Chân Diệp Chuyết Hàn bị dính nước biển Kỳ Lâm đá văng, thiếu niên mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lá, nở một nụ cười trong sáng.

Góc lạnh lẽo nhất trong trái tim như được một vầng sáng sưởi ấm, Diệp Chuyết Hàn bất giác dang rộng cánh tay.

Vừa rồi, lúc Kỳ Lâm nói muốn hái sao, Diệp Chuyết Hàn còn nghiêm túc tự hỏi làm thế nào để hái xuống. Bây giờ, Kỳ Lâm chỉ muốn ôm một cái, sao hắn lại có thể từ chối được?

Nháy mắt tiếp theo, Kỳ Lâm đột nhiên cúi thấp xuống.

Đồng tử Diệp Chuyết Hàn co lại, không kịp phản ửng, hai chân đã rời mặt đất.

“Ôm một chút” theo lời Kỳ Lâm không phải là ôm như hắn tưởng, mà là ôm lấy chân hắn nhấc lên!

“A – a – a –!”

Kỳ Lâm hét to.

“Cậu…” Diệp Chuyết Hàn giãy dụa không được, đẩy cũng không được, chỉ có thể mặc kệ Kỳ Lâm ôm, đôi tay đặt trên vai cậu, “Đây là ôm mà cậu nói?”

Cậu nhóc 16 tuổi, hân hoan như cún thoát xích. Trước kia tốt xấu gì Kỳ Lâm cũng là chủ lực của đội bóng đá, sức khỏe rất tốt, nhấc người lên vẫn chưa đủ giải thoát hoàn toàn hưng phấn trong người, không chỉ la hét, còn muốn chạy vài vòng.

Lúc Kỳ Lâm chạy bước đầu tiên, Diệp Chuyết Hàn biết thôi xong rồi.

Hắn cao hơn Kỳ Lâm một cái đầu, cũng nặng hơn, Kỳ Lâm ôm hắn nhấc lên, nhưng không có nghĩa là có thể vừa ôm vừa chạy trong biển.

“Kỳ Lâm.” Diệp Chuyết Hàn ôm cổ thiếu niên, “Cẩn thận…”

Kỳ Lâm: “Á – ”

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Thiếu niên chạy như bay vài bước, bọt sóng văng tung tóe, cuối cùng, tiếng hoan hô biến thành sợ hãi, bọt sóng hóa thành sóng to…

Tay Kỳ Lâm phải ôm người, dưới chân bị trượt, mất trọng tâm, hai người ngã vào nước biển.

Tựa như ngã vào ngân hà.

Diệp Chuyết Hàn ở dưới, theo bản năng ôm lấy Kỳ Lâm.

May là chỗ biển cạn, chỉ sặc một chút, quần áo tóc tai ướt đẫm.

Kỳ Lâm vỗ đầu hai cái, lau nước trên mặt, biểu cảm hơi ngốc ngếch.

Diệp Chuyết Hàn vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Đứng dậy.”

Kỳ Lâm đứng lên, dùng một tay kéo bạn học của mình. Nháo một hồi cũng phát tiết xong, nhận ra vừa rồi mình vừa la hét vừa chạy trong biển quả thực làm trò cười cho thiên hạ.

“Long à…” Kỳ Lâm xấu hổ nhìn người bên cạnh, “Xin lỗi nhá.”

Diệp Chuyết Hàn lại nhìn thấy một mảnh sau cổ trắng nõn kia.

Lúc ở trên núi hoa đào, rõ ràng cảm thấy rất trắng, khiến lòng rất phiền, bây giờ lại chỉ cảm thấy rất đáng yêu.

“Cậu là một thiên tài không cần đi học nên hẳn là không hiểu tâm trạng của những học sinh bình thường như tôi. Tôi được tới nơi mình thích, nhìn cảnh sắc mình luôn tâm niệm, hơn nữa chỉ mới vừa bắt đầu kì nghỉ, nhất thời không kiềm chế được… A, thứ gì đó!?”

Kỳ Lâm lẩm bẩm nói, đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh băng, hoảng sợ, xoay người lại nhìn thấy thiên tài chưa kịp rút tay về.

“Sao cậu lại đột nhiên tập kích tôi thế!?”

Biểu cảm của Diệp Chuyết Hàn vốn không nhiều, bây giờ nhìn còn kinh ngạc hơn cả Kỳ Lâm.

Kỳ Lâm đi trước, lẩm nhẩm lầm nhầm, sau gáy lộ ra ở trước mắt hắn. Không có lý do tại sao, chỉ là muốn sờ một chút.

Sau khi ý thức được, tay đã duỗi ra, tiếp theo chính là tiếng hô sợ hãi của Kỳ Lâm.

Đầu ngón tay tê tê như có một dòng điện nhỏ chạy qua, chạy thẳng vào tim.

“Cậu tập kích tôi trước.” Diệp Chuyết Hàn giả vờ bình tĩnh cãi lại.

Kỳ Lâm nghe thấy lập tức tan biến hết mọi xấu hổ, hừ hừ nói: “Quả nhiên là Diệp Hoài Long, chả oan ức gì.”

Nói xong, chân đá tung nước sang.

Diệp Chuyết Hàn phản kích lại.

Kỳ Lâm cười to, lấy nước biển làm vũ khí, vừa đánh vừa lui.

Hai người đánh nhau trong nước biển, lại một lần nữa cùng nhau ngã ra.

Bây giờ người ở dưới lại là Kỳ Lâm.

Kỳ Lâm khoa trương giãy dụa, “Cứu mạng! Cứu mạng! Rồng muốn ăn thịt người!”

Ý cười xuất hiện trên khóe môi Diệp Chuyết Hàn, lan dần lên đuôi mắt.

Kỳ Lâm kinh ngạc, tay chân cũng ngừng khua khoắng.

Trước mặt là một vị thần tiên đang cười với cậu, mặc dù chỉ cười nhẹ nhưng cậu chưa bao giờ thấy ai cười đẹp như vậy.

Một lúc lâu sau, hầu kết cậu di chuyển, “Tiểu Long ca, cậu nên cười nhiều hơn. Tuy rằng cậu không cười cũng rất đẹp trai nhưng nếu cậu tới trường chúng tôi, tôi chỉ có thể nhường ngai vàng soái ca cho cậu.”

Lông mày Diệp Chuyết Hàn khẽ nhúc nhích, thể hiện sự dịu dàng trong vô thức.

“Nhưng cậu cười lên càng đẹp hơn.” Kỳ Lâm chân thành nói, “Thật đó, giống một cô dâu.”

Mí mắt Diệp Chuyết Hàn rũ xuống, “Cô dâu?”

Kỳ Lâm nói: “Cậu nhìn đằng sau xem.”

Bọn họ vẫn chưa đứng lên, Kỳ Lâm nằm trong nước biển, Diệp Chuyết Hàn đè lên người cậu.

Đằng sau chính là sao trời.

Diệp Chuyết Hàn không nhúc nhích.

“Không phải là tôi muốn chỉnh cậu đâu.” Kỳ Lâm cười nói, “Sao còn chưa tin tôi? Tôi bảo đảm không tấn công cậu.”

Diệp Chuyết Hàn không phải đang lo lắng Kỳ Lâm tập kích mà là đang mải nghĩ đến câu “giống một cô dâu” kia.

Kỳ Lâm thúc giục, “Mau nhìn đi!”

Diệp Chuyết Hàn giữ chặt tay Kỳ Lâm, quay đầu nhìn sao trời.

Đêm càng muộn, sao càng lập lòe.

Sao trời rất đẹp, nhưng Diệp Chuyết Hàn không hiểu sao trời và cô dâu nhỏ có liên quan gì với nhau.

Kỳ Lâm: “Chúng nó ở trên đỉnh đầu cậu, vừa rồi tôi nhìn, ặc, giống như là cậu đang mặc váy cưới.”

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Kỳ Lâm: “Mặc váy cưới là cô dâu còn gì? Cậu còn cười rất ngọt.”

Diệp Chuyết Hàn bất đắc dĩ, “Ngậm miệng.”

“Tiểu Long ngượng ngùng.”

“…..”

“Thật sự xấu hổ rồi?”

“Nhìn ngôi sao lại nghĩ đến váy cưới, đầu óc của cậu là kiểu kết cấu gì?”

