Tri phủ đại nhân đã dặn, trong vương phủ có nhiều quy củ, Thẩm Ngọc không ngờ mình lại ngủ đến tận giờ này, vội vội vàng vàng đến nỗi thuốc cũng không thoa, tranh thủ thời gian cùng Tống Thanh đi.
"Thẩm phu nhân, thứ cho nô tài lắm chuyện, vương phi tính tình không tốt, thường hay nóng nảy, nếu người có bị bắt nạt, cũng chỉ có thể chịu đựng thôi."
Thẩm Ngọc gật đầu, y cũng không mơ tưởng rằng mình gả cho Trấn Bắc vương gia rồi sẽ từ gà mái biến thành phượng hoàng. Y cũng là nô tài, chủ nhân muốn y làm gì y sẽ làm cái đó.
Nơi ở của vương phi là Lê Thanh viện. Thẩm Ngọc không dám ngẩng đầu nhìn cảnh vật được bày bố bên trong vương phủ, y chỉ cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn y.
Vương phi tựa người ngồi trên tháp, trên đầu cài đầy trang sức châu thoa ngọc điền, rực rỡ quý phái chói mắt đến không dám nhìn thẳng.
Thẩm Ngọc quỳ gối trước mặt nàng, khấu đầu hành lễ.
"Ô, người vừa mới đến là ai đây.."
Vương phi nuốt xuống một trái nho, từ đầu tới cuối chưa từng liếc mắt nhìn qua.
Thấy Thẩm Ngọc không nói lời nào, Tống Thanh chủ động lên tiếng:
"Thẩm phu nhân đến thỉnh an buổi sáng Vương phi."
"A.. Là thiên kim tiểu thư nhà Thẩm tri phủ sao, ta nói xem ai đang ở đây huênh hoang lên mặt này, thỉnh an buổi sáng thì miễn đi, ta còn đang định dùng cơm trưa, thỉnh an cái gì."
Tống Thanh giải thích nói: "Ngày hôm qua vương gia hưng trí, Thẩm phu nhân đến gần sáng mới ngủ, cho nên thức dậy hơi muộn."
"Ta đang hỏi ngươi sao Tống Thanh? Đừng ỷ vào ngươi là tâm phúc của vương gia mà ở trước mặt ta không phân biệt được tôn ti. Thẩm thị là người ngoài đến, không hiểu quy củ, ngươi cũng không biết đến đánh thức hay sao? Ngươi có tin ta chỉ cần nói một câu vương gia lập tức chém bay đầu ngươi không?"
Tống Thanh quỳ trên mặt đất "Vương phi bớt giận, là vương gia đặc biệt giao phó cho nô tài, để cho Thẩm phu nhân nghỉ ngơi thêm."
Trong lòng Thẩm Ngọc khẽ động, thì ra vương gia có quan tâm đến y sao.
"A? Xem ra vương gia rất để tâm đến kỹ nữ này.."
Sắc mặt vương phi ngày càng khó nhìn. Trước kia vương gia ở trên giường của nàng, có lẽ chưa từng nói qua một câu vuốt ve an ủi ân cần, điều này làm cho nàng ghen ghét đố kị.
Vương phi hừ một tiếng, từ trên tháp đi xuống, đến trước mặt Thẩm Ngọc.
"Giày vò đến hừng đông, bản lĩnh cũng không nhỏ.. Ta thật muốn nhìn xem nhan sắc ngươi có cái gì đặc biệt mà lại làm cho vương gia tận hứng cả đêm."
Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, vương phi biết rõ Trấn Bắc Vương háo sắc, nữ nhân hắn mang về đều là vưu vật, nhưng làm nàng chấn kinh kiếp sợ, chính là dung mạo của Thẩm Ngọc, hoàn mỹ vô khuyết, hơn nữa còn có khí chất làm cho người ta hồn phi phách lạc.
Nhất là đôi mắt kia, giống như vô cốc u lan thần bí mê người.
So với nàng ta, chín thiếp thất trước kia chỉ là thứ dung chi tục phấn.
Vương phi căm hận gương mặt này, hoặc là nói, nàng căm hận phải chia sẻ vương gia với nữ nhân khác.
"Quả nhiên là vô cùng quyến rũ."
Ngón tay vương phi không tự chủ tăng thêm lực, cái cằm mịn màng của Thẩm Ngọc bị móng tay sắc nhọn cứa đến chảy máu.
Nếu như không phải kiêng dè Trấn Bắc Vương, vương phi hận không thể đem gương mặt này gọt nát, chọc mù đôi mắt câu nhân kia.
"Ta hỏi ngươi, đêm qua vương gia muốn ngươi mấy lần?"
Mấy lần?
Y ngất xỉu rồi làm sao biết được vương gia muốn y mấy lần?
Chỉ có thể lắc đầu một cái.
"Nói! Câm à?" Vương phi giận dữ mắng mỏ.
Thẩm Ngọc sợ hãi, chịu đựng cơn dữ dội từ cổ tay trật khớp, khoa tay múa chân "Ta không biết nói."
Vương phi làm sao hiểu được, nàng cho rằng Thẩm Ngọc đang chọc tức mình, một bạt tai đùng một cái giáng lên mặt Thẩm Ngọc, phát ra âm thanh vang dội.
Khoé miệng Thẩm Ngọc rách ra chảy xuống một chút máu, y cũng không để ý, gật đầu một cái.
"Thật sự là một người câm? Ta chưa từng nghe nói thiên kim nhà Thẩm tri phủ là một người câm.." Vương phi hơi bất ngờ "Ha ha ha, thì ra người vương gia lấy về lại là một kẻ câm!"
Nội tâm vương phi trấn tĩnh một chút, mĩ nhân hoàn mĩ vô khuyết này đúng là cũng có chỗ thiếu sót.
"Vương phủ này quỷ quái gì ta đều đã gặp qua, chỉ là chưa từng thấy một người sống mà không nói gì ha ha ha ha.."
Những người xung quanh đều cười, Thẩm Ngọc cúi đầu xuống, giễu cợt chỉ trỏ như thế y chịu mãi cũng thành quen. Trước kia ánh mắt người khác nhìn y đều giống như nhìn một yêu nghiệt quái thai.
Vương phi lạnh mặt nhìn Thẩm Ngọc, hung dữ quát "Đồ kỹ nữ, ngươi nghe rõ cho ta, ta chính là phép tắc ở vương phủ này. Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không ta sẽ cho ngươi nếm mùi."
"Ta mệt rồi, dù sao kẻ câm này cũng không biết kêu đau, cứ để cho ả ta quỳ ở đây đi."
Thẩm Ngọc biết tại sao vương phi lại đối xử với mình như vậy. Giống như trước kia có hai thị vệ muốn y cởi quần áo, bọn hắn thậm chí còn muốn độc chiếm y, cho nên đánh đập rất tàn nhẫn.
Vương phi chính là muốn độc chiếm Trấn Bắc Vương, cho nên nàng căm ghét mình.
Khó trách chi phủ đại nhân bảo y gả thay cho tiểu thư, vương phủ này chính là nơi chịu tội, là địa ngục.
Quỳ trên đất mãi cho đến khi trời tối đen, đau đớn từ đầu gối truyền đến, trong lòng Thẩm Ngọc đã chết lặng. Y đã sớm biết rõ vận mệnh của mình, từ nhỏ đã biết rồi, trong miệng mọi người y là yêu nghiệt tai họa. Khi mới mười hai tuổi Thẩm Ngọc suýt chút nữa bị bọn họ châm lửa thiêu chết, về sau bị nhốt trong sân không cho ra khỏi cửa, mọi người mới dần dần lãng quên y.
Chết trong vương phủ, dù sao vẫn đổi được sự bình an của mẫu thân, cũng đáng giá.
Xương cốt toàn thân Thẩm Ngọc đều đau nhức. Vương phi nói đúng, cho dù có đau y cũng không thể kêu lên được.
Thế giới trước mắt bỗng biến thành màu đen, trước khi y mất đi ý thức dường như nghe thấy có người hô:
"Vương gia giá lâm.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT