*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Trương Tiện Ngư không lập tức đi vào, đám rêu đỏ mang đến cho cậu cảm giác bất an, tự dưng có một người sống xuất hiện ở nơi trùng trùng nguy hiểm như này, cậu không thể không đề phòng. Nhưng cái gì cũng có vạn nhất, nhỡ đâu sinh viên kia thật sự bị quỷ quái mê hoặc đi vào trong hầm trú ẩn vậy thì không thể bỏ mặc được.

"Cô là sinh viên đại học Giang Thành hả?" Trương Tiện Ngư suy nghĩ một chút, quyết định hỏi đối phương.

Nữ sinh bên trong nghe thấy tiếng nói bị dọa sợ hết hồn, cô ngẩng đầu, trông thấy Trương Tiện Ngư còn chưa hết hoảng sợ, "Cậu là người... hay là quỷ?"

Trương Tiện Ngư: "Tôi là sinh viên năm nhất, cô ở chuyên ngành nào?"

"Ngành văn học." Nữ sinh nghi ngờ nhìn cậu, dường như đang nghĩ xem lời cậu nói là thật hay giả.

"Trưởng khoa ngành văn học là Trương Mông đúng không?" Trương Tiện Ngư thuận miệng hỏi.

"Là Triệu Mông." Ánh mắt nữ sinh sáng lên, phảng phất như thấy được tia hy vọng, "Cậu thực sự là sinh viên của trường? Cậu cũng bị những thứ đó bắt vào đây ư?"

Trương Tiện Ngư lắc đầu một cái, ôn hòa nói: "Ra đây, tôi đưa cậu ra ngoài trước."

Nữ sinh lần này không do dự nữa, động tác hơi chậm bò ra ngoài, Trương Tiện Ngư trông thấy cổ chân phải của cô nàng sưng to, đi chậm còn có thể miễn cưỡng nhưng nếu muốn chạy ra ngoài thì hơi khó, bảo sao cô nàng trốn ở đây khóc một mình.

"Tôi tên Vương Diệc." Nữ sinh tràn ngập sợ hãi nhìn bốn phía, "Cậu không gặp phải những...quái vật kia sao?"

"Không gặp." Ánh mắt Trương Tiện Ngư dịu dàng nhìn cô, "Còn đi được không? Hay là tôi cõng cậu ra ngoài?"

Vương Diệc ngượng ngùng, "Cậu đỡ tôi đi, tôi vẫn đi được."

"Ừm." Trương Tiện Ngư vươn tay đỡ người, hai người chậm rãi men theo đường cũ đi ra ngoài. Phía sau lưng truyền tới tiếng sàn sạt và tiếng giọt nước rơi xuống đất. Trương Tiện Ngư không quay đầu, nhẹ giọng động viên Vương Diệc, "Sao một mình cô lại chạy tới đây? Trong này rất nguy hiểm."

"Tôi cũng không biết, lúc tỉnh dậy thì đã ở đây rồi." Vương Diệc dường như nhớ tới thứ gì đó rất kinh khủng, thân thể phát run nói, "Tôi tỉnh lại trong một cái bể màu đỏ, xung quanh bể rất nhiều quái vật....vì quá sợ hãi nên tôi luôn giả vờ ngủ, sau đó chờ đám quái vật kia ra ngoài thì mới bỏ chạy."

Sau khi ngủ dậy thì ở trong hầm trú ẩn.... Trương Tiện Ngư nhớ tới tình trạng mộng du của Trịnh Bàng, xem ra mục tiêu của đám quỷ ảnh này không chỉ có một.

"Cậu còn nhớ cái bể màu đỏ kia ở đâu không?" Trương Tiện Ngư hỏi.

Vương Diệc lắc đầu, dường như không muốn nhớ tới nơi đó, giọng nói cũng nghẹn ngào nức nở. "Ở trong một cái động rất lớn, xung quanh đều là rêu đỏ...tôi sợ quá....chỉ nhớ được từng ấy...."

Thấy không hỏi thêm được gì, Trương Tiện Ngư cũng không nhắc lại vấn đề này nữa, cậu nhìn nét mặt tái nhợt của nữ sinh, nhàn nhạt nói: "Thị lực của cậu vẫn tốt lắm."

Cơ thể Vương Diệc cứng đờ, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu, vẻ mặt có chút mờ mịt, "Có ý gì?"

"Ý của tao là...." Bàn tay Trương Tiện Ngư nhẹ nhàng đặt lên gáy cô nàng, "Mày diễn kém quá."

Sắc mặt Vương Diệc lập tức thay đổi, nhưng Trương Tiện Ngư đã kịp khống chế phần gáy cô nàng trước một bước, cơ thể cô ta khẽ nhúc nhích, sấm sét trong lòng bàn tay cậu lập tức phát động, dòng điện mạnh mẽ chui vào trong cơ thể, Vương Diệc mềm nhũn, xụi lơ trên đất.

Bỏ đi lớp ngụy trang mang vẻ lương thiện, vẻ mặt Vương Diệc dữ tợn nhìn Trương Tiện Ngư, "Sao mày phát hiện ra?"

Trương Tiện Ngư lắc đầu, không nói cho cô nàng biết lý do. Hầm trú ẩn đen kịt một chút ánh sáng cũng không có, luôn trong trạng thái không thấy được năm ngón tay, một sinh viên bình thường quan sát hoàn cảnh xung quanh bằng cách nào được?

"Cái bể kia ở đâu?" Trương Tiện Ngư xách người dậy, con quỷ này hẳn là nhập vào người Vương Diệc, đồng thời hồn phách cũng dung hợp hoàn mỹ với cơ thể, căn bản không tìm ra được sơ hở, nếu như không phải nó để lộ sơ hở bản thân sống lâu trong hầm trú ẩn thì có khi cậu cũng không phát hiện ra.

Chỉ là không biết hồn phách Vương Diệc đang ở đâu. Mà lời đồn về đôi tình nhân trong trường cũng có điểm khác thường, Trương Tiện Ngư nghi ngờ khoảng thời gian bọn họ mất tích đã đi vào hầm trú ẩn, sau đó thần không biết quỷ không hay bị đổi hồn.

Vương Diệc dữ tợn không nói gì, nó vừa mới tìm được thân thể phù hợp. Hiện giờ đang vô cùng suy yếu nên chỉ có thể kéo dài thời gian, người này vẫn có chút kiêng dè nó, khả năng tạm thời sẽ không làm gì thân thể này.

Nhưng mà Trương Tiện Ngư lại không được tốt bụng như trong tưởng tượng của nó, cậu hỏi, "Bể ở đâu?"

Vương Diệc đang định khiêu khích cậu mấy câu, thân thể bỗng nhiên run lên, dòng điện mạnh mẽ chạy dọc toàn thân, ngay cả hồn phách của nó cũng cảm nhận được đau đớn.

Trương Tiện Ngư lạnh lùng, "Bớt giở trò, nếu không tao giật chết mày."

Vẻ mặt Vương Diệc cứng đờ, nghe thấy tiếng sàn sạt tới gần, giọng nó căm hận gào thét: "Giết nó cho tao!"

Trong lối đi đen kịt phía sau hai người, quái vật hình người đang ẩn nấp dần tụ tập lại, con mắt âm u màu xanh lục chăm chú nhìn Trương Tiện Ngư, khóe miệng nhễu ra dịch màu vàng.

"Hóa ra là một lãnh đạo nhỏ cơ à?" Trương Tiện Ngư nhìn đám quái vật nghe theo mệnh lệnh của Vương Diệc, không nhanh không chậm móc ra một xấp phù, tùy tiện nhét hai tấm vào trong miệng nó, "Đây là kim quang phù, có thể tinh lọc tất cả tà ma, không có ảnh hưởng gì tới cơ thể Vương Diệc, đối với mày....thì không biết hiệu quả thế nào, tao còn chưa thử bao giờ...nhưng nhất định là không tệ." Giọng điệu của cậu vô cùng thong thả, giống như bản thân hôm nay nấu một món ăn mới mang đến cho người ta nếm thử mùi vị.

Mặt Vương Diệc xám ngoét bị ép nuốt hai lá phù kia xuống, bên trong cơ thể nó như bùng lên một ngọn đuốc, đốt cháy khắp lục phủ ngũ tạng, nó không để ý chỉ huy đám quái vật nữa, chật vật lăn lộn trên đất gào thét.

Trong lối đi tụ lại hơi nhiều quái vật, Trương Tiện Ngư chẳng quan tâm tiết kiệm nữa, cậu quăng một xấp ngũ lôi phù qua sau đó quắp Vương Diệc lên chạy về hướng ngược lại. Phía sau ầm ầm rung chuyển, rêu đỏ bị nổ văng tứ tung, tảng đá cứng rắn trong lối đi cũng bị nổ thành mảnh vụn.

"May mà không sụp." Trương Tiện Ngư nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Ở dưới lòng đất luôn bất tiện như vậy, bó tay bó chân, chỉ sợ chấn động quá lớn sẽ gây ra sụt lún.

Vương Diệc nhìn cậu nhẹ nhàng giải quyết xong đám quái vật mình gọi tới, nó căm hận nói: "Mày rốt cuộc là ai?"

Trương Tiện Ngư liếc mắt nhìn nó, "Tù binh thì không có tư cách để hỏi, bể ở đâu?"

Khuôn mặt Vương Diệc vặn vẹo, một lúc sau dường như là bị khuất phục, ngón tay chỉ về phía bên trái, "Ở bên kia."

"Thế còn tạm được." Trương Tiện Ngư thỏa mãn gật đầu, tiện tay lại nhét thêm vào miệng nó hai tấm kim quang phù.

Vương Diệc: "........"

- --------

Trương Tiện Ngư dựa theo chỉ dẫn của Vương Diệc đi vào trong. Vương Diệc cũng không phải loại hiền lành gì, dọc đường đi nó nghĩ ra đủ trò đánh lén, thân phận nó dường như cao hơn so với Trương Tiện Ngư dự đoán, phần lớn quái vật bên trong hầm trú ẩn đều nghe theo nó. Thế nhưng cậu đã sớm có phòng bị, quỷ quái tới một con thì giết một con, đến một đôi thì giết một đôi, khiến Vương Diệc cũng không có quả ngon để ăn. Trương Tiện Ngư cũng không phải dạng người thương hoa tiếc ngọc, kim quang phù mang theo trên người hầu như nhét hết vào mồm nó. Nếu như Vương Diệc thật trở về, chắc là sẽ bị đau bụng một trận.

Vương Diệc bị cậu hành cho thoi thóp, ánh mắt nhìn Trương Tiện Ngư lộ vẻ kinh hãi, phù chú trong túi người này như thể dùng mãi không hết vậy. Nó vốn dự tính một nước đi hoàn hảo, tuy mới nhập vào cơ thể này, còn đang trong thời kỳ yếu ớt nhất, nhưng chỉ cần gọi đồng bọn đánh chết người này, sau khi rời khỏi đây thì dùng âm khí tẩm bổ cơ thể, đợi thể xác hòa hợp với linh hồn thì nó có thể phát huy được toàn bộ thực lực của mình, sẽ không có ai ngăn cản được nó nữa.

Nhưng mọi chuyện diễn ra không theo kế hoạch đã định sẵn, nó ban đầu phát hiện ra có người xông vào nên muốn bắt ăn thịt để bổ sung thể lực, dù sao thì cái cơ thể này cũng quá yếu. Chẳng ngờ bản thân lại đụng phải khối sắt cứng, bị tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này khống chế.

Được trải nghiệm đủ loại bản lĩnh của Trương Tiện Ngư, Vương Diệc cũng không dám khinh thường nữa, nó tỏ vẻ biết điều, âm thầm hy vọng mấy thứ ở trung tâm có thể thông minh hơn chút, giải quyết sạch sẽ thằng nhãi này.

Trương Tiện Ngư vừa đi vừa quan sát tình hình xung quanh, Vương Diệc có lẽ không lừa cậu, rêu màu đỏ ở đây mọc dày hơn bên ngoài, nhưng không có dịch nhầy khiến người ta khó chịu kia, đám rêu như tấm thảm trải trên đất, đi quen rồi thì cảm giác trên chân cũng không đến mức ghê tởm lắm.

Vào tới trong cùng thì không nhìn thấy loại quái vật buồn nôn ở bên ngoài nữa, nhưng quỷ khí xung quanh lại nồng nặc hơn, hiển nhiên trong này không phải là nơi mà đám tay sai bên ngoài có thể đặt chân vào.

Trương Tiện Ngư đang cẩn thận quan sát thì trong một lối đi khác truyền tới tiếng vang "ầm ầm", vách hầm khẽ rung chuyển, rêu đỏ bám trên nóc hầm không chịu nổi tác động rơi xuống thành tảng.

Sắc mặt Vương Diệc thay đổi nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình thường. Trương Tiện Ngư nhanh nhạy bắt được cảm xúc đó, nheo mắt ngờ vực hỏi: "Nội chiến à? Hay là có người khác đi vào?"

"Không biết." Vẻ mặt nó vô cùng khó coi, trong quỷ khí bị nổ tán loạn còn kèm theo một luồng khí tức xa lạ, nó không thuộc về bất cứ đồng loại nào của Vương Diệc. Tuy rằng khí tức có chút yếu nhưng cũng lại cực kỳ ngang tàng mạnh mẽ.

Nếu chỉ có thế thì cũng không đáng sợ, cùng lắm là cá chết lưới rách mà thôi, nhưng nó nhìn Trương Tiện Ngư, lo sợ nếu như hai người liên thủ với nhau thì phần thắng sẽ bằng không.

"Bể dưỡng thi ở bên này." Vương Diệc mặt không cảm xúc chỉ sang một hướng khác.

"Mày không qua hỗ trợ à?" Trương Tiện Ngư xoa xoa cằm, ánh mắt dò xét Vương Diệc. Xung đột xảy ra chắc chắn có đồng bạn của nó. Cho dù là nội chiến hay là kẻ địch bên ngoài thì nó không thể thờ ơ như vậy được. Dường như....không muốn cậu đi qua đó.

"Chúng ta qua đó xem chút đi. Nói không chừng còn có thể giúp đỡ." Không cho cậu đi thì cậu càng phải đi, Trương Tiện Ngư nhàn nhã xách cổ áo Vương Diệc đi đến nơi phát ra âm thanh.

Vương Diệc: "....."

Cuộc chiến bên này vô cùng khốc liệt, Trương Tiện Ngư mới đi qua có một đoạn mà phát hiện đâu đâu cũng có vết tích đánh nhau, bên trong lối đi hẹp chất đầy thi thể quái vật, cậu thậm chí còn thấy cờ chiêu hồn mà đạo sĩ thường dùng.

(*) Cờ chiêu hồn



Chân mày cau lại, Trương Tiện Ngư cười nói: "Xem ra không phải là nội chiến."

Linh khí của cờ chiêu hồn này vẫn còn, cậu khom lưng nhặt nó lên, định giữ lại để dùng. Nhưng mà lúc nhặt lên lại phát hiện cờ chiêu hồn đang che khuất một gương mặt, gương mặt....vô cùng đẹp trai, trông quen quen.

"Quỷ quái khu trung tâm đẹp thế này cơ á?" Trương Tiện Ngư không tin tưởng vào mắt mình lắm, ban nãy thấy nhiều quái vật buồn nôn, giờ tự dưng lại xuất hiện một con đẹp thế cậu nhìn không quen.

Cậu vươn tay gạt cỏ rêu xung quanh, lộ ra một người đàn ông mặc sơ mi trắng, "Không phải quỷ quái à?"

Trương Tiện Ngư nhanh tay bới người ra, hai mắt người này nhắm nghiền, cả người bị cỏ rêu vùi lấp, cậu thò tay thăm dò thì người đã không còn thở nữa. Nghĩ tới lá cờ chiêu hồn mà mình nhặt được, Trương Tiện Ngư đoán có lẽ đối phương cùng đi vào với chủ nhân của cờ chiêu hồn, vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới thành ra như vậy. Cậu nâng người dậy dựa vào tường, sau đó dùng lá cờ chiêu hồn mình nhặt được bày kết giới. Ngồi xổm nhìn gương mặt này một hồi, cậu rốt cục nhớ ra vì sao gương mặt này lại quen thế.

Khi cậu mới tới Giang Thành từng bắt một con Ngũ Thông Thần, đạo sĩ áo vàng ngày đó từng dẫn người này và một đạo sĩ trẻ tuổi tới khách sạn.

Người đàn ông này có lẽ cũng là người tu hành, đi cùng đạo sĩ trẻ tuổi kia vào đây để đối phó với đám quỷ quái trong này. Trương Tiện Ngư nghiêng tai lắng nghe động tĩnh phía bên kia. Chuẩn bị đi qua hỗ trợ.

Vừa đứng dậy đi được hai bước, cậu vòng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai kia, càng nhìn càng cảm thấy....người này sao lại giống Ngô Thủy thế?

- --------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play