Trung tuần tháng sáu, kiểm tra cuối kỳ đúng hạn bắt đầu.
Chỗ ngồi xếp theo thứ tự tên như những kì thi trước đó, tên Kỳ Lâm đang ở hạng 300, lúc đến trường thi cậu cảm thấy hơi áp lực.
Hạng trên dưới xấp xỉ 300 đối với học sinh khoa học tự nhiên mà nói là một vị trí rất xấu hổ – bọn họ không phải học sinh dở, càng không phải là không nỗ lực, sẽ không bị rớt xuống, nhưng cũng rất khó leo lên, rất đau khổ, chỉ có thể dậm chân tại chỗ.
Những học kỳ trước tên Kỳ Lâm dao động trong ba phòng đầu tiên, thành tích tốt nhất là chen được vào phòng thi số hai.
Khác với học sinh ở hạng 300, 50 cái tên đầu tiên ngồi trong phòng rất sinh động, có người đọc sách, có người nói chuyện hoặc ngủ một chút, mặc dù lời nói ra rất sắc bén ngầm tranh đua nhưng biểu cảm sẽ không thể hiện điều gì.
Lần đầu tiên Kỳ Lâm bước vào phòng thi “bình thường”, bị bầu không khí cảm nhiễm, tức khắc cũng thấy áp lực lên.
Cậu ngồi trước một nữ sinh đeo mắt kính thật dày, lúc này vẫn còn đang ôn bài. Cậu càng nghe càng khẩn trương, đột nhiên rất muốn liên lạc với Diệp Hạo Long.
Môn đầu tiên là môn ngữ văn. Diệp Hạo Long không hề dạy kèm cậu ngữ văn, theo lý thuyết mà nói lúc này liên hệ với cậu ta cũng vô dụng.
Nhưng lại rất muốn nghe giọng của Diệp Hạo Long.
Cách thời gian kiểm tra còn 10 phút, Kỳ Lâm ra hành lang, gọi cho Diệp Hạo Long.
Diệp Chuyết Hàn không tới Mỹ Viện, đang tưới nước ở vườn hoa. Di động trong túi quần rung lên, hắn thờ ơ.
Chỉ có Diệp Linh Tranh biết số điện thoại của hắn. Mỗi lần Diệp Linh Tranh gọi điện tới sẽ lải nhải rất lâu. Bình thường thì không nói, bây giờ mới sáng sớm, vừa rời giường, hắn không muốn nghe máy.
Thời gian cấp bách, nghe thấy tiếng chuông chuẩn bị thi, Kỳ Lâm không thể không tắt máy quay về phòng, trong lòng thầm nói: Diệp Hạo Long, cậu có thể không tiếp điện thoại nhưng hãy hiển linh đi a!
Diệp Chuyết Hàn chăm sóc cây và hoa xong xuôi, lấy điện thoại ra xem đã là hơn 10 giờ, kiểm tra ngữ văn đã qua được một tiếng.
Nhìn hai chữ “Kỳ Lâm” trên màn hình, Diệp Chuyết Hàn sửng sốt, lát sau mới nhớ ra, mấy ngày trước Kỳ Lâm hỏi số điện thoại của hắn, hắn không trả lời, Kỳ Lâm cầm lấy điện thoại đặt trên bàn tự lấy số, hắn không ngăn cản, sau cũng không có trao đổi liên hệ gì.
Hóa ra là Kỳ Lâm lấy số điện thoại tiện thể lưu tên mình vào máy luôn.
Diệp Chuyết Hàn bật cười.
Cái điện thoại vốn dĩ chẳng dùng để liên hệ với ai, có mỗi Diệp Linh Tranh gọi, nhưng hắn lại không lưu tên Diệp Linh Tranh.
Hiện tại, di động chỉ có tên một người duy nhất.
Kỳ Lâm.
Diệp Chuyết Hàn nhớ hôm nay là ngày kiểm tra đầu tiên. Không phải hắn để ý, chỉ là Kỳ Lâm nói rất nhiều lần, muốn không nhớ cũng khó. Vì sao trước khi kiểm tra lại gọi điện thoại? Để quên đồ? Hay còn nguyên nhân nào khác?
