Diệp Chuyết Hàn vừa hỏi dứt câu, Kỳ Lâm liền sửng sốt.

Mặc dù thời khắc quan trọng sắp đến, cậu vẫn suy nghĩ về việc đào hôn, nhưng hai chữ “ly hôn” chưa bao giờ xuất hiện trong các phương án lựa chọn của cậu.

Hoặc là không kết hôn, hoặc là kết hôn vĩnh viễn.

Nhưng Diệp Chuyết Hàn nhắc nhở cậu – cậu chưa bao giờ nghĩ tới ly hôn, nhưng không có nghĩa là Diệp Chuyết Hàn không nghĩ tới.

Diệp Chuyết Hàn rõ ràng là không thành tâm thành ý muốn kết hôn với cậu, nếu không thì tại sao lại hỏi câu này?

Sự căng thẳng và bồn chồn tạm rút đi, Kỳ Lâm đá chân vào bàn, trượt chiếc ghế ra giữa phòng.

“Diệp tiên sinh, anh không cho rằng kết hôn chính là cả đời?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở, Kỳ Lâm hết sức chăm chú lắng nghe.

Nếu như câu trả lời của Diệp Chuyết Hàn không giống suy nghĩ của cậu, cậu sẽ phát điên, có thể sẽ ngay lập tức đào hôn.

“Hôn nhân đối với tôi chỉ là một phương tiện.” Giọng Diệp Chuyết Hàn trầm thấp, “Tôi thực sự chưa từng nghĩ hôn nhân là chuyện cả đời.”

Kỳ Lâm đứng dậy, “Vậy tôi…”

Diệp Chuyết Hàn: “Nhưng đó là khi tôi chưa gặp cậu.”

Kỳ Lâm: “??????”

Đột nhiên nhận được kinh hỉ?

Có phải câu tiếp theo sẽ là “Cậu là người mà tôi nhất kiến chung tình*”?

(*nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên)

Trong vài giây, cả hai đều không nói gì.

Kỳ Lâm chờ câu “tôi yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên”.

Về phần Diệp Chuyết Hàn…

Có trời mới biết tại sao hắn lại không nói gì nữa.

Người không kiềm chế được trước là Kỳ Lâm: “Khụ!”

Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”

“Diệp tổng…” Kỳ Lâm và Diệp Chuyết Hàn đúng là hai kiểu suy nghĩ bất đồng, Kỳ Lâm nâng giọng, nghe trẻ hơn so với tuổi, “Vừa nãy là anh cố ý trêu tôi?”

Diệp Chuyết Hàn cười một tiếng: “Cậu không phát hiện ra là mình rất thú vị à?”

Kỳ Lâm: “…..”

Mỗi ngày tôi đều mặc quần, tôi sẽ cảm thấy tôi thật thú vị?

Còn phải nhờ anh nhắc tôi?

Đợi chút! Thú vị chỗ quái nào? Chẳng lẽ ý anh ta là – chàng trai, cậu đã thu hút sự chú ý của tôi?

“Tôi yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên” đâu rồi?

“Kết hôn với cậu có thể làm giảm đáng kể những cảm xúc tiêu cực gặp phải trong công việc.” Diệp Chuyết Hàn nói: “Tôi cho rằng chúng ta có thể làm bạn đời, hợp tác với nhau cả đời.”

Kỳ Lâm im lặng, sau đó từ từ suy nghĩ.

Lùi lại thời gian một chút, cũng không phải là lâu, chỉ khoảng ba tháng trước.

Lúc đó cậu đăng ký kết đôi, suy tính trong lòng chính là tìm một đối tác hỗ trợ lẫn nhau nhưng vẫn độc lập với nhau. Những lời vừa rồi của Diệp Chuyết Hàn cũng có ý tương tự cậu.

Cậu tin vào lựa chọn của AI, mà Diệp Chuyết Hàn tuyệt đối là đối tượng có điều kiện tốt nhất.

Nhưng cậu không thể giải thích được sự khó chịu trong lòng.

Cậu đã bị khuôn mặt của Diệp Chuyết Hàn bỏ thuốc, Diệp Chuyết Hàn chỉ dùng một câu “đó là trước kia chưa gặp được cậu” để dỗ cậu, chứ nhất định từ chối không thêm câu “cậu là người mà tôi nhất kiến chung tình”.

Mọe, tra nam!

“Kỳ tổng.” Giọng nói của Diệp Chuyết Hàn lại vang lên, “Không còn sớm nữa, cậu có thể xuống lầu không?”

Kỳ Lâm rất lý trí, nhưng ngoài miệng lại nổi lên sự ngang bướng, “Nếu tôi không xuống?”

Diệp Chuyết Hàn: “Hả?”

Kỳ Lâm vểnh tai lên, mơ hồ nghe thấy một tia kinh ngạc từ bên kia.

A, hoảng rồi?

Kỳ Lâm tận dụng thời cơ, “Thật không dám giấu, tại hạ đang chuẩn bị đào hôn.”

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Kỳ Lâm ngồi lại về ghế, bắt chéo chân, giống như cách Diệp Chuyết Hàn ngồi tối hôm ấy.

Chân Diệp Chuyết Hàn rất dài. Mặc dù cậu không cao bằng Diệp Chuyết Hàn, nhưng độ dài chân có lẽ vẫn tương đương.

Trong điện thoại truyền ra vài tiếng tạp âm, nhưng Kỳ Lâm không để ý.

Ba giây sau, cậu hồi phục tinh thần, từ sự phấn khích sau khi khua môi múa mép, cậu phát hiện mình thật trẻ con.

Thanh niên 28 tuổi chưa lập gia đình lẽ ra phải thành thục, trưởng thành. Sao lại đi tiếp lời mà treo hai chữ “đào hôn” lên miệng?

Vừa rồi là cậu nói sao?

Trắng trợn nói với đối tượng kết hôn là mình muốn đào hôn?

Nhưng nói xong lại không chạy ngay, đây không phải là đang chờ người tới bắt lại sao?

Kỳ Lâm vừa mới nghĩ tới “chờ người tới bắt” thì dưới lầu hoàn toàn im lặng, có tiếng bước chân dẫm lên từng bậc cầu thang lên lầu.

Kỳ Lâm: “Hả?”

Cửa không khóa bị đẩy ra, Kỳ Lâm còn chưa kịp từ ghế đứng lên, trước mắt thổi qua một ngọn gió màu đen, trong gió còn có Diệp Chuyết Hàn, trên người hắn thoang thoảng mùi nước hoa Cologne.

Thường ngày cậu rất thích ngồi trên ghế tựa này, nhưng bây giờ nó lại biến thành một cái lồng giam.

Lồng giam giam giữ chính cậu.

Diệp Chuyết Hàn chống hai tay lên chỗ vịn, tạo thành một vòng kín giam cậu ở bên trong.

Kỳ Lâm sửng sốt nửa ngày mới từ cổ họng phát ra một tiếng “a”.

Đệch! Diệp Chuyết Hàn tới bắt người thật luôn!

Nhìn Diệp Chuyết Hàn ở góc độ gần như thế này, càng đẹp trai hơn so với bình thường.

Kỳ Lâm cọ cọ người lên ghế, cười toe toét: “Diệp tiên sinh, ngài đang làm gì vậy?”

“Nghe nói ai đó có ý định muốn đào hôn.”

Kỳ Lâm giả vờ: “Ai? Ai muốn đào hôn vậy?”

Diệp Chuyết Hàn tích chữ như vàng, “Cậu.”

Kỳ Lâm: “…..”

Lúc này chẳng phải là nên nhìn nhau mỉm cười, bảo rằng hết thảy đều không phải như vậy?

Cớ gì lại nói luôn cả chữ “cậu” ra?

Kỳ Lâm cười haha, nhìn vào nơi giao của áo và quần trước mặt.

Nơi thường được gọi là thắt lưng.

Thắt lưng của Diệp Chuyết Hàn… mỏng, khỏe, gợi cảm!

Kỳ Lâm lại có chuyện để nói, “Diệp tổng, eo của anh đừng lúc nào cũng cong như vậy. Cẩn thận chút! Eo của đàn ông không được để bị thương. Trước tiên ngài nên đứng thẳng lại đã.”

Diệp Chuyết Hàn cười lạnh, tỏ vẻ không để ý tới cậu. Sau đó, hắn nói: “Tôi vội vàng đến đây, lòng như lửa đốt, nhưng đến rồi mới phát hiện cái người nói muốn đào hôn đang ngồi thảnh thơi trên ghế tựa.”

Kỳ Lâm: “Ây…”

Cậu hẳn là nên có ý tứ trốn tránh một chút?

“Hóa ra là đang cậu đang muốn cùng tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt.” Nói xong câu đó, Diệp Chuyết Hàn đứng thẳng lại, ánh nhìn như muốn xuyên thủng cậu, đốt cháy hai lỗ tai của Kỳ Lâm.

Không còn bị chặn nữa, có thể đứng lên rồi.

Kỳ Lâm nuốt nước bọt, như bị đóng đinh vào ghế. Cậu thề với trời rằng cậu không hề có ý đồ muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt kia.

Nhưng nói muốn đào hôn là cậu, một bước cũng không trốn là cậu, bị Diệp Chuyết Hàn bắt sống cũng là cậu.

Hết đường chối cãi, cho dù có gọi người huynh đệ tốt là Cố Nhung đến thanh minh, e rằng Cố Nhung cũng cho rằng cậu đang chơi lạt mềm buộc chặt.

Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch!

Kỳ Lâm tự cao tự đại, tự tin cao ngất trời, nhưng lại da mặt mỏng ở thời khắc quan trọng.

Cho nên mặt cậu, Diệp Chuyết Hàn hoàn toàn có thể nhìn bằng mắt thường, đang ửng đỏ.

Diệp Chuyết Hàn nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, tiếp tục khinh bỉ cậu. Ai bảo vừa rồi cậu còn chế giễu eo của Diệp Chuyết Hàn?

Không ngờ Diệp Chuyết Hàn chỉ lui về sau một bước, chừa cho cậu một khoảng không gian để đứng lên, đưa tay phải về phía cậu.

Bàn tay trước mặt thon dài, khớp xương rõ ràng, mạch máu màu xanh nhạt uốn lượn, so với mặt của Diệp Chuyết Hàn, có thêm vài phần trải qua mưa gió, tuyệt đối không phải là loại bá đạo tổng tài sống trong nhung lụa như trong tiểu thuyết.

Kỳ Lâm nhìn bàn tay trước mặt, sau đó ngẩng đầu lên.

“Cậu thực sự đang chờ tôi đến bắt cậu à?” Diệp Chuyết Hàn nói đùa.

“Anh…” Kỳ Lâm đã từng đánh nhau với không biết bao thằng đàn ông, nhưng trong trí nhớ, cậu chưa từng cầm tay đàn ông. Tư thế này của Diệp Chuyết Hàn dĩ nhiên là muốn cầm tay cậu, cậu vẫn phải xác nhận lại một chút, “Anh muốn dắt tôi?”

“Hay là tôi bắt cậu?”

“Đừng nói nữa!”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Không hẳn là không thể bắt, nhưng cậu đã nghĩ kỹ chưa? Tầng dưới đang có rất nhiều nhân viên…”

Một âm thanh vang lên làm gián đoạn câu nói của Diệp Chuyết Hàn.

Kỳ Lâm dùng hết sức nắm chặt lấy tay Diệp Chuyết Hàn, từ ghế tựa đứng lên, như thể đang phát tiết hết tất cả vào cái nắm tay này.

Cậu nhìn thấy trán Diệp Chuyết Hàn nhăn lại.

Sax! Anh ta bị nắm đau rồi à?

Cậu quên mất, tổng tài rất là “đắt giá”.

Ba phút sau, Kỳ Lâm xuống tầng dưới phòng làm việc.

Tầng một lặng ngắt như tờ, có Cố Nhung, Hoàng Vũ và quần chúng ăn dưa đều thành thật ngồi im ở vị trí của mình, ánh mắt như thể đang dệt lên một cái lưới hóng hớt.

Mà cậu và Diệp Chuyết Hàn đang ở trong cái lưới này.

Kỳ Lâm cúi đầu, cậu đang bị nắm tay.

Trước nay cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, trước mặt đám nhân viên này, cậu và người đàn ông của mình tay trong tay.

Khoảnh khắc này chỉ lướt qua như nháy mắt. Diệp Chuyết Hàn thân cao chân dài, bước nhanh như gió, dắt cậu xuyên qua đám mắt rực lửa trong chốc lát, đi đến bên cạnh siêu xe “đón dâu” đỗ trước cửa.

Tới nơi là 5 giờ chiều, cách lúc Cục Dân chính đóng cửa còn có nửa giờ.

Hiện tại hình thức “tự phục vụ” đã phổ biến, thay thế cho nhân công. Cục Dân chính có năm tầng, mỗi tầng đều có một cặp đôi đang chụp ảnh trước một cái máy cao nửa người để làm đăng ký kết hôn.

Thời gian này đã muộn, không có nhiều người, không cần phải xếp hàng, Diệp Chuyết Hàn chọn một buồng riêng, Kỳ Lâm cứ thế vui vẻ đi theo.

Bài trí của nơi này không được nghiêm túc cho lắm. Có gấu bông, búp bê, xích đu, rèm cửa màu hồng, trên tường còn dán cả chữ “xin chào” dạng phồn thể.

“Lại đây.” Diệp Chuyết Hàn gọi, “Nhìn vào camera.”

Kỳ Lâm chưa kịp chuẩn bị đã nghe một tiếng “rắc rắc” vang lên.

Diệp Chuyết Hàn tiện tay nhấn chụp luôn, không hề có đệm trước.

Trên màn hình hiển thị, một bên là thần tiên ca ca băng thanh ngọc khiết, một bên là mặt cậu đen thui như một cái bánh cháy khét.

Kỳ Lâm: “Diệp tổng, tôi phát hiện mỗi lần anh làm việc đều rất không nghiêm túc.”

“Chụp lại đi.” Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh, “Chụp đến khi nào cậu hài lòng thì mang đi đóng dấu.”

Kỳ Lâm gật đầu, quên mất không hỏi – nếu không hài lòng thì giải quyết thế nào?

Tiếng chụp hình không ngừng vang lên, nhưng kết quả hình ảnh luôn là Kỳ Lâm trong bộ dạng kì quái.

Một tấm trợn trắng mắt.

Một tấm đang gãi mũi.

Một tấm đột nhiên hắt xì.

Một tấm đang nhìn lén Diệp Chuyết Hàn.

Kỳ Lâm: “…..”

Cậu nghi ngờ rằng cậu đang bị chỉnh sửa. Cậu có bằng chứng.

Diệp Chuyết Hàn nhìn Kỳ Lâm: “Tiếp tục?”

“Anh cố tình?” Kỳ Lâm muốn cướp cái nút chụp ảnh, “Anh đang trả thù việc tôi muốn đào hôn?”

Diệp Chuyết Hàn kệ cậu giành lấy, chẳng hề để ý, cười nói: “Cậu cũng có thể trả thù tôi.”

Kỳ Lâm nghĩ thầm mình có nhiều góc xấu, Diệp Chuyết Hàn thì không. Ai bảo người ta là thần tiên ca ca chứ, chụp kiểu gì cũng ra một bộ dáng thần tiên hoàn hảo.

Kỳ Lâm chơi máy tự chụp trong mười phút, rốt cuộc nhớ tới chính sự.

Cậu và Diệp Chuyết Hàn đang chụp ảnh đăng ký kết hôn, không phải là chụp ảnh cưới.

Hôn nhân là một sự kiện nghiêm túc, cả hai bên nên có thái độ đứng đắn.