Kỳ Lâm nghiêm túc suy nghĩ, “Có thể là kết cấu của nghệ thuật gia? Thế nào? Có phải là rất lãng mạn không?”

Lãng mạn?

Diệp Chuyết Hàn cạn lời.

Hắn không biết lãng mạn là gì, giống như hắn chưa từng trải qua cảm xúc nồng nhiệt “thích” một thứ gì đó.

Kỳ Lâm tiếp tục nói: “Tôi sẽ tiếp tục vẽ tranh, nói không chừng trong tương lai có thể trở thành nghệ thuật gia thật sự.”

Diệp Chuyết Hàn đứng dậy, “Vậy chúc mơ ước của cậu sớm thành sự thật.”

“Chờ tôi trở thành nghệ thuật gia, tôi sẽ thiết kế cho cậu một cái váy cưới!”

“…..”

“Đàn ông cũng có thể mặc váy cưới đó!”

“…..”

Trở lại nhà nghỉ, quần áo hai người đã khô một nửa. Kỳ Lâm tắm xong, giặt sạch sẽ bộ đồ thể thao màu xanh lá rồi phơi lên – đây là bộ quần áo cậu mới mua để đi chơi, rất có hơi thở mùa hè, cậu có thể mặc mỗi ngày.

Diệp Chuyết Hàn chơi xong với con chó ở dưới sân, vào phòng đã thấy Kỳ Lâm ngủ rồi.

Phòng chung, mỗi người một giường riêng, ở giữa cách một lối đi hẹp.

Diệp Chuyết Hàn ngồi ở mép giường, yên lặng nhìn Kỳ Lâm.

Thiếu niên đưa lưng về phía hắn, tư thế ngủ không ngoan, lộ ra một nửa lưng.

Mùa hè rất nóng nhưng ở làng chài nhỏ Tinh Nhứ Than này gió biển ban đêm thổi rất lớn, cửa sổ mở để thông gió.

Lát sau, Diệp Chuyết Hàn đứng dậy, giũ cái chăn bị Kỳ Lâm đá xuống cuối giường ra, đắp lên người cậu.

“Tiểu Long ca! Dậy thôi Tiểu Long ca!”

Sáng sớm, Diệp Chuyết Hàn khó chịu với âm thanh ma quái ở bên tai mình.

“Mới có 7 giờ.” Diệp Chuyết Hàn vừa tỉnh, giọng hơi khàn.

Hôm qua ngồi xe cả ngày, ngủ cũng muộn, hắn còn tưởng Kỳ Lâm sẽ ngủ đến ít nhất là 10 giờ.

“Tôi dậy từ 5 giờ rồi.” Kỳ Lâm không biết kiếm được thứ gì, gõ leng keng.

Diệp Chuyết Hàn kinh ngạc, “5 giờ?”

Ngữ khí của Kỳ Lâm ngập tràn ý tứ cầu khen ngợi, “Muốn gọi cậu dậy cùng đi ngắm bình minh nhưng cậu ngủ thật say, còn đá chăn, tôi tốt bụng đắp lại chăn cho cậu, sau đó ra ngoài một mình.”

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Đá chăn? Không thể!

Không biết hôm qua ai mới là người đá chăn!

“Tôi chụp ảnh, lát nữa cho cậu xem.” Kỳ Lâm đưa lưng về phía giường, tiếp tục nói: “Lúc quay về tôi nhìn thấy Vương thúc đang nấu cháo, cậu mau dậy đi, chúng ta xuống ăn cho nóng!”

Diệp Chuyết Hàn ngồi dậy, lúc này mới thấy Kỳ Lâm đang pha hồng trà táo đỏ, “Cậu mang cả cái này đi theo?”

“Đúng vậy. Tôi đã bảo đảm nhận thầu đồ uống của cậu. Lâm ca nói được làm được.”

Diệp Chuyết Hàn tỉnh táo lên rất nhiều, “Mang theo vì tôi?”

“Đúng vậy.” Kỳ Lâm mở cái ấm nước mới mua ra, “Mẹ tôi còn nói làm vậy sẽ khiến người ta thấy phiền.”

“Hả?”

“Mẹ tôi nói nam sinh không thích bị sủng. Tiểu Long ca, tôi sủng cậu như vậy, tôi cảm thấy rất phiền sao?”

