Cái tên Diệp Hoài Long này Kỳ Lâm mới chỉ phun tào trước mặt Tưởng Việt, chưa từng thốt ra làm trò trước mặt Diệp Hạo Long.
Bởi vì chân trước vừa đạt quán quân chạy nhanh 800m nam, chân sau ngăn sóng dữ đạt quán quân tiếp sức 400m nam, Kỳ Lâm lâng lâng, hai chân mỏi nhừ, cầm lòng không đậu hướng về phía người kia hô “Diệp Hoài Long”.
Còn hô rất khí thế, giống như lớp bọn họ vừa rồi ở trong phòng hô vang “chiến rống”.
Diệp Chuyết Hàn đạp xe tới đây, vừa mới mở khóa xe đã nghe thấy âm thanh quen thuộc. Sau khi ý thức được là Kỳ Lâm, đôi tay hắn hơi khựng lại.
“Cậu…” Diệp Chuyết Hàn xoay người nhìn Kỳ Lâm, khẽ nhíu mày.
Trước đó trên thể dục, Kỳ Lâm tỏa sáng trên đường đua, hình ảnh đó đã khắc sâu vào con ngươi của hắn. Hiện tại người này mang theo một thân nhiệt khí, đột ngột xuất hiện cách hắn vài bước, không khí dường như đông cứng lại, phảng phất mùi mồ hôi lẫn lộn.
Hầu kết Diệp Chuyết Hàn chuyển động, “Cậu gọi tôi là gì?”
Lúc này Kỳ Lâm mới nhận ra mình gọi sai rồi, vô thức gãi đầu, “Sao cậu lại ở đây?”
Vấn đề này không biết phải trả lời thế nào cho tốt.
Diệp Chuyết Hàn không định nói mình lo lắng cậu xảy ra chuyện nên mới tới đây xem thử.
“Hửm?” Không nhận được đáp án, Kỳ Lâm tò mò.
Hai mắt cậu sáng ngời, dưới ánh mặt trời trong như nước suối, cổ trắng lóa mắt, chân tay nhiễm một tầng mồ hôi, hơi phiếm hồng.
Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn dừng trên người cậu một lát, kéo đề tài về, “Cậu gọi tôi là gì?”
“Ui da!” Kỳ Lâm le lưỡi, “Chúng ta không đề cập tới vấn đề này nữa được không?”
Diệp Chuyết Hàn nói: “Tôi nghe cậu gọi là Diệp Hoài Long.”
Kỳ Lâm vò tóc cười, phun tào chính mình, thế mà lại để chính chủ nghe thấy, hơi xấu hổ, “Không có gì đâu, cậu đừng tức giận.”
Diệp Chuyết Hàn: “Nói thử xem.”
“Tên cậu là Diệp Hạo Long đúng không?” Kỳ Lâm hào phóng giải thích, “Lúc đầu tôi nghe nhầm thành Diệp Hảo Long, cảm thấy thật quê, tại sao lại có người tên như vậy? Hảo Long còn không hay bằng Hoài Long.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm nói xong cười rộ lên: “Chỉ là đùa thôi, cậu đừng để ý.”
Thiếu niên trước mặt đầy nhiệt huyết, tóc ướt đẫm mồ hôi, cằm hơi nâng lên khi nói chuyện, có vài phần đáng yêu.
Diệp Chuyết Hàn đột nhiên hỏi: “Vì sao Hảo Long không hay bằng Hoài Long?”
Kỳ Lâm buột miệng thốt ra: “Bởi vì Hoài Long rất ngầu nha!”
Lời này trước đó nói với Tưởng Việt chỉ là cho có lệ, bây giờ Kỳ Lâm lại nói rất tự tin.
Cậu thấy trong mắt Diệp Hạo Long xẹt qua một tia kinh ngạc nhàn nhạt.
Không thể không nói, ngoại hình Diệp Hạo Long thực sự rất hoàn mỹ, tuy rằng mặt luôn vô cảm, trong mắt có băng tuyết, tính cách kỳ quái, một thân sở hữu đủ các loại tính tình cực thối.
Nhưng những khuyết điểm này đều không hề ảnh hưởng đến việc cậu thưởng thức mặt của Diệp Hạo Long.