Sau nửa phút điều chỉnh tâm tình, Kỳ Lâm quay trở lại trước máy ảnh, ưỡn ngực, ngẩng đầu, mỉm cười, cùng Diệp Chuyết Hàn chụp liền mấy tấm không có chút tì vết nào.

“Rè rè rè…”

Giấy hôn thú được in ra, Kỳ Lâm cầm lấy một cái, ngón tay trỏ lướt qua bức ảnh, “Hai người trong ảnh này…”

Trông như hai vị thần.

Cậu nhịn xuống, không nói hết.

Dù sao Diệp Chuyết Hàn cũng không ở bên cạnh nghe.

Hả? Diệp Chuyết Hàn đâu?

Giấy hôn thú đã được in ra, nhưng máy in vẫn tiếp tục chạy “rì rì”, Diệp Chuyết Hàn đang nhìn nó.

Kỳ Lâm tò mò: “Anh đang làm gì vậy?”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Cậu vừa nói gì?”

Kỳ Lâm thừa nhận cậu rất khách sáo với Diệp Chuyết Hàn, bởi vì hai người tuy là hôn phu, nhưng nếu chưa đăng ký kết thì cũng chỉ như hai người xa lạ.

Mà hiện tại, bọn họ đã là bạn đời hợp pháp.

Kỳ Lâm không khách khí nữa.

Câu “như hai vị thần” này nếu Diệp Chuyết Hàn không hỏi cậu tự nhiên sẽ không nói, nhưng vì hắn đã hỏi, cậu sẽ trả lời, “Trông như hai vị thần tiên.”

Diệp Chuyết Hàn hơi nhíu mày.

Lúc này, máy in “két” một tiếng, đưa ra một đống ảnh.

Từ từ, anh đang lấy cái gì vậy?

Trên tay Diệp Chuyết Hàn cầm một đống ảnh chụp, đều là lúc Kỳ Lâm đang xấu xí.

Kỳ Lâm ngạc nhiên: “Làm thế nào mà anh in chúng ra được vậy?”

“Ảnh chụp trên chứng nhận kết hôn cậu đã hài lòng rồi.” Diệp Chuyết Hàn mỉm cười, “Những cái cậu không hài lòng tôi đều hài lòng. Cậu phản đối?”

Kỳ Lâm suýt ngất, “Đương nhiên là tôi không đồng ý.”

Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng, “Tôi từ chối nghe.”

Kỳ Lâm: “…..”

Xin lỗi cho hỏi, tội danh giết chồng sau khi kết hôn là gì?

“Đều là chụp hỏng, anh giữ lại làm gì?” Kỳ Lâm không định giờ đầu tiên sau khi kết hôn sẽ đánh nhau ở cục Dân chính, căn cứ vào việc vợ chồng mâu thuẫn có thể thương lượng để giải quyết, cậu muốn nói lý với Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn: “Sưu tầm.”

Kỳ Lâm: “Cho hỏi, giá trị của bộ sưu tập này là gì?”

Diệp Chuyết Hàn mỉm cười: “Trông thật buồn cười.”

Máu của Kỳ Lâm dồn lên não.

Diệp Chuyết Hàn nói tiếp: “Có thể làm giảm căng thẳng trong công việc. Nhân tiện, cậu muốn nói rằng có hai thần tiên trong bức ảnh?”

“Anh muốn nói gì?”

“Tôi cảm thấy không phải hai vị thần tiên.”

Kỳ Lâm thầm nghĩ – phí lời, tôi chỉ là đang thí dụ, anh thật sự coi bản thân là thần tiên ca ca à?

“Nhìn cái này đi.” Diệp Chuyết Hàn rút một tấm trong xấp ảnh ra, “Cậu có thấy người phía bên phải trông rất giống một con thần thú không?”

Mặt Kỳ Lâm đen thui, mũi to bằng mắt, khóe miệng co giật.

Đừng nói nữa, trông – con mẹ nó – rất giống thú dữ!

Người đẹp và quái vật, tuyệt phối!

*** Hết chương 10

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play