Hắn chưa từng tham gia mấy kì kiểm tra như thế này cho nên không hiểu cảm giác khẩn trương và mê tín của học sinh bình thường, nghĩ mãi không ra mục đích Kỳ Lâm gọi điện thoại.
Kiểm tra xong ngữ văn, Kỳ Lâm có cảm giác không tệ lắm.
Cậu vẫn khác những học sinh trong phòng này, người khác là leo tới hạng 300 xong không thể đi lên, còn cậu là từ 100 trượt xuống, tâm thái không giống nhau, lo lắng một lát xong vẫn tự bĩnh tĩnh lại.
Giữa trưa nhận được điện thoại mới nhớ ra lúc sáng mình gọi cho Diệp Hạo Long.
Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Cậu có việc?”
Lời này, nghe kiểu gì cũng giống hẹn đánh nhau?
Kỳ Lâm cười, “Không, chỉ là trước khi kiểm tra hơi lo lắng, muốn nói chuyện với cậu vài câu.”
Diệp Chuyết Hàn không ngờ lý do lại là như vậy, lát sau nói tiếp: “Nói chuyện với tôi sẽ không thấy lo lắng nữa?”
Kỳ Lâm nói ngọt, một bộ dạng dỗ người, “Đương nhiên, cậu lợi hại như vậy, nghe cậu nói chuyện một buổi hơn cả trăm năm đọc sách.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Trăm năm? Vậy cậu có thể là yêu quái rồi đó.
Không có bài kiểm tra chung, vật lý, hóa, và toán vẫn tách ra kiểm tra từng bài. Lần này đề lý rất dễ, Kỳ Lâm nộp bài đầu tiên, trong lòng ngập tràn phiền muộn.
Cậu hi vọng vật lý khó một chút, nếu không thì cậu không có cách nào kéo điểm được, ai cũng dễ đạt được điểm cao thì ưu thế vật lý của cậu sẽ không còn tác dụng nữa.
Ngày hôm sau, môn toán quan trọng nhất đã tới.
Lần này toán và vật lý tương phản nhau, vật lý đơn giản cỡ nào thì toán khó cỡ đó. Kiểm tra xong, trên hành lang một mảnh quỷ khóc sói gào, học sinh hạng xấp xỉ 300 như những linh hồn nhỏ bé bị tổn thương sâu sắc.
Độ khó dễ của môn toán trực tiếp quyết định thứ hạng của bọn họ. Nếu dễ, học bá đạt được điểm tối đa, bọn họ có thể làm được 120 điểm, nếu khó, học bá làm được 148 điểm, bọn họ không làm được, khoảng cách điểm sẽ bị kéo xa.
Mà Kỳ Lâm, trong tay đang cầm mảnh giấy ghi lại hai câu hỏi lớn cuối cùng.
Mặc dù cậu không biết mình có làm đúng hay chưa nhưng đây là lần đầu tiên cậu không bỏ trống ba câu khó nhất.
Trở lại lớp học, Kỳ Lâm đang muốn tìm lớp trưởng đại diện môn toán hỏi đáp án đúng thì nghe thấy một tiếng tru lên.
Trần Tiến Tư bỏ trống bốn câu không làm được, thương tâm đi đến bồn nước chúi đầu vào.
Kỳ Lâm cạn lời, không hiểu đây là cái nghi thức quỷ gì.
“Lâm ca Lâm ca, cậu an ủi tôi một chút đi.” Trần Tiến Tư muốn chui vào lòng Kỳ Lâm, cậu kịp thời tránh ra, đứng cách xa một khoảng.
Vẻ mặt của Trâu Hạo cũng đau khổ, “Lần này đề toán quá khó, sau khi có kết quả sẽ họp phụ huynh. Kì nghỉ hè lần này chắc chắn sẽ không được yên ổn.”
Trần Tiến Tư bi thương cho chính mình xong, thương hại nhìn Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm khó hiểu, “Nhìn tôi làm gì?”
“Đau lòng cho cậu.” Trần Tiến Tư nói, “Vật lý dễ như vậy, toán học lại khó, Lâm ca, cậu xong đời rồi.”
Kỳ Lâm: “Ặc…”
Cậu thực sự không dám nói câu lần này tôi làm được hết cả bài.
“Giải sai rồi.” Ve ở Mỹ Viện kêu ran từng trận, Diệp Chuyết Hàn xem cách giải Kỳ Lâm chép lại, vô tình đả kích nói.
Kỳ Lâm ôm đầu đập xuống bàn, “A a a a a!”
Nửa phút sau, Kỳ Lâm chưa từ bỏ ý định, quay sang nói: “Ngài nhìn lại xem? Tôi còn cảm thấy cách giải của tôi rất tuyệt diệu!”
Sau nửa phút, Diệp Chuyết Hàn đã viết xong cách giải ra giấy, đang tính đáp án. Kỳ Lâm chăm chú nhìn bộ dáng thần tiên của hắn.
Diệp Chuyết Hàn tính ra đáp án, khoanh tròn lại, “Cậu đúng được một bước.”
Kỳ Lâm lấy giấy nháp sang, đọc lại một lượt. Diệp Chuyết Hàn bưng ly hồng trà táo đỏ lên uống một ngụm.
“Tôi hiểu rồi.” Kỳ Lâm nhìn một cái đã phát hiện ra điểm mấu chốt, “Tiểu Long ca, cậu còn lợi hại hơn cả anh trai tôi.”
Diệp Chuyết Hàn: “Anh trai cậu?”
“Anh trai tôi cũng là một thiên tài toán học.” Kỳ Lâm nói, “Nhưng cách giải của hắn không đơn giản như vậy, nếu không có hắn ở bên cạnh giảng cho tôi sẽ không hiểu.”
Diệp Chuyết Hàn nhàn nhạt nói, “Thật sao?”
Kỳ Lâm tính điểm ra giấy, “Nếu mấy câu dễ không bị mất điểm thì lần này có thể sẽ lấy được hơn 130 điểm.”
Là một đại thần vô địch toán quốc gia, Diệp Chuyết Hàn thật sự không hiểu, cuối kỳ kiểm tra được trên 130 điểm thì có gì mà cao hứng.
Nhưng đôi mắt Kỳ Lâm sáng ngời vì vui vẻ, nhìn như tỏa ra ánh sáng.
Điều đó khiến hắn cảm thấy những điểm tối trong lòng đang bị ánh sáng làm cho loang lổ.
“Không dễ dàng gì! Những bài kiểm tra trước dễ hơn mà tôi làm được có 100 điểm.” Kỳ Lâm hân hoan nói, “Lần này đề khó, tôi lại có thể làm được 130 điểm, mình quả thực là một soái ca hoãn mỹ!”
Diệp Chuyết Hàn nhìn Kỳ Lâm đi tới đi lui bên cửa sổ, cảm thấy ánh mặt trời hôm nay thật chói mắt.
Kỳ Lâm uống nước không quên người đào giếng, tự khen chính mình xong quay sang “ân sư”.
“Đương nhiên, soái nhất vẫn là cậu! Tiểu Long ca của tôi!”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Lúc này, Kỳ Lâm múa may tới trước mặt Diệp Chuyết Hàn, khiến hắn hoài nghi có khi nào tên nhóc này sẽ quỳ xuống hôn tay hắn.
Động tác của Kỳ Lâm không tới mức khoa trương như vậy, nhưng lời nói ra lại rất bay bổng, “Tiểu Long ca, cậu là thần tiên, cậu là thần tiên, cậu là…”
Diệp Chuyết Hàn lại duỗi tay ra chống lên trán cậu một lần nữa.
Nhưng không giống lần trước, khóe môi hắn hơi cong lên, trong mắt có ý cười dung túng, “Cậu đủ rồi.”
Kỳ Lâm ngồi trên bàn, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo “ân sư” cũng ngồi đi, “Tôi lại thiếu cậu một ân tình, đang nghĩ xem nên báo ơn như thế nào.”
Diệp Chuyết Hàn: “Báo ơn?”
Kỳ Lâm gật đầu, “Tiểu Long ca, cậu có nơi nào rất muốn đi không? Lớp vẽ sau tháng bảy mới bắt đầu học lại, sau khi tổng kết tôi nghĩ có thể đi chơi mấy hôm. Lần này tôi làm bài tốt như vậy, cha mẹ tôi nhất định sẽ khen thưởng một số tiền lớn, tôi mời cậu đi du lịch.”
Diệp Chuyết Hàn đã đi một mình qua rất nhiều nơi, không hề có hứng thú với nơi nào, đột nhiên nhớ lại ngày đó Kỳ Lâm ở bên cửa sổ vừa nhìn sao vừa nói – muốn đi tới một nơi không người như lên núi hoặc ra đảo.
“Bờ biển.” Diệp Chuyết Hàn thấp giọng nói.
Ve bên ngoài quá ồn, Kỳ Lâm không nghe rõ, “Cái gì cơ?”
Diệp Chuyết Hàn nhìn về phía cậu, dùng một loại tâm tình không thể tưởng tượng được nói: “Đi bờ biển.”
Kết quả thi cuối kì không phải đợi lâu như thi đại học, ba ngày sau đã có bảng tổng kết xếp hạng.
Trần Tiến Tư nhìn bảng vàng chằm chằm, đột nhiên nhảy ra, “Báo! Lâm ca! Lâm ca xếp hạng 33 toàn trường!”
Về lớp học, Kỳ Lâm nhận lại bài thi toán, kết quả giống như cậu đã đoán, 137 điểm.
“ĐM! Đây là Lâm ca mà tôi quen sao?” Trần Tiến Tư khiếp sợ đến mức ngón chân cũng co lại, “Lớp trọng điểm khoa học tự nhiên cũng không có ai đạt điểm tối đa, điểm cao nhất là học bá lớp bên đó, 146 điểm, Lâm ca của tôi chỉ thua học bá có 9 điểm!”
Kỳ Lâm làm bộ vân đạm phong khinh, trong lòng đã sớm nở hoa tưng bừng rồi.
33 là thứ hạng cậu chưa từng lấy được. Quả nhiên, toán học là môn có thể quyết định sinh tử!
Ngày kế tiếp là họp phụ huynh.
Con trai cả là học bá, Kỳ Văn Củ không có yêu cầu cao với con trai út, nếu không sẽ không để Kỳ Lâm đi học đủ thứ khác. Lần này Kỳ Lâm đạt được thứ hạng cao hơn 40, Kỳ Văn Củ cũng không ngờ tới, họp phụ huynh xong còn hỏi: “Anh trai dạy kèm qua video cho con?”
“Anh ấy bận như vậy, mạng có khi cũng kém, con không quấy rầy anh.” Kỳ Lâm nói, “Ở Mỹ Viện con quen được một vị đại thần còn lợi hại hơn cả Đại Kỳ nhà chúng ta. Kết quả kiểm tra toán lần này tốt như vậy đều là nhớ cậu ta dạy đúng cách.”
Kỳ Văn Củ nói: “Vậy thì phải cảm ơn người ra cho tốt.”
Kỳ Lâm cười nói: “Đúng rồi, cha, con muốn đi du lịch một chuyến, đi cùng vị đại thần kia.”
Không có gì khiến cha mẹ vui vẻ hơn thành tích của con cái, Kỳ Văn Củ gật đầu, “Được.”
Đảo mắt lại đến ngày đến gặp bác sĩ tâm lý, Diệp Linh Tranh gọi điện trước cho Diệp Chuyết Hàn, “Buổi sáng ngày mai anh đến đón em, đừng ngủ nướng nhé.”
Diệp Chuyết Hàn: “Không đi.”
Diệp Linh Tranh kinh ngạc.
Em trai thối này, trước nay vẫn tốt mà, sao đột nhiên lại giận dỗi?
Nhưng không thể làm căng với em trai thối, Diệp Linh Tranh bình tĩnh hỏi: “Có thể nói cho anh biết nguyên nhân không?”
Diệp Chuyết Hàn: “Ngày mai em đi ra bờ biển cùng bạn học.”
Cùng… bạn?
Sau một phút Diệp Linh Tranh mới có phản ứng lại, mà Diệp Chuyết Hàn đã ngắt điện thoại mất rồi.
Anh có nghe lầm không?
Em trai thối của anh vừa nói là “bạn học”?
*** Hết chương 71
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT