Ngày này đời trước nàng bị bệnh nên buồn ngủ, hoàn toàn không biết là Tĩnh Nương dùng di vật của mẫu thân mới đổi được thuốc.

Mà cũng như kiếp ấy, vào lúc canh ba, Kim mụ mụ bưng một chén thuốc tới.

"Phu nhân bận rộn, căn dặn tiểu thư không được chủ quan, thuốc này là ta tự mình đi tới hiệu thuốc để lấy đó, cũng là ta tự mình nấu, mau cho Đại tiểu thư uống đi."

Tĩnh Nương thiên ân vạn tạ nhận chén thuốc, thổi hai lần, cũng không lập tức mớm thuốc.

Kim mụ mụ ngáp một cái, lười ở lâu trong cái viện rách này, lập tức quay người rời đi.

Ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Tĩnh Nương bưng chén thuốc như nhặt được vật quý báu.

Mùi thuốc lan ra trong phòng, Thẩm Thanh Hi ngửi thấy, trong lòng lập tức cười lạnh một tiếng, quả nhiên đúng như nàng đoán.

"Tĩnh Nương, thuốc này vô dụng."

Đời trước, Thẩm Thanh Hi là Y Tiên vang danh khắp thiên hạ, bây giờ nàng chỉ cần cảm nhận là biết thành phần của chén thuốc này thế nào. Bây giờ, Tĩnh Nương là người thân nhất của nàng nên trong tình huống này, nàng càng cần bà ấy giúp đỡ.

"Tiểu thư, sao lại vô dụng? Mặc dù thuốc đắng nhưng sau khi uống vào chắc chắn sẽ ổn hơn đó."

"Tĩnh Nương. Chúng ta hồi phủ đã hai ngày, nếu bọn họ thật sự muốn cứu ta, cần gì phải chờ đến bây giờ?"

Thẩm Thanh Hi không đủ khỏe, ngừng một chút rồi nói tiếp. "Bọn họ chỉ sợ ông ngoại ta trở về sẽ truy cứu, lại lo người ngoài bàn ra tán vào nên mới muốn để ta bệnh chết. Tĩnh Nương, người duy nhất trong phủ có thể cứu ta là tổ mẫu, ngươi muốn ta sống sót chỉ có thể đi tìm ngài ấy mà thôi."

Thẩm Thanh Hi còn nhớ rõ, kiếp trước, lúc nàng sắp chết, Lão phu nhân Giang thị có phái người đến thăm, sau đó mới mời đại phu đến.

Mặc dù Lão phu nhân không tính là thân cận với nàng nhưng lại là người cực kỳ coi trọng lễ nghĩa trong gia tộc, cũng là người duy nhất còn nhớ rõ nàng là đích trưởng nữ. Nhưng lúc trước, bởi Hồ thị và Thẩm Thanh Nhu xúi giục, nàng ngang ngạnh trách cứ Lão phu nhân về cái chết của mẫu thân, về sau lại nhiều lần chống đối khiến bà cũng chán ghét nàng.

Nhưng cho dù như thế, tại thời điểm phụ thân và Hồ thị muốn nàng thay thế Thẩm Thanh Nhu gả cho Sở Kỳ, Lão phu nhân là người duy nhất phản đối. Ấy thế nhưng khi đó, Lão phu nhân đã bệnh nặng, căn bản không cách nào ngăn cản. Sau khi nàng xuất giá, ngài cũng qua đời vì bệnh.

Kiếp trước, bệnh của nàng bị Hồ thị dây dưa tới nửa tháng, lưu lại bệnh mầm khiến mỗi lần trời lạnh, ngực phổi đều bị đau. Nhưng lần này, sao nàng lại có thể để Hồ thị an gối nửa tháng được chứ?

Tĩnh Nương gần như bị Thẩm Thanh Hi làm cho kinh sợ.

"Tiểu thư, lúc trước người có nói như vậy đâu.."

Trước kia, tuy nàng mất đi người nuôi dưỡng phải ở lại biệt trang Lạc Châu nhưng khi ấy, nàng cảm thấy thống khổ bi thương bởi mình đã khắc chết mẫu thân, cũng không có cảm giác lòng người ngoan độc. Mỗi khi tới ngày Tết, điền trang đưa cơm áo thấp hèn tới, nàng còn cảm giác trong lòng kế mẫu Hồ thị này vẫn nhớ tới nàng..

Trong lòng Thẩm Thanh Hi liên tục cười lạnh. Hồi ấy, nàng ngu xuẩn ngây thơ tin sai người nhưng nàng của khi đó đã chết rồi. Bây giờ, nàng sẽ không tin người, không yêu người, chỉ muốn so thử một lần với bọn họ, rốt cuộc là ai ác hơn ai, là ai độc hơn ai!

"Tĩnh Nương. Lúc trước ta còn ôm ấp hi vọng nhưng hôm nay chúng ta đã hồi phủ, nếu Hồ thị thật tâm đối đãi chúng ta thì sao Kim mụ mụ lại dám làm càn như thế? Tĩnh Nương, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết."

Tính tình Tĩnh Nương chất phác đơn giản nhưng dẫu sao, bà ấy cũng là người lớn. Hồi trước, bà đã cảm thấy Hồ thị không đối tốt với Thẩm Thanh Hi nhưng lại bị mẹ con bọn họ che mắt, quả thực là hòa giải đủ điều mới khiến Tĩnh Nương không còn nghi ngờ nữa.

Quả nhiên, hai mắt Tĩnh Nương đỏ lên.

"Tiểu thư lương thiện, nghĩ tốt cho mọi người. Lúc phu nhân còn sống, nô tỳ cảm thấy tính tình tiểu thư như thế này cũng tốt, người tốt sẽ nhận được báo đáp tốt, cũng không nhiều lời. Bây giờ tiểu thư đã hiểu rõ, nô tỳ an tâm rồi."

Người tốt sẽ nhận báo đáp tốt?

Lời nói của Tĩnh Nương khiến Thẩm Thanh Hi cười lạnh thành tiếng.

Người tốt sẽ không có báo đáp tốt, họ sẽ chỉ bị người khác phản bội, bị người khác bắt nạt.

Kiếp trước nàng đã nếm đủ tất cả cay đắng khi làm một người tốt. Ở kiếp này,

Chỉ nguyện làm một đại ác nhân, thần đến giết thần, phật cản giết phật!

Nói xong, Tĩnh Nương lại do dự. "Nhưng làm sao có thể gặp được Lão phu nhân đây? Hồ thị nói trên người chúng ta mang theo bệnh khí, căn bản không cho chúng ta đi loạn. Cho dù đến được trước viện của Lão phu nhân, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không cho nô tỳ tiến vào."

Đáy mắt Thẩm Thanh Hi lóe lên một tia lạnh lẽo: "Việc này không khó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play