Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Mí mắt Ngũ Thông Thần giật giật, gã bị nụ cười này làm cho tê cả da đầu, theo bản năng nhận ra một tia nguy hiểm. Nhưng nhìn kẻ trước mắt tuổi chắc còn chưa đến hai mươi, gương mặt non nớt, một thằng nhóc tay trói gà không chặt. Người thế này thì có thể có nguy hiểm gì cơ chứ?

Ngũ Thông Thần lắc lắc đầu gạt bỏ cảm giác nguy hiểm kia sang một bên, hai tay rủ xuống phía trước lộ ra móng vuốt, cười khằng khặc: "Hôm nay ông nội sẽ dạy dỗ mày một phen, cho mày biết thế nào là trời cao đất rộng!"

Cánh tay tiểu Lý tổng trong nháy mắt giống như cao su có thể co dãn, rõ ràng cách tầm hai ba mét, cơ thể Ngũ Thông Thần cũng không động, hai cánh tay lại duỗi dài nhanh chóng lao về phía cổ cậu.

Ánh mắt Trương Tiện Ngư bình thản, ngửa đầu ra sau tránh đòn tấn công đồng thời nhấc tay phải khống chế cổ tay nó, cậu lùi về sau mượn lực, lấy cổ tay nó làm điểm tựa quăng cả người Ngũ Thông Thần lên.

Ngũ Thông Thần không ngờ sức mạnh của cậu lại lớn như vậy, lúc bị quăng đi vẫn còn ngơ ngác, nhất thời đánh mất tiên cơ, bây giờ muốn phản kháng cũng không kịp nữa, Trương Tiện Ngư quăng nó bay vèo mấy vòng như miếng bánh, cuối cùng đập xuống đất.

Thân thể bị đập xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề. Xương cốt cả người kêu kẽo kẹt. Ngũ Thông Thần bị quăng mấy vòng liên tiếp rồi đập mạnh đầu xuống đất, đã không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa.

Trương Tiện Ngư ngồi xổm xuống bên cạnh vỗ vỗ tay lên mặt nó, thản nhiên: "Giờ mày tự ra hay để tao "mời" mày ra?"

Ngũ Thông Thần giãy dụa muốn đứng dậy mấy lần nhưng cánh tay bị quăng ban nãy đã bị trật khớp, cơ thể mất hết sức lực chỉ có thể nằm lăn quay trên sàn nhà không chút khí thế cứng miệng, "Nếu không phải do tao bám vào cái thằng vô dụng này thì mày tưởng mày thắng được tao chắc?"

"Ờ?" Trương Tiện Ngư cụp mắt, ngón tay trắng nõn thon dài chậm rãi bấm thủ quyết.

Ngũ Thông Thần đang căm phẫn không để ý tới động tác này, cái đuôi nhỏ dài của nó lén lút vòng ra sau lưng cậu, thấy cậu không phát hiện thì khóe miệng cười hung ác, cắn răng nghiến lợi nói: "Dám cả gan mạo phạm Ngũ Thông Thần, chết cmm đi!"

Sau đó cái đuôi như mũi khoan nhọn hoắt đâm vào lưng Trương Tiện Ngư, lần này mà đâm trúng thì không chết cũng phải trọng thương.

"Lôi Hoả nghe lệnh, thiên lôi giáng, thần uy trấn giữ, tiêu trừ tà vật. Thượng thiên sắc lệnh, hỏa tốc thừa hành. Diệt!"

Nháy mắt khi đuôi Ngũ Thông Thần sắp chạm vào lưng Trương Tiện Ngư thì một tia sấm sét ầm ầm bổ xuống, ánh chớp chói mắt nổ vang. Chiếc đuôi đánh lén cứng đờ sau đó dần dần hóa thành đen sì.

Cùng lúc đó Ngũ Thông Thông rít lên thảm thiết, bị ép thoát khỏi cơ thể tiểu Lý tổng, thoi thóp bò trên đất.

Nguyên hình của nó như con khỉ núi, vì vừa bị sét đánh nên trông đen sì. Nó chẳng thể nào ngờ được cái kẻ mặt hoa da phấn yếu ớt kia lại biết gọi sấm sét. Nếu mà biết trước...nếu biết trước thì nó đã chạy từ đời nào rồi!

Thế nhưng giờ hối hận cũng có kịp nữa đâu, Trương Tiện Ngư tò mò quan sát nó một lượt, loáng thoáng cảm thấy như quên mất điều gì.

Lúc này cơ thể tiểu Lý tổng nằm cạnh Ngũ Thông Thần co giật mấy cái, sau khi đau đớn rên rỉ mấy tiếng thì bất động. Tiểu Lý tổng cũng khá đen đủi, đầu tiên là bị Trương Tiện Ngư dập cho một trận xong lại bị sét đánh, mặc dù đa số là bổ vào Ngũ Thông Thần nhưng mà gã là kẻ bị quỷ bám, ít nhiều cũng được hưởng ké.

Thân thể Trương Tiện Ngư cứng đờ, ánh mắt chuyển sang bóng người màu đen bên cạnh, rốt cục nhớ ra mình quên mất cái gì!

"Á đù! Quên mất hắn..." Trương Tiện Ngư nhìn tiểu Lý tổng như bị bôi tro đen, còn cẩn thận đưa tay lên mũi kiểm tra một chút, cũng may... còn thở. Cậu lườm Ngũ Thông Thần một cái rồi vội vàng lấy điện thoại gọi 120, nếu không may đánh chết người thì phiền phức lắm.

Vừa mới gọi 120 xong thì nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, "Tiểu sư thúc, Lận tiên sinh, con Ngũ Thông Thần hung ác ở bên trong!"

Đạo sĩ áo vàng dẫn theo một đạo sĩ trẻ cùng một người đàn ông vào trong khách sạn. Lúc nãy hắn không đấu lại được Ngũ Thông Thần nên đành phải chạy đi tìm viện binh. May mà tiểu sư thúc lợi hại nhất trong đạo quán đã trở về, hắn liền vội vàng dẫn người tới.

"Ngũ Thông Thần kia lợi hại hơn rất nhiều so với những yêu vật trước đây, còn có một cô gái trẻ bị nó mê hoặc nữa, lát nữa tiểu sư thúc phải cẩn thận, pháp thuật của nó khó đối phó lắm..."

Đạo sĩ áo vàng vừa dẫn người vừa giải thích tình hình, không để ý được khuôn mặt của tiểu sư thúc trở nên vô cùng quái dị.

Đạo sĩ trẻ tuổi vỗ vỗ vai đạo sĩ áo vàng, chỉ vào Ngũ Thông Thần đang thoi thóp trên nền đất, giật giật khóe miệng hỏi: "Pháp thuật cao cường, vô cùng lợi hại, nó?"

Cái giọng điệu xem thường này, ánh mắt ghét bỏ này...Ngũ Thông Thần nằm sấp trên đất suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, nó chưa từng bị người ta sỉ nhục như thế bao giờ!!!!!!!

Đạo sĩ áo vàng thuận theo ngón tay tiểu sư thúc nhìn qua thấy Ngũ Thông Thần đang tràn đầy căm phẫn. Hai mắt nó đỏ ngầu... Đáng tiếc cả người nó bây giờ cháy đen chả còn khí thế lúc trước. Đạo sĩ áo vàng mờ mịt gãi gãi đầu: "Chuyện gì thế này?"

Ngũ Thông Thần tức giận không nói gì.

Kẻ đầu sỏ cầm điện thoại lên quơ quơ, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Đạo trưởng quay lại rồi? Tôi vừa mới vào thì đã thấy tiểu Lý tổng nằm trên đất, còn đang định gọi 120 đây này."

Cậu còn cố ý để lộ giao diện điện thoại lắc lắc trước mặt mấy người kia. Chứng minh bản thân đúng là đang định gọi 120.

Ngũ Thông Thần nhạy bén phát hiện ra cái gì, há mồm định mách lẻo. Tay trái Trương Tiện Ngư lơ đãng như chạm tới mặt đất, Ngũ Thông Thần vừa mới mở miệng liền co quắp một hồi, bấy giờ mới không nói được nữa.

Trương Tiện Ngư chột dạ đứng dậy nhìn ba người phía cửa. Đạo sĩ áo vàng dẫn theo một đạo sĩ trẻ tuổi và một người đàn ông mặc âu phục đến. Đạo sĩ trẻ tuổi chỉ mặc một bộ đạo bào màu xám giản dị nhưng nhìn thái độ cung kính của đạo sĩ áo vàng, khá chắc kèo là địa vị không thấp. Mà người đàn ông im lặng nãy giờ luôn khiến cậu cảm thấy khó đối phó hơn đạo sĩ trẻ tuổi kia.

Trong đầu suy nghĩ đối sách, cậu hơi hắng giọng không quan tâm hai người kia mà nói với đạo sĩ áo vàng: "Nếu đạo trưởng quay lại rồi, tôi cũng có chút việc nên đi trước." Dứt lời lủi đến thang máy, sợ bị giữ lại đòi tiền thuốc men.

Đạo sĩ áo vàng vẫn còn ngây ngẩn, thay vào đó đạo sĩ trẻ tuổi lại hỏi: "Đạo hữu không biết là do ai gây ra sao?"

"Không biết, tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi." Trương Tiện Ngư chột dạ nhìn tiểu Lý tổng nằm bất động, "Tôi lúc nãy gọi xe cứu thương rồi, mấy người chờ một chút là tới." Nói xong lập tức vọt vào thang máy, ra sức nhấn nút đóng cửa.

Lận Vô Thủy nhìn chằm chằm con số màu đỏ trên thang máy mãi sau mới thu lại ánh mắt hỏi, "Đó là ai?"

Đạo sĩ áo vàng lắc đầu nguầy nguậy, "Không rõ, chắc là khách ở đây?"

Đạo sĩ trẻ tuổi cà khịa: "Từ lúc nào mà anh lại quan tâm tới người lạ thế?"

Ánh mắt Lận Vô Thủy sâu xa, chậm rãi nói: "Chẳng qua là cảm thấy....rất có duyên với cậu ta."

Đạo sĩ trẻ tuổi phụt cười, chậc chậc hai tiếng nói: "Nghiện làm màu à? Muốn chấm mút người ta thì cứ nói thẳng, còn có duyên...sao anh không có duyên với tiểu Lý tổng?"

Lận Vô Thủy lạnh lùng nhìn hắn rồi quay người đi ra ngoài, "Nông cạn."

- ---------------------

Trương Tiện Ngư quay về phòng, con tim yếu đuối mới yên tâm hơn một chút, tiểu Lý tổng chắc là không nguy hiểm đến tính mạng đâu, chịu khó bồi dưỡng một thời gian là ổn thôi. Cậu chỉ là một đạo sĩ nghèo rớt mùng tơi, nếu mà chẳng may đối phương biết cậu hành người ta ra bã như thế rồi tìm đến đòi bồi thường tiền thuốc men thì cậu có bán thân cũng không đền nổi.

May mà cậu thông minh không nhận là mình làm.

Trương Tiện Ngư đi tắm để tỉnh táo một chút, lại lén lút chạy ra tầng hai nhìn trộm thì không thấy ai, bất kể là tiểu Lý tổng với Ngũ Thông Thần bị trọng thương hay là cô lễ tân hôn mê ở góc tường, chắc là đều được sắp xếp ổn thỏa rồi. Trương Tiện Ngư mới yên tâm quay về phòng nghỉ ngơi.

Sáng mai cậu còn phải đến cửa hàng tiện lợi làm nữa.

- ------------

Thực ra chín giờ mới vào làm nhưng để lưu lại ấn tượng tốt, cậu đã đến cửa hàng tiện lợi sớm hơn nửa tiếng.

Tầm này cửa hàng tiện lợi đã bận lu bù rồi, Trương Tiện Ngư còn chưa biết thu ngân nên chỉ giúp đỡ dọn dẹp vệ sinh. Đến tầm mười giờ nhóm nhân viên công sở vào làm, dòng người trong cửa hàng mới giảm bớt. Hai nhân viên kỳ cựu trong cửa hàng cuối cùng cũng có thời gian tán gẫu với cậu.

Quản lý hôm nay có việc nên không tới nhưng mà cậu đã chào hỏi qua hai nhân viên kia. Vậy nên lúc rảnh rỗi, ba người liền tán gẫu với nhau. Hai nhân viên một nam một nữ lớn hơn Trương Tiện Ngư vài tuổi. Nam tên Từ Nhất Sơn, nữ tên Hạ Mẫn. Hạ Mẫn tính tình hướng ngoại, nhất là với cậu nam sinh trẻ tuổi lại đẹp trai sáng sủa như Trương Tiện Ngư thì càng nhiệt tình, đầu tiên là dẫn cậu làm quen với tình hình trong cửa hàng, sau đó lại chỉ cậu cách thu ngân. So với Từ Nhất Sơn trầm mặc thì hoạt bát hơn nhiều, nhưng người kia cũng rất chu đáo, lúc Hạ Mẫn than mệt thì dẫn cậu xuống nhà kho tìm hiểu quy trình kiểm hàng.

Những điều này thực ra cũng không khó, chỉ cần cẩn thận là được. Trương Tiện Ngư nghiêm túc ghi nhớ lại, đến xế chiều đã biết cách thu ngân rồi.

Bởi vì là ngày đầu tiên đi làm nên cậu không tăng ca tối, buổi chiều tầm sáu giờ tan làm, cậu không về thẳng khách sạn mà ăn cơm tối bên ngoài, sau đó liên lạc với môi giới đi xem nhà.

Đại học Giang Thành mùng mười tháng chín mới khai giảng, cậu vẫn phải thuê nhà bên ngoài cầm cự một tháng trước, thuê khách sạn thực sự không phải là tính toán lâu dài, tốt nhất là tìm người môi giới thuê một căn phòng.

Hình thức thuê phòng ngắn hạn ở Giang Thành rất phổ biến nhưng phần lớn đều là cho thuê giường ngủ, chính là kiểu một phòng xếp năm sáu chiếc giường tầng, phòng hẹp mà tận mười mấy người sống. Giá cả kiểu thuê này tương đối rẻ thế nhưng điều kiện thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.

Trương Tiện Ngư xem hai chỗ thuê ngắn hạn với bên môi giới, bên trong phần lớn là công nhân từ nơi khác tới làm việc, đồ đạc bừa bộn chất đầy trong căn phòng nhỏ hẹp, mùi tất mùi giày thối tràn ngập trong không khí. Rẻ thì rẻ thật nhưng đúng là thử thách sức chịu đựng của con người mà.

"Có phòng đơn thuê ngắn hạn một tháng không ạ?" Trương Tiện Ngư tính toán một chút tiền lương của mình, lương làm thêm hè một tháng có ba nghìn năm trăm tệ, nếu có thể tìm được nhà thuê chung, có thể nấu cơm. So với thuê kiểu này và ăn bên ngoài thì cũng không khác nhau lắm.

Người môi giới có phần khó xử, "Một tháng ít quá, trừ thuê giường ngủ thì cũng chỉ có thể thuê nhà trọ, nhưng chắc chắn sẽ đắt hơn thuê giường ngủ."

Trương Tiện Ngư do dự, người môi giới cũng không kiên nhẫn lắm, người như thế gã gặp nhiều rồi, chả bòn rút được chút lợi gì, đêm hôm lang thang mò mẫm khắp nơi chẳng bằng về sớm một tý chơi game còn hơn.

"Cậu có thuê hay không? Không thuê thì chỗ tôi cũng không còn phòng nào nữa đâu." Gã môi giới thúc giục: "Người ta cho thuê nhà thì ít nhất cũng phải nửa năm, cậu đòi thuê một tháng thì làm ăn gì được nữa?" Đang nói thì gã chợt nhớ ra một chỗ, giễu cợt nói: "Cậu muốn rẻ cũng được, trong tiểu khu đối diện có một căn, cả nhà đó đều chết ở trong, ma quỷ lộng hành lắm, nếu như cậu không sợ thì có thể thuê nó."

Ánh mắt Trương Tiện Ngư sáng rực, "Bao nhiêu tiền?"

Gã môi giới sững người lắp bắp nói: "Năm, năm trăm một tháng." Nói xong thấy bộ dạng động lòng của Trương Tiện Ngư thì khó chịu nhắc: "Đừng trách tôi không nhắc trước, trong đó thật sự bị quỷ ám, hơn một tháng trước một nhà bốn người chết cả bên trong. Từ sáng tới tối đều có người nghe thấy tiếng trẻ con khóc."

Người môi giới không nói điêu, chuyện này còn lên trang nhất báo đô thị Giang Thành, một nhà bốn người chết sạch, tử trạng thê thảm. Lực lượng cảnh sát dốc toàn lực điều tra nhưng đến bây giờ vẫn không truy được manh mối về hung thủ. Hơn nữa bắt đầu từ ngày "đầu thất" của gia đình đó, hàng xóm thường nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong phòng, có người đánh liều qua xem thì trong phòng chẳng có ai.

Việc này đã truyền khắp Giang Thành cho nên người thân của gia đình đó muốn cho thuê phòng cũng chẳng ai dám thuê.

Nhưng người khác sợ quỷ không có nghĩa là cậu cũng sợ!

Trương Tiện Ngư càng nghe càng phấn khởi, cậu xoa xoa tay có chút sốt ruột nói: "Nhà kia ở đâu? Có thể dẫn tôi qua xem chút không?"

Gã môi giới như nhìn thấy ma, thấy cậu không giống như đang nói đùa mới dùng tiếng địa phương mắng một câu, "Điên vcl!"Nhà kia ban đêm quỷ làm loạn mà còn muốn đi xem phòng buổi tối, đúng là chán sống cmn rồi!

"Ở tòa số ba tiểu khu đối diện ý, cậu muốn xem thì tự đi mà xem. Tôi còn có việc nên về trước." Gã môi giới lủi nhanh không thấy bóng dáng, Trương Tiện Ngư vẫn đứng chỗ cũ nhìn đồng hồ mới hơn tám giờ, suy nghĩ một chút rồi đi về hướng tiểu khu đối diện.

Đối diện là một tiểu khu cũ, so với nhà cao tầng bốn phía thì tòa nhà này có bảy tầng hơi cũ nát một chút. Trong tiểu khu trồng khá nhiều cây, che đi ánh đèn mờ mờ, Trương Tiện Ngư theo ánh đèn mờ mờ dạo một vòng, rốt cục cũng tìm được tòa nhà số ba kia.

"Chắc là chỗ này." Trương Tiện Ngư tới gần liền nhìn thấy trên tường tòa nhà số ba có dán một tấm quảng cáo cho thuê. Phòng ở tầng hai, hai phòng ngủ một phòng khách tám mươi mét vuông, điện nước đầy đủ mà tiền thuê chỉ năm trăm một tháng. Có lẽ chính là căn phòng ma quái mà môi giới nói. Bên dưới biển quảng cáo là một dãy số điện thoại, Trương Tiện Ngư lưu lại số, định đợi ngày mai qua xem một chút.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lận Vô Thủy: Có phải chúng ta đã từng gặp nhau trước kia không?

Trương ngu ngơ:.... Bây giờ người thành phố toàn bắt chuyện kiểu buồn nôn này à?

----------

Erale: Liêm sỉ anh ơi =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play