Kỳ Lâm nhớ ra Diệp Hạo Long vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, “A, cậu tới trường học của tôi làm gì? Nhớ tôi hả?”
Lời này chỉ là nói đùa, nhưng Kỳ Lâm lại thấy biểu cảm của Diệp Hạo Long hơi bối rối.
“Đệt! Cậu thật sự nhớ tôi hả?”
Ngữ khí Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh, “Tôi tới tìm một thầy giáo cấp ba hỏi bài.”
Kỳ Lâm bừng tỉnh đại ngộ, trong nhà Diệp Hạo Long có toán cao cấp, tự học văn hóa, như vậy tức là có thể thỉnh thoảng tới gặp những giáo viên trung học để thỉnh giáo.
Là cậu tự mình đa tình.
Kỳ Lâm xoa trán, “Vậy bây giờ cậu đi đâu?”
Diệp Chuyết Hàn dắt xe ra hướng đường lớn, “Quay lại Mỹ Viện.”
Người thông minh phản ứng sẽ rất nhanh, Kỳ Lâm nhanh chóng vạch ra tuyến đường đi trong đầu, phát hiện nhà mình vừa vặn nằm trên đường quay về Mỹ Viện của Diệp Chuyết Hàn, “Ha ha! Trùng hợp!”
Giống như lần đầu gặp gỡ, Kỳ Lâm giữ ghế sau của xe đạp, “Tiểu Long ca, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng!”
Khoảng cách rất gần, Diệp Chuyết Hàn nhìn rõ lông mi ướt đẫm của Kỳ Lâm và cánh tay tinh tế nhưng không yếu đuối của thiếu niên, vì đang dùng sức mà hơi hiện gân xanh.
Hắn đoán được Kỳ Lâm muốn nói gì, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, thế nên liền quên mất không truy hỏi xưng hô “Tiểu Long ca” mới ra lò.
“Đưa tôi đi một đoạn đường được không?” Kỳ Lâm ngoan ngoãn cười nịnh nọt, “Tôi vội vàng về nhà tắm rửa, lát nữa còn phải tham gia bữa tiệc tối. Nhà tôi nằm trên đường Vụ Xuyên Tam, cậu quay lại Mỹ Viện nhất định phải đi qua đường đó.”
Diệp Chuyết Hàn nhìn cậu, cảm thấy cậu nhất định sẽ không bỏ tay ra, “Nếu tôi nói không thì sao?”
Kỳ Lâm không hề có gánh nặng tâm lý, “Tôi cầu xin cậu nhé?”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Bởi vì động tác giữ ghế sau mà thân thể thiếu niên hơi cong, Diệp Chuyết Hàn nhìn thấy sống lưng của cậu, mặt ngước lên, yết hầu ẩn hiện, trong lòng có một cảm giác khác thường.
Cảm giác khác thường này thoáng qua trong chớp mắt.
Nếu là bình thường, hắn thậm chí sẽ không nói câu nửa đùa nửa thật “nếu tôi nói không thì sao?” kia mà sẽ trực tiếp từ chối luôn.
Một câu nói lại tự mang đến phiền phức cho mình.
Kỳ Lâm: “Tiểu Long ca, chỉ một lần này thôi. Tôi sẽ khử trùng cho cậu sau.”
Diệp Chuyết Hàn: “Khử trùng?”
“Cậu để dành ghế sau cho nữ sinh cậu thích đúng không?” Kỳ Lâm nói, “Tôi lại là một nam sinh đẹp trai phóng khoáng, hẳn là nên khử trùng.”
Diệp Chuyết Hàn thở dài: “Lên đi.”
“Cảm ơn Tiểu Long ca!” Kỳ Lâm không khách khí ngồi lên, “Đúng rồi, dù của cậu ở nhà tôi, tuần này trường tôi tổ chức đại hội thể thao, mỗi ngày tập luyện rất muộn, không đi học ở Mỹ Viện được. Hay là vầy đi, cậu chờ tôi một lúc, tôi lấy dù đưa cậu?”
Nhạc Thành núi nhiều, đường nhỏ, Diệp Chuyết Hàn tập trung nhìn đường, đạp không nhanh, “Ừ.”
Gió đầu hè thổi qua da thịt, Kỳ Lâm thích thú dang chân ra, tay chống ở giữa, không chạm vào Diệp Hạo Long.
Trên người cậu có mồ hôi, mà nhìn Diệp Hạo Long là biết có thói quen sạch sẽ. Thân là một soái ca, cậu có EQ đủ dùng để hiểu điều đó.
Diệp Chuyết Hàn cảm thấy sau lưng có cảm giác nóng nóng, khiến hắn bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng kì lạ là hắn không hề cảm thấy phiền chán, dễ dàng chịu đựng mùi mồ hôi và khí tức của thiếu niên.
Đường Vụ Xuyên Tam đã ở ngay trước mắt, trước ngõ bỗng nhiên có một con husky nhảy ra, Diệp Chuyết Hàn khẩn cấp phanh lại, Kỳ Lâm không kịp chuẩn bị, ngã chúi về phía trước.
“A…” Sau khi lấy lại phản ứng, Kỳ Lâm phát hiện mình đã dán lên lưng Diệp Hạo Long, tay giữ thắt lưng hắn, áo sơ mi của Diệp Hạo Long thấm một mảnh mồ hôi – là của cậu dính lên.
“Xin lỗi!” Kỳ Lâm vội vàng buông tay.
Sau khi dọa người, mặt của husky đầy ngáo ngơ chạy đi.
Diệp Chuyết Hàn hết cách, đành phải nói: “Không sao.”
Đến nơi, Kỳ Lâm ném ra một câu “chờ tôi năm phút” rồi chạy lên tầng.
Nhưng mà năm phút sau, hai tay trống trơn đi xuống, “Dù… tạm thời tôi không tìm thấy.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm thật sự không tìm được dù. Lúc ấy về nhà, cậu nhớ rõ đã phơi dù lên ban công, sau lại không biết đã cất vào chỗ nào, nhưng khẳng định là ở trong nhà.
Vội vã chạy xuống là vì không muốn để Diệp Hạo Long đợi lâu, hơn nữa hậu tri hậu giác cho rằng, Diệp Hạo Long đã chở mình về, dù sao cũng nên mời người vào nhà uống cốc nước.
“Vào nhà nghỉ ngơi chút đi.” Kỳ Lâm nói, “Năm phút quá ngắn, tôi không tìm kịp. Mười phút nhất định có thể tìm được.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm chắp tay trước ngực, bộ dạng khẩn cầu, “Đi mà đi mà, sáng nay tôi làm hồng trà táo đỏ lạnh, rất ngon đó! Tôi vừa đạt giải quán quân, tâm tình hơi kích động, chờ tôi tắm xong bình tĩnh lại nhất định có thể tìm thấy dù!”
Ngồi ở ghế sofa trong phòng khách Kỳ gia, nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền đến, Diệp Chuyết Hàn hơi hoảng hốt.
Hắn đây là đang… tới nhà người khác làm khách?
Trước mặt có một ly nước trà màu đỏ, chính là hồng trà táo đỏ theo như lời Kỳ Lâm nói.
Ly thủy tinh đọng hơi nước, nước trà đẹp mắt.
Nhưng vì sao lại có người uống hồng trà táo đỏ lạnh?
Diệp Chuyết Hàn cảm thấy kì quái y hệt như mình vì một cây dù mà bước vào nhà họ Kỳ.
Nhà của họ Kỳ có diện tích khoảng 130m2, một phòng khách, ba phòng ngủ, một thư phòng, trang trí đơn giản quy củ, phòng khách hơi lộn xộn, hiển nhiên là do trưởng bối trong một thời gian dài không có ở nhà.
Diệp Chuyết Hàn uống một ngụm trà, kinh ngạc với vị ngọt thanh mát lạnh kia, một hơi uống cạn sạch.
Kỳ Lâm vội vàng tắm xong, ngực trần quần đùi bước ra, trên vai choàng khăn, tóc ướt đẫm.
Nhưng cậu không kịp lau, lại bới tung lên tìm dù.
Diệp Chuyết Hàn không giúp, tầm mắt di chuyển theo cậu.
Cuối cùng, Kỳ Lâm tìm được cây dù trong thư phòng.
“Hả? Cậu uống hết rồi?” Lúc đưa dù Kỳ Lâm nhìn thấy ly thủy tinh trống không.
Diệp Chuyết Hàn bất động thanh sắc thừa nhận, “Ừ.”
Kỳ Lâm cười nói, “Rất ngon đúng không? Một ly to như vậy cậu đã uống hết rồi.”
Diệp Chuyết Hàn: “…Ừm.”
“Cậu về luôn sao?” Kỳ Lâm đứng lên, “Trong tủ lạnh vẫn còn, tôi đưa cậu một lọ mang về.”
Diệp Chuyết Hàn: “Không cần.”
“Không cần khách khí!” Kỳ Lâm đã đi vào phòng bếp, “Tôi đâu có khách khí xin đi nhờ xe cậu.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Cậu thực sự không hề khách khí.
Kỳ Lâm cầm một lọ thủy tinh, lê dép đi tới, “Tiểu Long ca, cảm ơn, đi đường cẩn thận!”
Diệp Chuyết Hàn rũ mắt, nhìn từng vũng nước dưới nền.
Tóc Kỳ Lâm chưa lau, đi tới đâu nước rớt tới đó.
Lúc Diệp Chuyết Hàn ngồi trên xe đạp, lần đầu tiên trong cuộc đời nói lời dặn dò với người khác, “Lát nữa nhớ lau khô tóc.”
Kỳ Lâm bất ngờ, cười rộ lên, “Được được!”
Rời khỏi đường Vụ Xuyên Tam, Diệp Chuyết Hàn dừng lại do dự một lát, không đi Mỹ VIện mà chuyển hướng quay về khu biệt thự Thần Giang.
Áo sơ mi dính đầy mồ hôi, là của Kỳ Lâm.
Từ phòng tắm đi ra, Diệp Chuyết Hàn không mặc áo, chỉ choàng một cái khăn tắm, cầm lấy áo sơ mi, ánh mắt tối dần.
Trên đường quay về, hắn tính ném cái áo sơ mi này đi, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình không hề bài xích cái áo dính đầy mồ hôi này.
Giật mình một cái, hắn cầm áo sơ mi đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó vứt vào rổ quần áo, nằm cạnh những món đồ cần giặt khác.
Ban ngày Kỳ Lâm tỏa sáng trên sân thi đấu, buối tối là tiêu điểm ở KTV.
Sau khi hát liền tù tì ba bài, Kỳ Lâm nhường mic cho những bạn khác, ngồi chơi bài với Trâu Hạo.
“Đây là niềm hạnh phúc cuối cùng của chúng ta trong học kì này.” Trần Tiến Tư cay đắng nói.
Kỳ Lâm vẫn đang đắm chìm trong vui vẻ, “Tại sao?”
“Thời gian còn lại không có hoạt động gì cả.” Trâu Hạo hạ bài, “Học kỳ này ngắn, giữa tháng sáu là thi cuối kỳ rồi.”
Kỳ Lâm: “Vậy là chỉ còn có một tháng?”
“Đúng vậy!” Trần Tiến Tư đấm ngực dậm chân, “Chúng ta đánh cược không? Ngày mai lão Lưu nhất định sẽ mở sinh hoạt lớp, giảng đạo lý, bảo chúng ta tập trung vào kì thi cuối kì.”
Quả nhiên, sau khi tiết học cuối cùng của thứ hai kết thúc, chủ nhiệm lớp thong thả ung dung đi vào, “Các em học sinh, cảm ơn các trò đã mang vẻ vang về cho lớp trong đại hội thể thao. Hiện tại, vinh quang mới đang chờ đợi các em, đó chính là —— kì thi cuối kỳ!”
Kỳ Lâm: “…..”
Sau đó, lão Lưu gọi một mình Kỳ Lâm lên văn phòng, nói với cậu vài lời thấm thía, “Thầy không can thiệp vào chuyện học vẽ tranh của em, nhưng mà trường chúng ta có tiết tự học buổi tối, khi các bạn khác làm bài tập về nhà, em lại vẽ tranh, kì thi này rất quan trọng, thành tích của em lại đang giảm, nhất là môn toán.”
Không cần lão Lưu nói, Kỳ Lâm cũng biết rõ vấn đề của mình.
Học kỳ đầu tiên khi lên cấp ba, tổng số điểm của cậu xếp hạng năm trong lớp, xếp một trăm toàn trường – trung học Nhạc Thành là một trường danh tiếng, hơn ba mươi lớp, thành tích này khá ổn.
Học kỳ này, vẽ tranh chiếm hết thời gian rảnh rỗi của cậu, mỗi lần kiểm tra, thành tích lại hạ dần, chủ yếu dựa vào điểm vật lý để chống đỡ mới không bị rớt khỏi hạng ba trăm toàn trường.
Lão Lưu nói lời thương lượng, “Hay là thế này đi, tháng này tạm thời nghỉ vẽ tranh, tập trung vào học văn hóa, đặc biệt là kéo thành tích môn toán lên đã.”
Kỳ Lâm gật đầu, “Em hiểu ạ.”
“Thầy Từ rất lo lắng cho em.” Lão Lưu nói, “Em có câu nào làm không được cứ tới hỏi thầy ấy.”
Thầy Từ chính là thầy giáo dạy toán, cũng là giáo viên Kỳ Lâm ít tiếp xúc nhất.
Kỳ Lâm không có bất kỳ ý kiến gì với vị giáo viên này, chỉ là thói quen dưỡng thành từ nhỏ.
Anh trai Kỳ Hãn của cậu cũng là học sinh của trung học Nhạc Thành, là học bá chân chính, từ cấp hai lên cấp ba, lần nào tham gia mấy cuộc thi toán cũng giành giải nhất.
Có một người anh trai như vậy, Kỳ Lâm không gặp vấn đề gì với môn toán, vốn chẳng cần đi hỏi giáo viên, Kỳ Hãn giảng giải cho cậu hai ba câu là xong.
Cho nên toán và vật lý cậu đều rất mạnh.
Sau khi Kỳ Hãn xuất ngoại đi du học, cậu còn dựa vào vốn liếng ban đầu giữ thành tích được hai học kỳ, tới bây giờ điểm toán bắt đầu tụt.
Kỳ Lâm thích vẽ tranh, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, biết rõ không thể ném các môn văn hóa đi.
Sau khi tâm sự với lão Lưu, cậu định ra một kế hoạch, thứ ba thứ năm và cuối tuần vẫn sẽ tới Mỹ Viện học, nhưng sau khi về nhà sẽ dốc lòng học tập, bù lại cho môn toán.
“Nghe hiểu không?” Sau khi giảng xong một bài qua video, Kỳ Hãn hỏi.
Kỳ Lâm nghe hiểu, nhưng rất không thích kiểu dạy học qua video này, vẻ mặt đau khổ nói: “Đại Kỳ, nghỉ hè anh có về không?”
Cậu vẫn thích anh cậu trực tiếp giảng cho hơn.
Kỳ Hãn cười nói: “Nhớ ca ca rồi?”
Mặt Kỳ Lâm vô cảm, “Không có đâu.”
“Đúng rồi.” Kỳ Hãn nói, “Lần trước em nói em bị người ta chán ghét, chuyện là thế nào?”
Kỳ Lâm bất động một lúc mới nhớ ra, là lúc sau khi nói lời “tuyệt giao” với Diệp Hạo Long.
Ở quán mì lạnh, cậu trả 100 tệ cho Diệp Hạo Long, rời đi rất tiêu sái, nhưng trong lòng lại có một chút không cam lòng.
Chưa từng có ai thẳng thắn nói ngại hắn ồn ào như vậy.
Vì thế tối đó cậu gửi tin nhắn cho Kỳ Hãn, không nói chi tiết, hỏi Kỳ Hãn có phải đôi khi mình khiến người khác cảm thấy rất phiền hay không.
Khoảng thời gian vừa rồi Kỳ Hãn rất bận, phớt lờ đời sống tâm lý của em trai, bây giờ nhớ ra, cảm giác buồn bực kia của Kỳ Lâm đã sớm tan biến rồi.
Nhưng chuyện này nhắc nhở Kỳ Lâm.
Toán học, Diệp Hạo Long có thể tự học toán cao cấp, toán cấp ba chắc là không thành vấn đề!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT