóng chạy và Lâm Cạnh chạytheo tiểu hồ ly.
Quý Tinh Lăng ngồi dưới bóng cây chơi game một lúc, ngẩng đầu, Lâm Cạnh trong lòng ngực ôm một tiểu hồ ly.
Lại chơi game thểm một lúc, lại ngẩng đầu, trong lòng ngực Lâm Cạnh còn ôm tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly vừa trắng, vừa béo, vừa có lông dày, còn sẽ dùng chân sau điên cuồng đá đầu mình, mặc kệ thấy thế nào cũng đều phù hợp với thẩm mỹ của thầy giáo Tiểu Lâm hơn Kỳ Lân. Quý Tinh Lăng khẽ nheo mắt, suy xét nếu cũng đã gần đến lúc ăn cơm, thì có nên gom đám hồ ly này lại về cho giáo viên phụ trách sinh hoạt không. Kết quả không đợi hắn hành động, liền nhìn thấy Lâm Cạnh từ túi quần lấy ra một cái túi quen thuộc, rồi đổ ra một chiếc lục lạc quen thuộc!
“Này!” Quý Tinh Lăng nhanh chóng đứng lên, chạy nhanh tới, “Cậu muốn làm gì?”
“Không phải cậu không đeo sao?” Lâm Cạnh rũ tầm mắt, thong thả ung dung mà cởi dải lụa, “Lãng phí rất đáng tiếc, cho nên tôi đeo cho tiểu hồ ly.”
Phản ứng đầu tiên của Quý Tinh Lăng là: Không được, tuy rằng món quà sinh nhật mười tám tuổi này của hắn trông rất ngu ngục, nhưng cũng vẫn là đồ vật thuộc về hắn!
Phản ứng thứ hai của Quý Tinh Lăng là: Từ từ hình như có trá.
Chất lượng của ruy băng rất tốt, hẳn là được dệt, tơ lụa mềm mại, không có nút thắt nào cả.
Nhưng Lâm Cạnh còn đang mạnh mẽ cởi ra, giống như đang chậm rãi giải cứu thế giới, thắt vào lại tháo ra.
Quý Tinh Lăng không vội, ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn cậu.
Hai phút sau, Lâm Cạnh nhịn không được: “Cậu vì sao không ngăn cản tôi!”
Quý Tinh Lăng chiếm điểm đạo đức trước: “Cậu thật đê tiện, thế mà lại có thể dùng phương pháp này uy hiếp tôi đeo lục lạc.”
“…… Tôi không có.”
“Vậy cậu đeo cho bọn nó đi.”
Thầy giáo tiểu Lâm mặt vô biểu tình, đem lục lạc nhét vào túi quần: “Cậu thắng.”
Đại thiếu gia tâm tình siêu tốt, ôm lấy bờ vai của cậu:“Biết cậu luyến tiếc bởi cậu siêu yêu tôi.”
“Vậy cậu có nguyện ý hay không, vì siêu yêu tôi cậu ——”
“Không muốn, trừ phi cậu cũng mang.”
“Chỉ có một.”
“Tôi mua cho cậu.”
“Thắt ở trên cây sao?”
“Không phải.” Quý Tinh Lăng hôn một cái ở tai cậu, lưu manh nói một câu.
Lâm Cạnh ngẩn người, bên tai đỏ lên, thật lâu sau mới nói: “Cậu xem rất nhiều phim rồi đó, không cảm thấy chuyện đó cực kì biến thái sao?”
Quý Tinh Lăng càng vui vẻ: “Này, muốn tôi mang lục lạc rõ ràng là cậu, vì sao tôi lại biến thái, cậu mới biến thái.”
“Được rồi, tôi cất lục lạc, cậu câm miệng đi.”
“Càng không!”
Hai người đuổi nhau trên sườn núi, để lại một đám nhọc con Cửu vĩ hồ tự vui vẻ một mình không ai quản.
Bởi vậy có thể thấy được, nhóm anh trai lớn thi đậu đại học cũng rất không đáng tin cậy.
……
Chuyến đi Thanh Khâu kết thúc nhẹ nhàng vui vẻ, tuy rằng Lâm Cạnh cũng rất muốn ở nhiều thêm vài ngày, nhưng trường đại học đã gửi thông báo về huấn luyện quân sự nên chỉ có thể lưu luyến mà cáo từ, hồ ly bà ngoại vì hai người đã lấy không ít đặc sản, còn tặng cho Lâm Cạnh một bình linh tuyền, lúc cậu mệt mỏi có thể lấy một ít tắm.
Giữa tháng 8, người lớn hai bên sắp xếp xong kỳ nghỉ, chuẩn bị cùng nhau ra phía Bắc.
Giang Ngạn Thư Uyển còn treo biểu ngữ Trạng Nguyên màu đỏ, thoạt nhìn hẳn là trong thời gian ngắn không tính gỡ xuống. Lâm Cạnh cùng Quý Tinh Lăng trước khi xuất phát còn cố ý đến trường nói một tiếng với Vương Hoành Dư, lại tặng cho ông một cái camera mới, vì sự nghiệp yêu thích nhiếp ảnh của lão trung niên nghiệp dư góp thêm một viên gạch.
Lớp 11 vừa bắt đầu đi học, hai người lặng lẽ rời khỏi lớp một, nhóm học đệ học muội đang luyện tập đoạn đối thoại tiếng Anh theo tình huống, giáo viên trên bục giảng rõ ràng không ôn nhu dễ gần như Miss Ninh mà đang thao thao bất tuyệt phê bình. Lâm Cạnh ngồi xổm ngoài cửa sổ, đẩy đẩy người bên cạnh:“Nghe được không, tất cả đoạn đối thoại không vượt qua ba từ đơn tiếng Anh đều là làm qua loa.”
Quý Tinh Lăng nhìn cậu cười, dựa lưng vào tường, ánh mặt trời ấm áp rọi qua ngọn tóc: “Tôi không có, đoạn đối thoại lúc trước đều là cậu viết.”
Lầu ngô đồng nghe nói sẽ cải tạo thành chỗ tập bơi, lại nhìn về phía xa là lầu Bạch Trạch mơ hồ lộ ra một góc. Trấn thủ thần thụ bên ngoài khán phòng, cánh lá vẫn phồn thịnh như cũ, bởi vì đại thụ gia gia gần đây đang trồng răng, cho nên Lâm Cạnh không mang bánh ngọt tới nữa, chỉ rút ra một tờ giấy ướt cẩn thận lau khô bụi và những vết bóng rổ trên thân cây khô.
Thừa dịp không ai chú ý trấn thủ thần thụ vươn một cành, khẽ rung nhẹ tặng một bông hoa xinh đẹp cho hai thiếu niên.
Sân thể dục có mấy lớp đang học thể dục, Lâm Cạnh cùng Quý Tinh Lăng chỉ đi ngang qua phòng khiêu vũ dưới khán đài, nhóm nam sinh xui xẻo bất hạnh bị xung quân đến tập thể nhịp điệu đang kêu gào, yêu cầu thể dục giáo viên hỗ trợ đuổi người.
Tất cả đều giống như trước đây, nhưng giáo bá tiền nhiệm đẹp trai thành truyền thuyết cùng soái ca chuyển trường thắng tất cả mọi kỳ thi ở Sơn Hải, đã phải vào đại học phương xa.
Hai người ngồi trên khán đài, nhìn Tống Thao mang theo nam sinh chạy bộ, một vòng lại một vòng.
Thời gian phảng phất như về tới đại hội thể thao lần đó, đồng phục in ấn rẻ tiền, khẩu hiệu sơn hô sóng thần ngu ngục, hay cả trường kích độnglúc hai người chơi chuyền bóng, Lâm ca không hề có kinh nghiệm làm người dẫn đầu cầm bảng “Lớp 11-1” nhanh chóng rảo bước đi lên, nhóm vận động viên phía sau điên cuồng đuổi theo, và chủ nhiệm giáo dục Ngưu Vệ Đông ít khi nói cười cũng ngồi xổm dưới khán đài lấy cớ nhặt bút cười mười phút.
Lâm Cạnh vẫn còn lá cờ nhỏ cố lên màu hường phấn kia, Quý Tinh Lăng phiên bản hoạt hình vừa lưu manh vừa ngầu, mà Quý Tinh Lăng chạy trên đường chạy giống như bọc bởi gió và lôi điện, sau khi nhất kỵ tuyệt trần chạy xong, trên trán đẫm mồ hôi cười rộ lên với hàm răng vừa trắng vừa chỉnh tề.
“Cậu thích kiểu người thế nào?”
“Đẹp.”
Lâm Cạnh nhớ lại, lúc bản thân cậu nói những lời này cũng vừa lúc quay đầu nhìn thấy khuôn mặt ngược ánh sáng của hắn, cặp mắt híp lại, đẹp trai và kiêu ngạo.
Quý Tinh Lăng sờ lên gáy cậu:“Sau cậu lại ngẩn người, đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến chuyện trước kia” Lâm Cạnh hỏi, “Khi đó cậu nói thích người học tập giỏi, là chỉ tôi sao?”
“Khi nào tôi nói thích người học giỏi…… Thực xin lỗi, cho tôi xin cơ hội trả lời lại.”
Lâm Cạnh cười đưa ly nước cho hắn: “Liền biết cậu không nhớ kỹ, đi, về nhà.”
“Đợi lát nữa.” Quý Tinh Lăng đuổi theo cậu, “Nếu không cậu cho tôi gợi ý tình yêu đi.”
“Lúc mở đại hội thể thao.”
“Đúng vậy, lúc tổ chức đại hội thể thao tôi đã siêu thích cậu.”
“Đến lúc tổ chức đại hội thể thao cậu mới thích tôi?”
Đối mặt kiểu khảo vấn linh hồn này, đại thiếu gia nghĩ thầm, lúc tổ chức đại hội thể thao cậu vừa mới chuyển tới bao lâu? Đáp án này cư nhiên cũng không đạt tiêu chuẩn sao?
Vì thế hắn nhớ lại lần đầu tiên chạm mặt của hai người, con hrm nhỏ đổ mưa, thẻ chứng minh yêu quái rơi trên mặt đất, cùng với à, và thầy giáo Tiểu Lâm không hề ấn tượng.
Lâm Cạnh nghiêng đầu nhìn hắn.
Quý Tinh Lăng mặt không đổi sắc:“Không, đại hội thể thao quá muộn, tôi nhất kiến chung tình, thật sự.”
Lâm Cạnh bỏ tay vào túi áo, tiếp tục đi về phía trước: “Nhất kiến chung tình, sau đó dùng bóng rổ ném tôi, ở nhà ăn trừng tôi, đối thoại tiếng Anh mặc kệ tôi, lúc về nhà thì không muốn đi cùng thang máy với tôi.”
Quý Tinh Lăng trợn mắt há hốc mồm: “……Thực vật như cậu sao lại mang thù như vậy?”
Lâm Cạnh bình tĩnh trả lời: “Ừ, tôi chính là mang thù như vậy.”
“Về sau để cậu khi dễ còn không được?” Quý Tinh Lăng ôm bờ vai của cậu, “Tới tới, hôm nay ca sẽ cõng cậu ra khỏi trường.”
“Đừng nghịch.” Lâm Cạnh cười né tránh, “Đi đường của cậu đi.”
Quý Tinh Lăng không thuận theo không buông tha, đuổi theo muốn cõng cậu, giày thể thao dẫm lên mặt cỏ đẫm nước bắn lên những giọt nước trong suốt.
Mà ở phía sau hai người, là ánh mặt trời một màu kim sắc.
Vừa lúc tiếng chuông tan học vang lên.
[ chính văn hoàn]
Chú thích:Giới hạn là một trong những khái niệm cơ bản trong toán học hiện đại
, đặc biệt là trong phân tích . Giới hạn có thể được sử dụng để mô tả xu hướng về bản chất của các yếu tố trong một chuỗi khi chỉ số của chuỗi trở nên lớn hơn và lớn hơn. Giới hạn cũng có thể mô tả xu hướng của sự thay đổi giá trị hàm tương ứng khi các
biến độc lập với chức năng là gần đến một giá trị nhất định.
“Trung sĩ Prishbeev” là kiệt tác của nhà văn hiện thực phê phán người Nga, ông Chekov. Cuốn sách phản ánh cách một cựu chiến binh bướng bỉnh và tâm trí của ông vẫn sống trong “xã hội cũ” của sóng thần tuyệt đối của Sa hoàng, Danh tính của chính phủ và đại diện công lý ngăn người khác được hưởng bất kỳ quyền và hạnh phúc mới có được.
Gottfried Wilhelm Leibniz ( nhà luật học): là một nhà bác học người Được, với các tác phẩm chủ yếu viết bằng tiếng Latin và tiếng Pháp. Ông khám phá ra
vi tích phân độc lập với Isaac Newton, cũng khám phá ra
hệ thống số nhị phân, nền tảng của hầu hết các cấu trúc máy tính hiện đại. ông được nhớ đến nhiều nhất với chủ nghĩa lạc quan, i.e., kết luận của ông là vũ trụ của chúng ta là, trong một nghĩa giới hạn, là một vũ trụ tốt nhất mà
God có thể tạo ra.
Isaac Newton Jr. (25 tháng 12 năm 1642 hoặc 4 tháng 1 năm 1643 – 20 tháng 3 năm 1726 hoặc 1727) là một nhà vật lý, nhà thiên văn học, nhà triết học, nhà toán học, nhà thần học và nhà giả kimngười Anh, được nhiều người xem là một trong những nhà khoa học vĩ đại và có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử, với vai trò là nhân vật chính trong cuộc
cách mạng khoa học.
Định lý Stokes là một định lý được tìm ra bởi
William Thomson, người sau này viết thư cho
George Stokes vào tháng 7 năm 1850 thông báo kết quả. Stokes đưa định lý này ra như là một câu hỏi trong đề thi của Giải thưởng Smith năm 1854, do đó mà kết quả này mang tên ông. Định lý được phát biểu
Góc lảm nhảm: Ngửa đầu lên trời cười to 300 tiếng, tôi chuẩn bị hoàn thêm một bộ rồi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhá!! ~(≧▽≦)/~
À, còn thêm cái này tui vừa mới lượm được trên Weibo.
Vậy là mọi người rõ thắt ở đâu rồi ha ٩(//̀Д/́/)۶