Diệp Chuyết Hàn kinh ngạc.

Lần thứ hai Kỳ Lâm đề cập đến đề tài “sủng”.

Thấy Diệp Chuyết Hàn không trả lời, Kỳ Lâm bắt đầu nghiêm túc tự hỏi. Chẳng lẽ giống như lời mẹ nói, nam sinh nghe câu này sẽ cảm thấy khó chịu?

Nhưng cậu có thể sửa lại.

“Không.” Diệp Chuyết Hàn nói.

Tâm tình Kỳ Lâm lập tức vui vẻ hẳn lên, “Ô kê!”

Diệp Chuyết Hàn đi vào WC, hất nước lên khuôn mặt hơi nóng, nhìn trong gương phát hiện vành tai mình đã đỏ ửng lên.

Tinh Nhứ Than như một thế giới chậm chạp. Ban ngày Kỳ Lâm đi xem ngư dân đánh bắt hải sản, thỉnh thoảng tới giúp, chạng vạng lôi kéo Tiểu Long ca ra bờ biển đá bóng.

Không phải cậu tự luyến, kỹ năng đá bóng của cậu rất lợi hại, bị vẽ tranh làm thay đổi con đường trở thành ngôi sao bóng đá.

Ngôi sao bóng đá sút một cái, quả bóng cao su đập thẳng vào mông người nào đó.

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

“Cho phép cậu phản kích.” Kỳ Lâm quay lưng về phía hoàng hôn cười ha hả.

Qua ba ngày, Kỳ Lâm bắt đầu bị các huynh đệ quấy rầy.

Trần Tiến Tư: “Cậu đi bờ biển không rủ tôi? Tôi không còn là bạn thân nhất của cậu nữa à?”

Trâu Hạo: “Mẹ tôi bắt tôi đi học thêm toán, cậu cmn cơm no rượu say ở bờ biển!”

Tưởng Việt: “Lâm ca Lâm ca! Cậu đi bờ biển tìm kiếm cảm hứng sao? Biển nào vậy? Tôi cũng muốn đi!”

Kỳ Lâm đang nằm trên giường, ôm chăn của Diệp Hạo Long, vui vẻ nói chuyện phiếm với lũ bạn.

Cậu không đặt nhóm Trần Tiến Tư và Diệp Hạo Long vào chung với nhau.

Diệp Hạo Long là bạn cậu, những người kia cũng là bạn cậu, nhưng cảm giác vẫn có gì đó không thích hợp.

Sai chỗ nào thì cậu không biết, có thể Diệp Hạo Long là thần tiên, cậu cần phải giấu thần tiên đi.

Thôi Y cũng gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu đi chơi thế nào, có an toàn không, còn đề cập tới Tiểu Long ca, dặn cậu đừng làm gì thái quá, phải khiêm tốn, cẩn thận.

Cậu soạn một tin nhắn dài, đại ý là con trai của mẹ rất hiểu chuyện, chăm sóc Tiểu Long ca rất tốt, trước khi gửi đi lại do dự, cuối cùng xóa hết đi.

Thôi Y nói cậu không được dùng từ “sủng”, nói không chừng sẽ không vui khi đọc tin nhắn vừa rồi.

Kỳ Lâm rất thông minh, sẽ biết cách lựa lời, nói những lời người lớn thích nghe.

Thôi Y có việc bận, biết được tất cả mọi việc đều ổn thì không nói nhiều nữa.

Kỳ Lâm tiếp tục tám với hội anh em, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông của một chiếc điện thoại khác vang lên.

Diệp Hạo Long không biết đã đi đâu, điện thoại vẫn cứ kêu suốt.

Kỳ Lâm cầm lên, không lưu tên, là một dãy số lạ.

Lần thứ ba điện thoại báo cuộc gọi đến, Kỳ Lâm bấm nhận, muốn nói Diệp Hạo Long tạm thời không có ở đây, lại nghe bên kia nói trước: “Chuyết Hàn, sao lại không nhận điện thoại của ca ca?”

Kỳ Lâm: “?????”

Zhuo-han*? Ca ca?

(*zhuo-han: phiên âm pinyin của Chuyết Hàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play